Chú, Xin Chào

Chương 15: Đồng loại



Biên tập: Măng Cụt

Khương Yến Duy nghe vậy thì giật mình nhưng với hoàn cảnh thế này, cậu không còn lựa chọn nào khác. Đời người lắm lúc gian nan, sự cân nhắc thì lại không được nhiều đến thế. Lúc nãy cậu còn nghĩ ra một đống lí do nhưng bây giờ, cậu là người muốn chạy hơn ai khác.

Trên đường đi, Khương Yến Duy trịnh trọng nói lời cảm ơn với Hoắc Kỳ nhưng Hoắc Kỳ không nói gì, chỉ biết trưng ra khuôn mặt đẹp trai không cảm xúc, ừ rồi thôi. Khương Yến Duy nhận ra được rằng anh đang chờ cậu, có lẽ là có ý tốt thật.

Tâm trạng cậu lên xuống cả ngày, bây giờ đuối muốn chết, lời cảm ơn vừa nói là điều duy nhất cậu còn quan tâm. Trong lúc chờ đến nơi, cậu ngả lưng ra ghế phó lái, cả người mềm nhũn, mỏi mệt nhìn cửa sổ.

Không chỉ mệt thôi đâu, là rất mệt.

Khi nãy không có thời gian suy nghĩ, bây giờ thảnh thơi, hàng loạt cách giải quyết nảy ra ồ ạt.

Lúc trước, ngày nào cậu cũng cãi vã um sùm với Tuesday, hăng say như thế là vì muốn thay mẹ trút giận.

Mà bây giờ, cậu thấy mình thật ngốc quá đi, PK với Tuesday, mẹ cậu bị ép muốn xỉu, ít nhiều gì cũng đã chiếm vị trí trong trái tim ba, lại còn thêm một Khương Yến Siêu, sao mà hơn được chứ? Nếu mà hơn được thì ba mẹ cậu đã không ly hôn rồi.

Con người à, có một số thứ, càng suy nghĩ càng sợ, có một số loại tình cảm, càng đong đo càng lo lắng. Là vì chúng quá trần trụi, đặt lên bàn cân so sánh, mấy lời đường mật như ba yêu con chả có phân lượng gì.

Nhìn lại cậu bây giờ, đã đi lâu như vậy rồi mà điện thoại vẫn chưa đổ chuông, tất nhiên là dù đổ chuông thì cậu cũng không quay về.

Vậy nên đối với cậu, những chuyện trong mấy tháng qua cũng chỉ như nước cất, nhạt.

Khương Yến Duy không nhận ra Hoắc Kỳ đã lén nhìn mình vài lần. Ánh đèn ngoài đường hắt vào cửa, dù không sáng lắm nhưng cũng đủ để nói rằng cậu đang nhìn vào hư không.

Từ trước đến giờ, Hoắc Kỳ vốn là người nội liễm, đây là do hoàn cảnh luyện thành, với cả bây giờ có nói cũng không tác dụng gì; an ủi thì cũng được nhưng nếu thật sự muốn chữa lành thì chỉ có chính bản thân người nọ mới làm được thôi. Anh lái xe vào bãi đậu cùng với lời giải thích nhuốm màu quá khứ của mình.

Hoắc Kỳ đi ngược với mọi người, biệt thự của anh không ở trung tâm Tần thành mà ở ngoại ô thành phố. Nơi đây không phải không tốt, chẳng qua là cách trung tâm có hơi xa. Lúc Khương Đại Vĩ tái hôn, Quách Sính Đình có ngỏ ý muốn ở biệt thự ngoại ô nhưng Khương Đại Vĩ không đồng ý, nói là xa quá, không tiện. Tốt xấu gì thì Tần thành cũng là một đô thị loại hai, là tỉnh lỵ, lỡ như sáng sớm mà có chuyện gì thì gay lắm.

Khương Yến Duy thầm đánh giá sân trước biệt thự. Cách trang trí rất trang nhã, khác hoàn toàn với phong cách "giả Âu" nhà cậu, đây là "Âu thật". Đặc biệt là cái cửa sổ sát đất kia làm Khương Yến Duy không khỏi nhớ đến biệt thự mẫu ở hào viện Tần thành, thật sự rất xa hoa, đúng là thành phẩm thể hiện khiếu thẩm mỹ của chủ mà.

