Chú, Xin Chào

Chương 19: Quá khứ của chú



Sau khi Khương Đại Vĩ đi thì Khương Yến Duy ngồi ăn cơm với Hoắc Kỳ.

Khương Đại Vĩ nghĩ Khương Yến Duy không quan tâm đến sở thích của người khác trong việc ăn uống. Thật ra ý kiến này rất phiến diện. Nếu Khương Yến Duy như vậy thật thì ai mà thèm chơi với cậu chứ. Ở trường, mặc dù có những lúc tiền có thể mua được bạn bè nhưng cũng có rất nhiều người không đặt nặng vật chất, ở môi trường học tập như Nhất trung, cái mà người ta thật sự xem trọng là nhân phẩm và thành tích.

Khi ăn với gia đình, sở dĩ Khương Yến Duy không hỏi ý kiến ba mẹ là vì cậu biết khẩu vị của ba người không khác nhau lắm, nhà cậu thì không thiếu một bàn đồ ăn nhưng quan trọng nhất vẫn là cảm xúc của mẹ cậu — nếu cậu không gọi món, nếu cậu không làm nũng đòi hỏi này kia thì mẹ cậu sẽ hụt hẫng lắm.

Vậy nên bữa cơm này cũng không hoàn toàn là đặt theo sở thích của Khương Yến Duy, nếu là theo ý cậu thật thì nó phải là một nồi lẩu thật to mới đúng!

Gọi hải sản là vì nó ngon, dễ ăn, đa số mọi người đều ăn được nhưng cậu sợ Hoắc Kỳ bị dị ứng nên còn đặt thêm hai món gia đình tính cả canh, vậy là có một bữa cơm thịt rau đầy đủ vô cùng dinh dưỡng. Chuẩn bị ăn, cậu ảo tưởng rằng sau này sẽ có một ngày mình bao dưỡng Hoắc Kỳ, chợt thấy hơi ngầu, chỉ tiếc rằng hôm nay cậu không tìm được cây nến nào trong nhà.

Tuy nhiên, chỉ vừa mới cầm đũa lên, cậu đã nhận ra suy nghĩ mình bay xa quá rồi — chú Hoắc nhà cậu ăn cơm nhanh cực kì, gắp thịt gắp rau đủ thứ, lùa một cái là xong, may là không thắp nến nếu không thì nến chưa cháy hết đã phải thổi tắt.

Cậu ngạc nhiên vô cùng, không phải chú ấy là người Hoắc gia à? Dù không phải con ruột nhưng cũng là lớn lên ở đó, ít nhiều gì cũng phải bị ảnh hưởng bởi cách ăn uống bên đó nhỉ?

Cậu chưa gặp người của Hoắc gia nhưng ở Tần thành này, cậu đã gặp không ít người đến từ thủ đô, ai ai cũng cư xử điềm đạm, phong thái ung dung, cốt cách tao nhã, người như chú Hoắc không phải hiếm thấy mà là chưa từng thấy luôn.

Hoắc Kỳ vừa ngẩng đầu đã thấy ánh mắt khó hiểu của Khương Yến Duy, anh đã quen với ánh mắt này. Khi ở cạnh những người thân thiết như Bành Việt và Khương Đại Vĩ, anh chỉ muốn là chính mình. Lần đầu tiên thấy anh ăn thế này, bọn họ cũng đã nhìn anh như thế.

Hôm nay, có lẽ là do đã quen thuộc với Khương Yến Duy nên anh cũng không "diễn", với cả anh đã mệt rồi, không "diễn" nổi.

Thật ra dáng vẻ này của anh không hẳn là Hoắc Kỳ, cũng không hẳn là Quách Hướng Bắc, có lẽ là sự kết hợp của cả hai.

Cuộc đời anh là thế, anh không còn là người của Quách gia nữa, anh đã rời nơi đó hai mươi lăm năm rồi, ngoại trừ việc là cốt nhục của Quách Như Bách, anh không còn liên quan gì cả.

Anh cũng không phải người Hoắc gia, anh chỉ là một thằng nhóc mà Hoắc Hoàn Vũ tiện tay nuôi lớn để làm mẹ anh vui lòng. Trong mắt người Hoắc gia, anh chỉ là đứa con ghẻ mà thôi, đứa con ghẻ mà trưởng bối khinh rẻ, đứa con ghẻ mà hậu bối chê cười, xa lánh và bắt nạt.

