Diệp Thánh Sinh chỉ nấu bữa ăn cho cô và con gái.
Sau khi dọn bàn và bày hai bộ bát đũa xong, cô lạnh lùng đi về phía phòng khách.
Cô ôm con gái từ trong lòng anh, vào nhà hàng rồi ngồi xuống, dặn dò "ăn nhanh đi, ai ăn sau sẽ rửa bát".
Anh rất tích cực.
Nhưng lần này có vẻ không được.
Cô nhóc nhìn chú bị bỏ lại trong phòng khách, rồi lại nhìn mẹ hỏi: "Mẹ, không cho chú ăn ạ?"
“Mau ăn đi.”
Vốn biết mẹ không thích chú đẹp trai, cô muốn làm một đứa trẻ ngoan nên không để ý đến chú nữa.
Diệp Vân Triệt vẫn ngồi ở phòng khách, thấy cô không để ý tới anh, một mình ăn cơm, anh có chút không thoải mái.
Anh mặt dày đứng dậy, chống gậy bước tới.
Kéo một cái ghế bên cạnh Diệp Thánh Sinh ngồi xuống, anh sủng nịnh nhìn cô:
“Thánh Sinh biết nấu ăn, anh nếm thử được không?”
Anh không biết xấu hổ giơ tay giật lấy chiếc đũa của cô.
Diệp Thánh Sinh dùng đũa gõ vào tay anh không thương tiếc, mặt không đổi sắc.
“Anh cảm thấy mình rất hài hước sao?”
Diệp Vân Triệt híp mắt, trên mặt có chút ngượng ngùng.
“Làm sao, ăn một chút liền không vui sao?”
Diệp Thánh Sinh cũng nhìn anh, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng.
"Anh còn muốn nói anh cho tôi ăn học, nuôi nấng tôi lớn lên, tôi nên dốc cạn thanh xuân báo đáp anh.
Huống chi là ăn, anh cần gì, tôi đều phải hai tay cung kính sao?"
"..."
"Diệp Vân Triệt, anh không cần mặt mũi sao? Tôi không muốn cùng anh cãi cọ vô ích, lập tức biến đi."
Anh nghĩ cô vẫn ấm đầu như trước, mỗi khi nói lời ngọt ngào, cô sẽ tha thứ? Cho dù anh không phản bội hôn nhân của họ, ngay cả khi Thư Vũ chết, những vết thương mà cô phải chịu vì anh vẫn còn sống động trong ký ức cô.
Cô sẽ không bao giờ quên, mãi mãi không.
Cô sẽ không quay đầu.
Cho đến chết.
Diệp Vân Triệt cảm thấy trái tim mình lại bị đâm một nhát.
Anh nhìn người phụ nữ nhỏ bé trước mặt, thờ ơ nhìn anh và nói những lời tổn thương với anh.
Anh ngồi đó, vô cùng xấu hổ.
Một lúc lâu sau, anh mím chặt môi mỏng nói:
“Đó là lý do em ghét anh sao?”
“Còn chưa đủ rõ ràng sao?”
Diệp Thánh Sinh thản nhiên trả lời, còn không quên gắp một ít đồ ăn cho con gái.
Liên Liên không hiểu chuyện của người lớn, nhìn thấy mẹ tức giận, cô bé không dám nói chuyện và vùi đầu vào ăn phần của mình.
Chỉ là thỉnh thoảng lại liếc nhìn chú đẹp trai đáng thương đó thôi.
Diệp Vân Triệt lại cảm thấy tim mình nhói lên, hô hấp trở nên khó khăn.
“Được, tôi đi.”
Anh đứng dậy, nhìn cô một cái rồi mới đi, lạnh giọng nói.
“Nhưng Diệp Thánh Sinh, lúc cô tới cầu xin tôi, sẽ không dễ nói chuyện như vậy đâu.”
Không muốn làm cô chướng mắt, anh chống gậy khập khiễng bước đi.
Diệp Thánh Sinh liếc nhìn bóng lưng của anh, giả vờ không quan tâm, nói với con gái: "Liên Liên, ăn nhanh lên."