Hoắc Kỳ dẫn cậu vào nhà sau đó tuỳ ý nói với cậu: "Chú ở tầng một, tầng trệt có một nhà bếp, một phòng khách, đồ uống, rượu với cả đồ ăn vặt trong tủ lạnh có đủ. Tầng trên nữa là rạp phim mini, có phim. Áo ngủ trong phòng của khách đều là mới, cháu sử dụng thoải mái. Nhưng đừng mở TV ở phòng khách, chú ngủ nông, khó ngủ ngon."

Anh vừa nói vừa cởi vest và thắt lưng.

Động tác này thật sự rất quyến rũ, mà người lại còn đẹp nữa, Khương Yến Duy xem mà tròn hai mắt.

Một lát sau, Hoắc Kỳ vẫn chưa nghe thấy tiếng trả lời thì quay đầu lại hỏi: "Sao vậy?"

Khương Yến Duy xấu hổ cúi đầu, trả lời qua loa: "Vâng, chú yên tâm, cháu hứa sẽ không làm phiền chú."

Hoắc Kỳ mệt lả người rồi, anh đã từng trải qua những việc còn nghiêm trọng hơn cả việc của Khương Yến Duy nên biết rõ rằng những lúc như này, tốt nhất là tự mình giải toả chứ an ủi thì cũng không có tác dụng gì. Anh gật đầu, dặn dò cậu "Ngủ sớm chút!" rồi đi lên lầu.

Chờ đến lúc Hoắc Kỳ đi khuất thì Khương Yến Duy mới thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi lên ghế sô pha, day day thái dương. Cậu cũng chỉ là người phàm thôi nhưng với cái tâm trạng lên xuống như này, với người khác thì không khéo đã n.h.ả.y l.ầ.u rồi mà cậu còn có thể trồng hoa si(*), đúng là không giống ai.

(*) thích ai đó

Thư thả xong, Khương Yến Duy không định đi ngủ, dù sao cũng không ngủ được.

Cái này bị Hoắc Kỳ bắt thóp rồi.

Đầu tiên cậu vào phòng của khách tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ rồi đứng trước tủ lạnh trầm ngâm, không nhìn thì thôi chứ đã nhìn thì chắc chắn phải giật mình, tủ lạnh nhà Hoắc Kỳ cái gì cũng có. Cậu lấy mấy chai cocktail ra trước, lại lấy thêm chút đồ ăn, sau đó ôm tất cả tới rạp chiếu mini, đóng cửa lại, bỏ đồ xuống hết rồi mới lục đục kiếm phim.

Không ngờ lại nghe câu "Cục cưng giỏi quá!" bằng Tiếng Anh.

Vừa nãy, ở nhà nghỉ, âm thanh này đã hành hạ cậu dở sống dở chết, đặc biệt là còn phát ra từ hai phòng, không một khe hở vờn quanh tai cậu. Từ lúc được sinh ra, cậu chưa bao giờ trải qua loại chuyện đó nên đã hoảng sợ chạy ra ngoài.

Ai có ngờ, đến đây vẫn nghe chứ.

Hoàn toàn là tiếng Anh, lại còn là âm thanh nổi nữa chứ, đoán chừng Hoắc Kỳ đã phải bỏ rất nhiều tiền vào đây. Tiếng rên dù cao dù thấp đều nghe rõ, còn có giọng nói thầm thì khác với cả tiếng đánh vào mông "bạch bạch". Mọi thứ như đang diễn ra trước mặt cậu, trong phòng kín thế này, tim cậu thình thịch như đi máy bay, có cho tiền ba cậu cũng không thể tưởng tượng ra cảnh này.

Sau đó người đàn ông kia lại nói "Em yêu giỏi quá!", "Fuck you!", người còn lại rên như muốn bay lên trời, khàn giọng nói "Fuck me!"

Khương Yến Duy ngẩng đầu lên, bật ngửa về phía sau, ngồi phịch xuống thảm trải sàn, hoàn toàn không tin vào màn hình lớn trước mắt mình. Ngồi trên có phải là cô gái nào đâu, là một chàng trai đó!

Khương Yến Duy há đơ cả miệng, ngạt như lúc mắc nghẹn trứng gà, sau đó mới định thần lại vỗ mặt mình hai cái, nhận ra Hoắc Kỳ cũng là GAY!

Trai thẳng làm gì có ai xem GV chứ, mà Hoắc Kỳ cũng có người bạn thân nào đâu.

Đôi trên thì đang ra sức ịch ịch. Cậu không còn hứng tìm phim nữa, mặc kệ cái bối cảnh này, mặc kệ cái âm thanh này, thần sắc phức tạp đặt mông xuống ghế, ngẩng đầu.

Cậu cũng là GAY!