Dù là ai đi chăng nữa thì khi sống trong hoàn cảnh đó, đau buồn là điều không thể tránh khỏi. Khoảng thời gian đầu, lúc nào anh cũng thấy tủi thân, đối với anh, việc gọt gót chân để đi vừa giày còn dễ hơn là gọt cốt cách để dung nhập vào hoàn cảnh đó. Anh thấy mình cô đơn, lẻ loi, lạc trôi như lục bình không biết đi về đâu. Anh từng cố gắng tìm cho mình một chỗ dựa vững chắc để có dũng khí sống tiếp, chỉ cần một câu hỏi thăm ngắn ngủi cũng đã đủ để anh cảm thấy trân trọng.

Nhưng cuối cùng, anh nhận ra tất cả chỉ là giả đối. Sau khi bị đưa đến trường nội trú, suy nghĩ của anh dần thay đổi, anh muốn rời khỏi Hoắc gia, anh không muốn làm người của Hoắc gia, cũng không muốn làm cái đuôi của đám người Hoắc gia.

Tất nhiên là anh đã không muốn dựa vào ai để tìm cảm giác an toàn nữa rồi, anh dựa vào chính mình. Anh cố gắng phấn đấu để thoát khỏi hoàn cảnh đó, anh tin rằng một ngày nào đó anh sẽ đủ lớn, sẽ đủ mạnh để có thể tự tạo cảm giác an toàn cho bản thân.



Vì vậy, anh muốn xoá hết tất cả những thứ liên quan đến nhà họ Hoắc. Đầu tiên là gắn lại từng đoạn cốt cách anh đã gọt đi để dung hoà với người Hoắc gia. Anh dần không còn ngoan nữa, anh học mấy đứa bạn cùng phòng cách gây sự với người khác, thỉnh thoảng mở miệng chửi vài câu tục tĩu. Anh bắt đầu theo đuổi những thứ mình thích, chẳng hạn như gia nhập ban nhạc Rock and Roll. Trong mắt mẹ, dần dà, anh trở thành một thằng nhóc mắc hội chứng tuổi dậy thì.

Trong khoảng thời gian đó, không có lần nào là mẹ anh không sôi máu khi thấy anh.

Anh cảm thấy thoải mái vô cùng.

Hiện giờ, thái độ của Khương Yến Duy với ba mình không khác anh khi đó là bao nên anh rất tình nguyện giúp đỡ cậu một tay.

Sau này, khi trưởng thành hơn, anh bắt đầu đọc sách, cũng tiếp xúc với nhiều loại người, anh nhận ra mình nên thay đổi. Tất nhiên là lần này, thay đổi không phải là gọt đi cốt cách vốn có, thay đổi chỉ đơn giản là bỏ đi những thói xấu để bản thân dần hoàn thiện hơn mà thôi.

Duy chỉ có việc ăn cơm là không thay đổi nhiều — có lẽ là vì e anh sẽ có thời gian tìm người bên ngoại, ba kế anh cho người đánh tiếng với quản lí bên trường nội trú, anh chỉ có năm phút để ăn cơm, gấp rút vô cùng, nếu không lùa nhanh thì chắc chắn sẽ không thể ăn no.

Đã thành thói quen rồi, không sửa được.

Đây là chuyện xưa, lúc Hoắc Kỳ hai mươi tuổi, thỉnh thoảng anh vẫn nghĩ về chuyện này, lúc Hoắc Kỳ hai mươi lăm tuổi, khi uống rượu anh mới nhớ tới chuyện này, bây giờ anh ba mươi tuổi rồi, đã rất nhiều năm rồi, phần kí ức này chưa từng xuất hiện, nhưng hôm nay nó lại hiện ra. Anh nghĩ hẳn là do mình bị "cộng hưởng" với cảm xúc của Khương Yến Duy. Có điều anh cũng không định kể cậu nhóc nghe chuyện này.

Chuyện này quá riêng tư, liên quan đến một đời của anh, máu thịt của anh, thăng trầm của anh, không thể nói được.

Vì vậy, Hoắc Kỳ buông đũa, lau miệng, nhìn Khương Yến Duy vẫn còn đang sững sờ, nói: "Ăn cơm xong thì cầm đề đến phòng sách tìm chú."

Sau đó thì đứng dậy đi ngay.

Khương Yến Duy nhìn Hoắc Kỳ rồi lại nhìn chén cơm vẫn còn nguyên của mình, bất giác sờ mũi, ngại quá đi... Dù cách Hoắc Kỳ ăn cơm có hơi lạ nhưng cậu thấy mình còn lạ hơn, mình nhìn chú ấy từ lúc chú ấy vừa bắt đầu ăn đến lúc chú ấy ăn xong luôn...