Liên Liên chớp đôi mắt to nhìn mẹ.
Diệp Thánh Sinh lấy khăn giấy lau miệng cho bé, dịu giọng nói:
"Ngoan ngoãn ăn đi, có một số việc khi Liên Liên lớn lên sẽ hiểu"
Đêm nay, Diệp Thánh Sinh trằn trọc trên giường.
Cô không hiểu ý của Diệp Vân Triệt khi anh rời đi.
Anh nói cô sẽ đi cầu xin anh.
Cô cần anh gì nữa? Cho dù có, cô cũng sẽ không đi.
Ngày hôm sau, sau khi đưa con gái đi nhà trẻ, Diệp Thánh Sinh định thương lượng giá cả với chủ nhà hàng lẩu.
Chỉ là vừa rời khỏi trường, liền bị một người đàn ông xa lạ chặn lại.
Anh ta cung kính đứng trước mặt Diệp Thánh Sinh, gật đầu nói:
"Diệp tiểu thư, cứu tam thiếu của tôi."
Diệp Thánh Sinh không biết người trước mắt, liền hỏi:
"Tam thiếu nào?"
"Mộ Dung Kỳ, Diệp tổng đưa cho anh ấy đi rồi, còn muốn lấy mạng, Diệp tiểu thư, tôi biết cô cùng tam thiếu có quan hệ, cô có thể đi cứu anh ấy không?"
"..."
Mộ Dung Kỳ bị Diệp Vân Triệt bắt cóc? Anh không phải rất lợi hại sao, sao có thể bị người kia bắt cóc? Hơn nữa, thuộc hạ không thông báo cho Mộ Dung gia, tại sao lại tới thông báo cho cô? Hay là Diệp Vân Triệt cố ý kêu tới?
Diệp Thánh Sinh hỏi: "Anh ta bị bắt ở đâu?"
"Ở nhà kho dưới lòng đất của Đông Dương Shopping Mall."
Diệp Thánh Sinh "..."
Người này rõ ràng biết địa điểm, lại không có báo cảnh sát, hiển nhiên là Diệp Vân Triệt sắp xếp.
Cô cũng không vội, lấy di động ra gọi cho Diệp Vân Triệt.
Bên kia nhanh chóng trả lời, Diệp Thánh Sinh đi thẳng vào vấn đề.
"Diệp Vân Triệt, anh bắt cóc Mộ Dung Kỳ?"
Người đàn ông cười lạnh, trong giọng nói mang theo châm chọc.
"Gấp gáp như vậy à?"
Diệp Thánh Sinh tức giận nói: "Anh bắt cóc anh ấy làm gì? Dọa tôi?"
"Cô quên chân của tôi bị thương như thế nào sao? Tôi cũng chỉ muốn hắn như vậy."
"Anh muốn làm gì anh ấy? Phế bỏ chân anh ấy?"
Diệp Vân Triệt lại cười.
"Thánh Sinh thực sự xứng đáng là người tôi đã nuôi lớn, biết tôi rất rõ, nhưng đôi chân là quá nhẹ.
Tôi đã phải cắt từng mảnh cơ thể của hắn, để hắn sống không bằng chết, tôi mới vui.
Cô có muốn cùng nhau đến thưởng thức không?"
Diệp Thánh Sinh "..."
Anh ta điên rồi sao? Nếu Mộ Dung Kỳ bị giết, cả nhà họ Diệp sẽ chôn cùng anh ta.
Cho dù cô có hận Mộ Dung gia, cho dù không muốn tiếp xúc với Mộ Dung Kỳ, nhưng dù thế nào đi nữa, trên người họ cũng có chung dòng máu, Diệp Thánh Sinh không thể không nhìn anh chết trong tay Diệp Vân Triệt.
Cô tức giận hét lớn với người đàn ông trong điện thoại:
“Diệp Vân Triệt, nếu anh dám làm tổn thương anh ấy, cả đời này tôi không bao giờ tha thứ cho anh."