Phát hiện từ cấp 2. Thật ra thì từ lúc cậu học cấp 1 thì trong lớp đã có đôi yêu nhau rồi nhưng Khương Yến Duy rất xem thường loại chuyện này, học không lo học, yêu cái gì chứ? Nhưng sau khi đến cấp 2 thì không thế nữa, chỉ cần là nam thì chắc chắn sẽ yêu, không phải yêu từ hai phía thì cũng là thầm mến. Đến cả Chu Hiểu Văn còn hay theo dõi các chị gái lớp 9 — tên này thiếu tình yêu, chỉ thích các chị gái.

Tất nhiên là sự nảy mầm này không chỉ xảy ra trong lòng nam sinh mà còn có cả trong lòng nữ sinh, nữ sinh cũng có đối tượng thầm mến. Khương Yến Duy đã đẹp trai mà nhà còn có tiền, nữ sinh thích cậu xếp thành hàng, đấy là mạnh dạn bày tỏ thôi chứ còn thầm mến thì chắc còn nhiều nữa. Tiếc là Khương Yến Duy nhìn mấy chỏm tóc kia thì không có cảm giác gì cả.

Cậu từng thử rồi, từng thử học hành cùng nhau tiến bộ, thử vừa làm bài tập vừa xem phim nhưng việc ăn no rồi dắt tay, hôn môi các thứ lại làm cậu khó chịu vô cùng, phân vân một lúc vẫn không chạm được. Ừ, người đó là Trương Phương Phương, phải bồi tội bằng tặng cho quý cô một bé doll limited thì quý cô đây mới nguôi, sau đấy là bọn họ thành anh em tốt.

Sau đó cậu cũng nhận ra là cậu không giống người bình thường nhưng cậu không phải là không thể cương, chỉ là không thích con gái nhưng cậu cũng không phải gay mà. Khi đó việc "kiếm tài liệu" dễ như ăn cơm, cậu bóc đại một GV trên mạng, nhân lúc trong nhà không có ai thì xem, không ngờ lại phát hiện tin xấu, cậu cương. Không những cương mà còn cương "rất dữ". Ở video đầu tiên, người đàn ông ở trên có vóc người na ná Hoắc Kỳ, vai rộng eo nhỏ chân dài, cả thân toàn là cơ bắp, cậu chưa tuốt đã bắn.

Khương Yến Duy không biết tại sao mình lại nghĩ thế, vội xuỳ xuỳ đuổi hình ảnh đấy đi. Hai người trên màn hình đã thay đổi tư thế, làm như muốn vắt kiệt nhau, Khương Yến Duy có chút phiền muộn, cậu không muốn thế này, hôm nay cậu khó chịu trong người, không muốn xem cái này.

Cậu không chối bỏ xu hướng của mình, chấp nhận.

Cậu không nói cho ba mẹ mình biết, ngẫm lại cũng đúng, con trai độc nhất là gay, đúng là bạo kích. Hơn nữa khi đó ba mẹ yêu cậu như vậy, cậu không nỡ. Cậu nghĩ xa hơn, có gì sau này hẵn nói. Chuyện này cậu chỉ nói cho mình Chu Hiểu Văn, dù sao thì miệng cậu cũng cần giải toả mà.

Nhưng sao mà Hoắc Kỳ cũng là gay vậy chứ.

Đây là người đồng tính luyến ái đầu tiên mà Khương Yến Duy gặp, tâm tình cậu có hơi phức tạp, không những không cảm thấy kì quái mà còn có hơi... mừng thầm, nhưng cũng hơi lo lắng và căng thẳng — cái giới đó có hơi kì bí.

Nói hơi lạc đề nhưng dường như so với chuyện của ba cậu thì chuyện này cũng không phải chuyện gì lớn.

Cậu không có hứng ở đây xem phim nữa nên tắt rồi về phòng ngủ. Đi được nửa đường thì lại quay lại, rút đĩa phim kia ra rồi kiếm cái gì khác hài hước thế vào nhưng rồi lại cũng chỉ xem được một nửa đã cầm chai cocktail về phòng.

Có thể là do uống nhiều, cũng có thể là do mệt nên cậu vừa nằm xuống đã ngủ, tối lại mơ thấy rất nhiều cái linh tinh. Một bên là hình ảnh cậu bị ba cậu cầm gậy đuổi đánh, luôn miệng gọi thằng nhóc thối, một bên là Hoắc Kỳ nói "Bé cưng giỏi quá!", cậu sợ hãi đến mức tỉnh dậy. Không ngờ trời đã sáng rồi, điện thoại cậu đang kêu vang trời, là Chu Hiểu Văn gọi.