Nhưng sao Hoắc Kỳ lại như vậy nhỉ? Càng ngẫm càng có nhiều câu hỏi được đặt ra, với cả tại sao ông Quách lại không muốn gặp Hoắc Kỳ thế?

Nghĩ rồi lại nghĩ, Khương Yến Duy ăn cơm trong sự tò mò. Lúc ăn xong, cậu nhìn lại một bàn đồ ăn, tiếc rẻ nghĩ thật chẳng có cảm giác từng thưởng thức nó gì hết.

Mà thôi, dù gì cũng vào bụng hết rồi.

Đọc truyện tại W a t t p a d mangcut2211 và W o r d p r e s s mangcutnhohouse.wordpress.com

Khương Yến Duy về lấy đề rồi lên tầng hai. Có một phòng mở cửa sẵn, là phòng sách. Lúc cậu tới thì thấy Hoắc Kỳ đang gõ máy tính, cậu vờ gõ cửa mấy cái, Hoắc Kỳ gọi cậu vào.

Khương Yến Duy đánh giá căn phòng.

Phòng sách của Hoắc Kỳ cũng được trang trí theo phong cách Bắc Âu, tường màu trắng, bàn làm việc được đặt cạnh kệ sách, gần cửa sổ có một cái ghế lười màu vàng được đặt trên tấm thảm da bò, thoạt nhìn rất có cảm giác hưởng thụ.

Nghe chú Hoắc giảng bài thế nào bây giờ? Trừ khi cậu không ngồi lên đùi Hoắc Kỳ, còn không thì không có cách nào để mà mặt đối mặt nữa đâu đúng không?

Cậu chậm chạp để đề thi lên bàn Hoắc Kỳ, đứng nép một bên.

Hoắc Kỳ đang xem thị trường chứng khoán, đoán chừng là thị trường bên Mỹ, anh nhìn màn hình lần cuối rồi mới cầm đề của cậu lên, trước hết là khen Khương Yến Duy: "Được bốn đề rồi à, không tệ."

Khương Yến Duy đã tốn kha khá thời gian nhưng một câu này cũng đã đủ để cậu vui vẻ. Hoắc Kỳ lật đi lật lại vài lần, hỏi: "Có Vật Lý thôi à?"

Tất nhiên là Khương Yến Duy chỉ chọn làm môn mình thích thôi, cậu không thích Tiếng Anh và Ngữ Văn cho lắm, chột dạ trả lời: "Chỉ có Vật Lý thôi ạ."

Hoắc Kỳ nhìn cậu, không đáp, bắt đầu nghiêm túc xem xét đề thi đầu tiên. Bất giác, Khương Yến Duy cảm thấy có hơi hồi hộp.

Hai chân ngay ngắn, bắp chân căng cứng, cơ mông hơi gồng, cột sống thắng tắp, đầu nghiêng về phía Hoắc Kỳ.

Hoắc Kỳ xem đề rất chậm, như là muốn xem kĩ từng câu. Mặc dù Khương Yến Duy rất tự tin với môn Vật Lý nhưng cũng không khỏi lo lắng. Mắt cậu cũng dán vào đề, quét từ trên xuống dưới để kiểm tra thêm một lần để tránh bị mất mặt, cậu không muốn Hoắc Kỳ nghĩ cậu là một đứa học kém, như thế rất khó nói.

Mười phút sau, Hoắc Kỳ lật sang mặt còn lại.

Khương Yến Duy xem một lúc thì cũng xem tới câu cuối cùng mà cậu cố ý bỏ trống. Cậu đã bỏ trống câu cuối của tất cả các đề, ban đầu là định để Hoắc Kỳ giảng cho cậu nhưng bây giờ, cậu hối hận rồi. Chỉ cần ai từng học qua rồi thì nhìn vào câu đó sẽ biết câu đó là câu phân loại, vậy nên không biết làm cũng không có nghĩa là IQ thấp.

Trong lúc cậu vẫn đang rối rắm, Hoắc Kỳ đã xem gần xong, chỉ vào câu cuối, hỏi: "Không biết làm hửm?"

Khương Yến Duy vốn muốn thể hiện sự thông minh của mình nhưng lúc này, cậu không thể nói đó là do mình cố ý không làm được, chỉ có thể dùng giọng điệu "Cháu ngốc lắm" trả lời: "Dạ không ạ."

Cậu muốn tự bóp cổ mình cho rồi.

Ngay sau đó, cậu thấy Hoắc Kỳ không nhanh không chậm xếp cả bốn đề ra bàn.

Khương Yến Duy đang thắc mắc thì nghe Hoắc Kỳ cười nói: "Câu cuối của bốn đề đều thế luôn à?"

