“Nếu không tin, có thể đưa tôi về xem một chút. Lúc rời đi tôi chỉ mang theo một ít trang sức, nếu như bốn năm qua không tìm được một người đàn ông rất giàu có, sao có thể sống trong biệt thự đẹp như vậy?”
Diệp Vân Triệt “…”
Đột nhiên, trong đầu nhớ tới anh từng đưa một đứa bé về nhà.
Ngôi nhà của đứa trẻ thực sự rất đẹp.
Sau đó, anh cũng tìm được cô ở đó.
KHÔNG!
Không thể nào!
Mới có bốn năm, sao cô có thể quen một người đàn ông khác và có một đứa con.
“Đừng như vậy.”
Diệp Vân Triệt đột nhiên hoảng sợ.
Anh lại nhào vào trong lòng cô, ôm thật chặt cô, thấp giọng nói:
“Đừng nói dối anh, anh sẽ giải thích rõ ràng cho em chuyện xảy ra năm đó, Thư Vũ…”
“Diệp Vân Triệt.”
Diệp Thánh Sinh ngắt lời anh, mắt nhìn anh không chút cảm xúc, cô van xin:
“Buông tha cho tôi. Tôi không còn yêu anh nữa, tôi yêu người khác rồi, còn có con với người khác, chúng ta không thể quay về như trước nữa."
“Em nói dối, đừng nói dối anh.”
Quỳ trước mặt cô, tâm tình Diệp Vân Triệt đột nhiên trở nên vô cùng kích động, anh nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, giọng nói trở nên run rẩy.
“Thánh Sinh, anh biết mình sai rồi, vừa tìm được em lẽ ra không nên đưa em đến đây, nhưng anh quá sợ mất em, anh cũng biết năm đó là lỗi của anh, anh đã làm tan nát trái tim em, nhưng anh không chạm vào…”
“Con gái tôi tên là Mộ Dung Hoài Liên, biệt danh của nó là Liên Liên.”
Diệp Thánh Sinh lại ngắt lời anh.
“Người đàn ông tôi yêu, anh ấy tên là Mộ Dung Kỳ.”
“…”
Anh lại sửng sốt. Anh dùng đôi mắt trống rỗng lạnh lùng nhìn cô.
Khi anh nghe cô nói tên con gái mình là Liên Liên, trong lòng anh đột nhiên như bị xé toạc ra, giống như có vô số con kiến đang bò trên đó, cắn và gặm.
Đau quá!
Nỗi đau tuyệt vọng khiến anh không thở được.
Nhưng anh nhớ rõ đứa trẻ mà anh đưa về thực sự được gọi là Liên Liên.
Một bánh bao nhỏ ngoan ngoãn, dễ thương và cực kỳ thông minh.
Đó là của cô ấy, Diệp Thánh Sinh, đứa con gái mà cô ấy đã có với người khác?
Chẳng trách khi nhìn thấy đứa trẻ đó, anh không hiểu sao lại cảm thấy nét mặt đó rất quen.
Hóa ra cô bé chính là con của người phụ nữ bên cạnh, cùng người khác sinh ra.
Người phụ nữ của anh, không còn yêu anh nữa, mà yêu người khác, thậm chí còn sinh con cho người khác?
Làm sao Diệp Vân Triệt có thể chấp nhận sự thật này.
Bốn năm qua, anh sống không bằng chết, ngày đêm chờ đợi cô, ngày đêm nghĩ về cô, nhưng cô lại cặp kè với người đàn ông khác, thậm chí còn có đứa con đã hơn hai tuổi.
Sao cô có thể vậy với anh.
Diệp Vân Triệt đứng dậy, đột nhiên túm lấy Diệp Thánh Sinh như điên loạn hét lên:
“Tại sao phản bội tôi, tại sao em lại tàn nhẫn như vậy? Em có biết làm thế nào tôi sống sót sau bốn năm em biến mất không?”
“Diệp Thánh Sinh, em còn có trái tim không? Nếu không có tôi năm đó, em đã chết từ lâu rồi. Em nên dùng cả đời để báo đáp tôi.”
“Sao có thể ở sau lưng tôi cùng tên khác, em làm sao có thể…”
Diệp Thánh Sinh bất động, trên khuôn mặt nhỏ nhắn không còn chút cảm xúc nào dành cho anh, nói một cách kiên định:
“Tôi đã trả hết những gì tôi nợ anh rồi. Diệp Vân Triệt, anh quá tự cao, luôn cho rằng tất cả phụ nữ phải phục tùng anh.”
“Anh đừng bao giờ đánh giá thấp một người phụ nữ, đừng bao giờ nghĩ đến việc chị phối cảm xúc của người khác. Kể từ giây phút quyết định rời xa anh, tôi đã không còn yêu anh nữa. Từ ngày nhìn thấy anh hôn Thư Vũ bên bờ sông, tôi đã từ bỏ anh rồi.”
Nếu sau này cô không bị mất trí nhớ, cô đã không phải ở bên anh, chịu đựng sự phản bội khi anh ở bên Lâm Vị Vị.
Một người đàn ông như vậy, anh ta có quyền gì hét lên trước mặt cô.
Diệp Vân Triệt giận run lên, lảo đảo lui về phía sau hai bước.
Anh điên cuồng tự hỏi mình, đó có phải là lỗi của anh không?
Anh bị sao vậy.
Anh không phản bội cô, anh không chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào.
Còn cô ấy.
Sau khi mất tích bốn năm, cô có một đứa con với một người đàn ông khác.
Làm sao anh có thể chấp nhận sự thật này.
Không thể bình tĩnh lại, khuôn mặt anh ủ rũ, những đường gân nổi trên trán.
Anh bước tới tóm lấy Diệp Thánh Sinh, thô bạo ném cô lên giường lớn.
Anh tiến lại gần cô, giật mạnh bộ đồ ngủ của cô.
Diệp Thánh Sinh mất cảnh giác ngã lên giường, mông bị đau do ngã.
Cô vội vàng ngồi dậy, nhìn người đàn ông đang tiến đến gần mình như sắp phát điên, cô rất bình tĩnh, lạnh lùng nói với anh ta:
“Nếu anh còn động vào tôi, tôi sẽ chết cho anh xem!”
Diệp Vân Triệt mím môi rồi lại mỉm cười.
“Tốt, chúng ta… cùng chết đi.”
Anh quỳ trên giường, không quan tâm đến cảm xúc của cô, sự ức chế không thể kiềm chế.
Anh không thể chấp nhận sự thật rằng cô đã ở bên người khác.
Chỉ khi anh chiếm hữu cô, để hơi ấm của cô bao bọc lấy anh thật chặt, anh mới có thể cảm nhận được sự tồn tại của cô.