Điện thoại vừa kết nối đã nghe tiếng thằng nhóc kia lanh lảnh: "Mày đi đâu vậy? Cả ngày không về luôn à? Nhưng mày không có chứng minh thư thì có thể ở đâu chứ? Chẳng lẽ mày ngủ bờ ngủ bụi, lưu lạc đầu đường xó chợ luôn sao?"

Khương Yến Duy nhìn quần pyjama đang ướt, vừa đi đến nhà vệ sinh vừa trả lời y.

Chu Hiểu Văn vừa nghe xong đã hỏi: "Mày ở nhà Hoắc Kỳ cũng không phải chuyện đơn giản đâu, không về với ba mày thật hở?"

Cả buổi tối, tuy Khương Yến Duy chưa từng nghiêm túc nghĩ về chuyện này bao giờ nhưng thật ra lòng cậu vẫn còn canh cánh. Cậu nhìn mặt mình trong gương, trả lời Chu Hiểu Văn: "Không, ông ta có đứa thứ hai rồi còn gì? Cứ để ông ta dồn hết hi vọng vào nó đi. Ai trả tiền ai còn chưa chắc, sao lúc ly hôn ông ta không nói với mẹ tao thế đi! Mà mẹ tao cũng có cổ phần, không thể để con khỉ kia chiếm lợi được. Tao có tiền, tao tự mua nhà tao ở, tao tự sống cuộc sống của chính tao, thoải mái là được. Tao nói ông ta rồi, ông ta đừng mơ hối hận."

Chu Hiểu Văn mơ hồ nhận ra điều gì đó: "Duy Duy, mày lại muốn làm gì đấy?"

"À, ví dụ như come out chẳng hạn?" Quỷ thần xui khiến, Khương Yến Duy thốt ra câu này.

"Vãi, mày điên rồi! Chuyện này mà có thể tự tiện thế sao?" Chu Hiểu Văn bắt đầu nóng nảy "Mày sợ nhà mày chưa đủ loạn hả?"

Khương Yến Duy không chút bận tâm, trả lời: "Tao mới có lớp 12 mà ông ta đã có con riêng rồi đấy, ông ta không biết xấu hổ thì thôi, việc gì tao phải cho ông ta mặt mũi?"

Chu Hiểu Văn khuyên cậu: "Mày muốn chọc ba mày tức chết à? Tao nói với mày rồi, dùng tiền không phải chuyện lớn, không vui thì cùng lắm chỉ nổi nóng thôi, vài hôm là hết. Bây giờ ông ta quan tâm em mày không phải vì em mày đang yếu sao? Cũng có phải là cả đời đâu, ông ta nuôi mày 18 năm rồi. Việc mày come out là chuyện lớn đó, mày đi nước này chắc chắn sẽ làm ba mày thất vọng, mày đã không nghe lời, mà đồng tính luyến ái không thể có con. Cứ như thế thì ba mày sẽ dồn hết tâm huyết vào thằng em mày thật đó."

"Không hẳn." Khương Yến Duy trả lời "Tao cảm nhận được cả, mới đầu đúng là ông ta không có ý như vậy nhưng qua đoạn thời gian, ông ta lại không ý thức được mà có xu hướng thiên vị thằng hai hơn rồi. Dù cho lần này tao về thì cũng sẽ có lần sau đi, lần tới đi. Ông ta không giống ba mày, ba mày là không thích cờ đỏ không màng cờ màu phấp phới(*), còn ba tao là già đầu rồi vẫn muốn trải nghiệm cảm giác mối tình đầu."

(*) Đã có vợ mà còn có bạn gái linh tinh.

Chuyện Khương Đại Vĩ rước tình nhân vào cửa đúng thật là khiến người khác ngoác mồm trố mắt, Chu Hiểu Văn hỏi cậu "Vậy mày định thế nào?"

Khương Yến Duy đáp "Ông ta chi tiền, tao cũng chi tiền."

"Mày nhường ông ta không được sao? Mày làm sao nhiều tiền hơn ổng chứ." Chu Hiểu Văn khuyên cậu đổi cách.

"Tao không quan tâm." Khương Yến Duy hừ một tiếng "Dựa vào đâu, tao lui thì lợi cho bọn họ quá rồi, sao tao có thể để bọn họ thoải mái dễ dàng vậy được."

Chu Hiểu Văn thấy mình khuyên không được nên dò hỏi "Mày có người yêu?"

Hình ảnh ông chú đẹp trai Hoắc Kỳ nhẹ nhàng lướt ngang đầu cậu, Khương Yến Duy phất tay "Muốn có là có thôi."