Khương Yến Duy lia mắt, tái mặt lắc đầu.

Ngón tay thon dài của Hoắc Kỳ chỉ vào câu 6 của đề 1, câu 12 của đề hai, rồi câu 2 của đề 3, anh nói: "Ba câu này làm được, sao câu cuối lại không? Không phải chỉ cần kết hợp phương pháp của ba câu này là ra rồi à? Là cháu lười làm hay là muốn để chú nghĩ đầu cháu toàn gỉ sắt, muốn động cũng không được?"

Thật ra là vì cháu muốn "thông đồng" với chú.

Nhưng Khương Yến Duy nào dám nói thật. Cậu không nghĩ chú Hoắc lợi hại như thế, không chỉ nói trúng tim đen mà còn nói rất ghê nữa.

"Sao?" Hoắc Kỳ nâng giọng, cao đến mức làm cho Khương Yến Duy sững cả người.

Cậu không thể tự mâu thuẫn với lời nói của chính mình được, khi nãy đã trả lời không rồi thì bây giờ chỉ còn cách chấp nhận giờ làm người IQ thấp thôi. Mà thôi, như vậy cũng không hẳn là xấu, Khương Yến Duy bật mode chân chó, cười giả lả, không câu nệ nói: "Chú giỏi quá, cháu chỉ biết làm câu đơn thôi, không biết làm dạng tổng hợp, hay là chú dạy cháu đi."

Hoắc Kỳ cười nhạt, nhìn cậu nói: "Chú làm gì biết cái này đâu, dạy cháu thế nào được."

Khương Yến Duy đâm lao thì phải theo lao: "Sao có thể chứ, cháu vốn không nhận ra những vấn đề với bài làm của mình đâu mà chú thì chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra rồi, chắc chắn trước đó chú phải học giỏi lắm, nếu không thì sao mà biết được?"

"Học giỏi là thật," Hoắc Kỳ cười nói, "Nhưng những vấn đề này không phải là chú nhìn ra," anh lấy ra một tờ giấy từ trong ngăn kéo rồi đặt lên bàn, "Chú đến trường của cháu, thầy cháu đã nói thế."

Anh gõ lên tờ giấy kia, "Thông minh nhưng không biết cố gắng, sau mỗi lần kiểm tra, số điểm giảm đều vừa đúng 28, hẳn là cố ý."

Khương Yến Duy vừa nghe là biết chắc chắn là thầy chủ nhiệm nói, thầm nghĩ chết mẹ rồi.

Hoắc Kỳ cười khẩy, Khương Yến Duy tê người. Hiện tại không có chút cảm giác lãng mạn gì cả, chỉ thấy như sắp phải đánh nhau thôi.

Hoắc Kỳ cầm đề của cậu, gằn giọng: "Duy Duy, chú biết cháu nghĩ gì, muốn được quan tâm đúng không? Nhưng cách cháu làm sai rồi! Chú chưa từng làm hại bản thân để đổi lấy sự quan trọng, cuộc đời của cháu quan trọng hơn việc ba cháu yêu cháu, cháu hiểu không? Cháu sống cho cháu, không phải cho bọn họ. Cháu hiểu không? Hiểu rồi thì đi làm bài rồi nửa tiếng sau quay lại đây."

Khương Yến Duy không rõ cảm giác bây giờ của mình là gì, cậu đứng đó, hai tai ù ù, không còn nghe rõ gì ngoại trừ những câu kia. Có một chút bất ngờ, có một chút xúc động, cũng có một chút không biết nên trả lời thế nào.

Cậu biết chứ, từ lúc quyết tâm hạ rèm học bài, cậu đã biết rồi. Nhưng chưa có ai nói những điều này với cậu, chưa có ai mắng cậu, nhấn mạnh với cậu làm thế này là sai.

Cậu lén lút nhìn Hoắc Kỳ đang nằm trên ghế lười đọc sách, trông cứ như một bức tranh. Trong khoảnh khắc này đây, không chỉ có tim cậu rộn rã mà lòng cậu cũng cháy bỏng không thôi.

Người này tốt quá, cậu không muốn xa, chỉ muốn ở đây mãi thôi.

Chỉ là không biết người này với ai cũng tốt như vậy hay là chỉ tốt với mỗi cậu thôi.

Trì trệ mãi cũng không ổn, cậu ngồi xuống bắt đầu giải đề, sau khi giải xong thì đưa Hoắc Kỳ xem. Hoắc Kỳ cầm lên, lật qua lật lại, không nói gì, Khương Yến Duy không khỏi có hơi bồn chồn -- chắc sẽ không nổi nóng nữa đâu nhỉ? Không ngờ lại nghe Hoắc Kỳ nói: "Không tệ lắm, sau này ráng cố gắng chăm chỉ, cái gì không hiểu thì tìm chú, chú tốt nghiệp Khoa học Máy tính của Thanh đại, những câu này không phải vấn đề."