Khuôn mặt người đàn ông đang ngồi trong văn phòng đột nhiên tối sầm lại.
Cô gái kia càng quan tâm đến người đàn ông đó thì anh lại càng muốn xé xác hắn ta ra.
Sau khi cúp điện thoại, ném cho Dương Thần một câu: "Đến nhà kho đi."
...
Khi Diệp Thánh Sinh đến nhà kho, cô dễ dàng đi vào.
Nhà kho dưới lòng đất rất lớn, vô số hàng hóa chất đống, giống như một mê cung.
Cô tìm kiếm bên trong một lúc lâu nhưng không tìm thấy ai.
“Mộ Dung Kỳ, Mộ Dung Kỳ, anh ở đâu?"
Có lẽ nghe thấy giọng nói của cô, hộp các tông trên bức tường phía trước đổ sập ngay lập tức.
Ngay sau đó, Diệp Thánh Sinh nhìn thấy Mộ Dung Kỳ bị treo lơ lửng giữa không trung, quần áo rách rưới, máu me bê bết, bộ dạng thật sự rất kinh khủng.
Cô lao tới, ngẩng đầu nhìn người đàn ông còn đang chảy máu, kêu lên: "A Kỳ, A Kỳ, anh không sao chứ?"
Bị treo lên Mộ Dung Kỳ không có phản ứng gì.
Ngay cả khuôn mặt ưa nhìn đó cũng không thể nhận ra.
Đồng tử Diệp Thánh Sinh co rút dữ dội, khó có thể tưởng tượng nỗi đau mà anh đang phải chịu đựng, cô lo lắng hét lên:
“Diệp Vân Triệt , Diệp Vân Triệt, giúp tôi đặt anh ấy xuống.”
Cách đó không xa, Diệp Vân Triệt ngồi xe lăn được Dương Thần đẩy ra.
Nhìn thấy cô khóc thương Mộ Dung Kỳ, anh tức giận, lạnh lùng nói:
"Bây giờ cô biết cầu xin tôi rồi?"
Nghe thấy giọng nói, Diệp Thánh Sinh quay lại.
Khi cô nhìn thấy người đàn ông đi về phía này, cô chạy về phía anh ta, cầu xin một cách tuyệt vọng.
“Diệp Vân Triệt, tha cho anh ấy, thả A Kỳ xuống, anh ấy sẽ chết mất.”
Nhìn thấy Mộ Dung Kỳ trên người máu tươi đầm đìa, mặt đất đã bị máu nhuộm đỏ, trong lòng cô như bị kim châm.
Bất kể cô có ghét gia đình Mộ Dung hay không, Mộ Dung Kỳ vẫn luôn rất tốt với cô ấy.
Nhưng cô càng cầu xin, Diệp Vân Triệt càng tức giận.
Anh nắm lấy cổ tay cô, lạnh lùng mắng:
"Cô bảo tôi thả hắn ra? Tại sao? Khi hắn chĩa súng vào tôi trên đảo, tại sao cô không khóc lóc van xin hắn đừng bắn tôi?"
"Tại hắn mà chân của tôi không thể đi lại bình thường, cô cho rằng tôi sẽ dễ dàng buông tha cho hắn sao?"
Diệp Vân Triệt có thù tất báo, Mộ Dung Kỳ không chỉ làm anh bị thương ở chân, còn ngủ với người phụ nữ của anh.
Nếu anh không đập hắn thành hàng ngàn mảnh, làm sao có thể giải tỏa cơn giận trong lòng.
"Vậy anh còn muốn như thế nào? Anh ấy đã như vậy, anh ấy sắp chết rồi."
Diệp Thánh Sinh khàn khàn kêu lên, hận ý nhìn chằm chằm người trước mặt.
Tàn nhẫn và máu lạnh, anh vẫn muốn cô thay đổi suy nghĩ?
Mơ tưởng!
“ Tôi nói rồi.”
Diệp Vân Triệt hất cô ra, trên mặt lộ ra vẻ hung ác.
“Tôi nhất định phải làm cho hắn sống không bằng chết.”
Nói xong, anh phất phất tay.
