Ngay khi Diệp Thánh Sinh chuẩn bị rời khỏi sân, Diệp Vân Triệt đã ngăn cô lại.
"Diệp Thánh Sinh."
Diệp Thánh Sinh dừng bước, nước mắt tuôn rơi.
Nhưng cô không khóc thành tiếng, cô chỉ bướng bỉnh thẳng người quay lưng về phía anh.
Diệp Vân Triệt nói: "Em bây giờ còn chạy lung tung cái gì? Thư Vũ chân chưa khỏi, anh chỉ là giúp cô ấy mà thôi."
Giúp cô ấy?
Diệp Thánh Sinh vội vàng lau đi nước mắt trên má, xoay người nhìn người đàn ông trên bậc thang, tức giận hét lên:.
||||| Truyện đề cử: Vạn Cổ Chí Tôn |||||
“Có cần anh ôm cô ấy chặt như vậy không? Anh thích phụ nữ đẹp, sẽ không ai nghĩ anh là cặn bã, bởi vì đó là bản chất của đàn ông. Anh thích cô ấy, muốn kết hôn cùng cô ấy, nhưng đây là phòng tân hôn của chúng ta, anh đã mua nó cho tôi. Anh cảm thấy thú vị khi hôn người phụ nữ khác trong phòng tân hôn của mình không?"
"Vô cớ gây sự, vậy thì đi đi, đi rồi cũng đừng quay lại!"
Hắn thực sự tức giận, cả người lạnh lẽo.
Là bởi vì vừa rồi Thư Vũ sắp ngã, hắn mới đỡ lấy.
Sao lại trở thành hành vi vô liêm sỉ như cô nói?
Con nhỏ dốt nát như vậy, giữ lại chỉ thêm vướng chân!
Diệp Thánh Sinh cảm thấy trái tim nghẹt thở.
Cô gần như hụt hơi, cảm giác như cả thế giới đang bỏ rơi mình.
Cô sụt sịt, nước mắt lưng tròng nhìn người đàn ông cao lớn, tuyệt vọng đáp:
“Được, tôi đi, dù sao anh cũng không cần tôi, huống chi tôi, một người ngáng đường, tôi sẽ nhường chỗ cho hai người."
Nước mắt làm nhòe đôi mắt cô, nhưng không ngăn được trái tim cô kiên quyết ra đi.
Cô quay người chạy ra khỏi sân, biến mất trong tầm mắt lạnh lùng của Diệp Vân Triệt.
Diệp Vân Triệt giơ tay muốn gọi cô lại, nhưng vì tự tôn, không để cho hắn thỏa hiệp.
Hắn cáu kỉnh đập tay thật mạnh vào bức tường.
Một lúc sau, nhìn về hướng cô gái biến mất, lấy điện thoại di động ra gọi cho trợ lý.
Trợ lý lập tức trả lời: “Diệp tổng.”
“Đi tìm cô gái nhỏ, cho cô ấy một ít tiền, chăm sóc thật tốt.”
"Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Vân Triệt trở lại phòng khách.
Ngồi ở trên sô pha, Thư Vũ nghe thấy rõ ràng vừa rồi hai người ngoài cửa ồn ào. Cô ta nhếch khóe môi, trong mắt lộ vẻ kiêu ngạo.
Một cô gái ngông cuồng hỗn láo đã cướp đi người đàn ông của mình, rốt cuộc cô ta vẫn thắng.
Diệp Vân Triệt ngồi xuống bên cạnh Thư Vũ, trầm giọng nói: "Em nhất định phải ở lại đây sao?"
Anh cũng biết, đây là phòng tân hôn anh mua cho cô gái nhỏ kia, sẽ không thích hợp để người phụ nữ khác ở đây.
Nhưng Thư Vũ đã khóc.
"A Triệt, em làm anh khó xử sao? Em đến đây chỉ muốn hòa thuận với Thánh Sinh. Nếu anh cảm thấy em không nên ở lại đây, thì em sẽ đi."
Cô ta giả vờ đứng dậy, va vào bàn trà trước mặt rồi ngã xuống.
Thấy Thư Vũ lại sắp vấp phải bàn cà phê, Diệp Vân Triệt vội vàng giơ tay đỡ cô ngồi xuống,
"Được, nơi nào cũng vậy, ở lại đây đi."
Anh không phủ nhận, cô gái nhỏ xác thực chiếm vị trí vô cùng quan trọng trong lòng anh.
Nhưng sự ngu dốt và những rắc rối vô lý của cô thực sự khiến anh kiệt quệ cả về thể chất lẫn tinh thần.
Hai tay đặt trên đầu gối, bực bội vùi đầu suy nghĩ nên đối phó với hai người phụ nữ bên cạnh như thế nào.
Thư Vũ lại khóc nói:
"A Triệt, đều là lỗi của em, nếu không phải em mất đi tư cách làm mẹ, không ai cần em, em cũng sẽ không tìm đến phá hư hôn nhân của anh. Tất cả là lỗi của em. Em đã vô ý va vào đầu xe của anh, khiến anh…”
“Đừng nói Thư Vũ, là lỗi của anh, anh đã nói sẽ chịu trách nhiệm với em thì nhất định sẽ làm được."
Xem ra anh đã hạ quyết tâm.
Diệp Vân Triệt lấy tờ đơn ly hôn đã chuẩn bị từ trong ngăn kéo ra, trầm giọng nói:
"Anh sẽ ly hôn với cô ấy càng sớm càng tốt."
Sớm muộn cũng phải ly hôn, vậy chỉ bằng cứt đứt sạch sẽ. Trì hoãn chỉ làm cả ba cùng đau khổ.
Thư Vũ nhìn bản thỏa thuận ly hôn, hiển nhiên rất vui mừng. Có vẻ như không phải đợi thêm hai năm nữa. Vài ngày nữa, cô ta sẽ trở thành bà Diệp.