Hai mắt Khương Yến Duy sáng lên.

Đọc truyện tại W a t t p a d mangcut2211 và W o r d p r e s s mangcutnhohouse.wordpress.com

Sau khi gặp Khương Yến Duy, tâm trạng của Khương Đại Vĩ không quá tốt, ông không muốn gặp Quách Sính Đình nên kiếm chỗ nào đó ngồi một lát rồi mới về nhà.

Lúc về đến nhà thì trời đã khuya, ông nghĩ hẳn là Quách Sính Đình đã ngủ nên định qua phòng Khương Yến Duy nằm tạm một hôm nhưng không ngờ vừa đến cầu thang đã thấy Quách Sính Đình đang mặc đồ ngủ đi xuống.

Hai hàng lông mày Quách Sính Đình cau lại, cô giả vờ lo lắng: "Sao bây giờ anh mới về, không phải nói hôm nay tan làm sớm à?"

Khương Yến Duy không muốn để cô biết đến chuyện tiền kia nên tất nhiên sẽ không đề cập đến nó, ông vung tay, đáp: "Không có gì, đi xã giao thôi."

Nếu Quách Sính Đình chưa ngủ thì ông cũng không cần đến phòng Khương Yến Duy làm gì, ông lên tầng một rồi rẽ vào phòng ngủ chính. Ông có uống một ít rượu nên vừa vào phòng đã nằm xuống. Quách Sính Đình giúp ông thay quần áo, nhân tiện dò xét: "Có phải là vì việc của Yến Duy không? Hôm qua nó không về nhà, hôm nay thì về nhà lấy mấy vali quần áo, nói là ngủ bên ngoài. Em là mẹ kế nó, theo lí thì không cần quan tâm nhiều nhưng em lo cho anh. Thằng nhóc này bị anh chiều đến mức sinh hư rồi, phung phí nhiều tiền như vậy mà còn dám tỏ vẻ cây ngay không sợ chết đứng, không biết sợ ai."

Hai mắt vừa nhắm của Khương Đại Vĩ đột ngột mở ra: "Sao cô biết?"

Quách Sính Đình bị ông doạ sợ, hít sâu một hơi rồi mới nói: "Không phải con trai anh nói thì còn ai vào đây nữa. Chiều này nó về dọn đồ, nói với em là nó bỏ ra 60 triệu mua một căn nhà đứng tên nó. Còn chửi em là đồ Tuesday hồ li tinh, giúp việc trong nhà nghe hết mấy câu này luôn đó. Ôi trời ơi, dù cho em nhỏ tuổi thật nhưng sao nó có thể nói em thế chứ?"

Quách Sính Đình dám làm nũng là có nguyên nhân, gần đây cô cảm nhận được sự nuông chiều của Khương Đại Vĩ giành cho Khương Yến Duy đã giảm đi rất nhiều, có lẽ là vì thất vọng.

Đúng như dự đoán, vẻ mặt Khương Đại Vĩ trở nên rất khó coi. Cô còn tưởng là vì nghe Khương Yến Duy mắng cô nên mới thế, còn mừng thầm nhưng ai có ngờ nguyên nhân thật sự là vì Khương Yến Duy dám lôi khoản tiền này ra nói. Ông không nói nguyên nhân cho Quách Sính Đình, chỉ vung tay: "Chuyện này cô không cần quan tâm."

Dứt lời thì chuẩn bị ngủ nhưng Quách Sính Đình đợi cả ngày rồi, sao mà cam lòng với đáp án như thế. Cô lay Khương Đại Vĩ, bắt đầu lấy con trai ra nói chuyện: "Anh đừng quên còn có Siêu Siêu. Thằng bé..."

Cô còn chưa nói xong, Khương Đại Vĩ đã bật dậy, trừng mắt chất vấn cô: "Tôi còn chưa chết mà cô đã muốn chia tài sản rồi à?"

Tất nhiên là Quách Sính Đình không thừa nhận việc này rồi, cô bắt đầu khóc nấc lên: "Sao anh lại nói như vậy, dù gì thì cũng có phải là em tiêu tiền đâu, anh không thích Siêu Siêu có đúng không, nếu không thì sao lại không cho em nhắc đến anh trai nó?"

Khương Đại Vĩ cảm thấy đầu mình như muốn nổ tung, mở cửa ra ngoài.