Thuộc hạ hiểu ý, lập tức cởi trói cho Mộ Dung Kỳ.
Sợi dây thừng trên người đột nhiên bị nới lỏng, Mộ Dung Kỳ đang treo lơ lửng nặng nề rơi xuống đất khiến cơ thể bầm tím của anh càng nghiêm trọng hơn.
Nhưng tay chân anh đã tàn phế, ngoại trừ hơi thở cuối cùng, anh tê dại đến mức không cảm thấy đau.
Diệp Thánh Sinh ngơ ngác nhìn Mộ Dung Kỳ ngã xuống đất, sợ hãi khuỵu xuống.
Cô vội vàng cúi người ôm lấy anh, vừa khóc vừa gọi: "A Kỳ, A Kỳ, tỉnh lại đi, A Kỳ..."
Có cảm giác như cô đang gọi anh.
Mộ Dung Kỳ cố hết sức mở mắt ra.
Nhưng tầm nhìn của anh bị mờ, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Anh muốn giơ tay chạm vào cô, nhưng cánh tay bị gãy đã không thể cử động được.
Biết mình đang ở trong vòng tay Thánh Sinh, anh khó khăn trút hơi thở cuối cùng, giọng yếu ớt đứt quãng hỏi:
"Thánh...!Sinh...!vẫn...!người yêu anh...!phải không?"
Anh biết anh sẽ chết.
Cho dù không chết, nhưng nếu ngất đi, cũng không biết khi nào tỉnh lại.
Có một số việc anh muốn nói rõ với cô.
Hãy để cô hiểu trái tim của anh.
Anh không muốn tình cảm bốn năm này chôn giấu cả đời.
Diệp Thánh Sinh nhìn người đàn ông trong lòng, cả người đầy máu, ngay cả khuôn mặt cũng không còn nguyên vẹn, cô không kìm được nước mắt đau lòng rơi xuống.
Cô không dám đáp lại lời anh, giọng nói nghẹn ngào khàn khàn:
"A Kỳ, chờ chút, em gọi xe cấp cứu, lập tức đưa anh đến bệnh viện..."
Cô đang vội vàng tìm điện thoại, thì người hấp hối trong lòng cô lại lên tiếng:
“Sinh...!Sinh, đừng...!lãng phí...!sức lực của em...!chân tay của anh...!đã phế rồi..."
"Sinh..
Anh yêu...!em..."
"Anh...!yêu...!em!"
Anh dùng hết sức lực nói ra ba chữ "Anh yêu em", nhưng lại không thể.
Không cố gắng được nữa, đôi mắt mờ anh vẫn không thể nhìn rõ diện mạo của cô, anh bất tỉnh trong vòng tay của cô.
"..."
Thấy Mộ Dung Kỳ đột nhiên im lặng, nước mắt chảy dài trên mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn đờ đẫn, đồng tử giãn ra.
Một giây tiếp theo, cô cực lực lắc lắc thân thể của anh, đau lòng hét lên:
"A Kỳ, A Kỳ, anh đừng chết, tỉnh lại đi, em có một bí mật chưa nói cho anh, A Kỳ..."
Nhưng dù cô có hét thế nào, người trong lòng cũng không hề có phản ứng gì.
Diệp Thánh Sinh ôm chặt Mộ Dung Kỳ, quỳ ở đó, gục xuống không biết phải làm gì.
Bên cạnh, Diệp Vân Triệt hiểu sâu sắc thế nào là đau lòng.
Nhìn người phụ nữ mình yêu ôm người đàn ông khác, khóc như mưa, giống như ước gì mình có thể chết vì tình.
Hóa ra cô thực sự đã không còn thuộc về anh.
Cô gái của anh, thực sự đã yêu người khác, không còn yêu anh nữa.
Một người phụ nữ không có tình yêu với anh, tại sao anh vẫn cố chấp như vậy?
Thực sự không muốn nhìn thấy cô suy sụp vì một người đàn ông khác, Diệp Vân Triệt tự mình quay xe lăn rời khỏi nhà kho.