Người này bệnh nặng khó chữa, sao lại không để ý đến bạn thân, suốt ngày chạy ra ngoài.
Diệp Thánh Sinh không vui hỏi:
"Anh định đi đâu? Còn có gì quan trọng hơn việc điều trị sao?"
Nếu việc anh muốn không thể thuyết phục cô, thì cô không cho phép anh đi.
Diệp Vân Triệt ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt tràn đầy ôn nhu, không chút che giấu nói thật:
"Lên núi tìm người có thể chữa trị vết thương ở chân của Mộ Dung Kỳ."
Cấp dưới gọi về, nói đối phương thần bí khó lường, không muốn gặp người ngoài, huống chi cùng bọn họ đến thành phố A.
Diệp Vân Triệt cho rằng cầu xin người khác, nhất định phải thành tâm.
Cấp dưới không mời được thì anh tự mời.
Diệp Thánh Sinh không hiểu hỏi:
"Có ai tốt hơn bác sĩ trong bệnh viện sao? Anh có quyền, chỉ cần cử người đến, tại sao phải tự mình đến đó?"
Nguyên nhân chính là anh đang ốm, cô lo lắng anh ra ngoài một mình.
Nếu anh khỏe mạnh, cô tự nhiên không phải lo lắng.
“Anh nghe Cố Thành Lệ nói, đối phương rất thần bí, không muốn gặp người ngoài.”
Diệp Vân Triệt đặt bát đũa xuống, sau đó nắm lấy tay Diệp Thánh Sinh, dỗ dành cô:
“Đừng lo lắng, anh sẽ gọi cho em, sau khi mời được người, anh sẽ nhanh chóng quay về, được không?"
Diệp Thánh Sinh vẫn có chút không vui.
“Anh đi rồi, Liên Liên làm loạn thì phải làm sao đây?”
Con gái không thể sống thiếu anh.
Bé sẽ quấy khóc nếu buổi tối không gặp ba.
Nhắc đến con gái, Diệp Vân Triệt cũng có chút đau lòng.
Anh cau mày một hồi, đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cười nói:
"Ba người chúng ta cùng đi? Coi như... một chuyến du lịch nhé?"
Diệp Thánh Sinh không từ chối, lập tức hỏi:
"Có xa không? Đưa Liên Liên theo có tiện không?"
"Không thể đi máy bay, lái xe thuận tiện hơn, đi trong ngày là đến. Nhưng sau khi đến nơi, còn phải mời người đó xuống núi, cũng không biết bao nhiêu ngày mới được."
Từ giọng điệu của Cố Thành Lệ mà nói, cho dù Diệp Vân Triệt đích thân tới, cũng chưa chắc có thể mời người.
Anh phải có đủ sự chân thành và thời gian.
Diệp Thánh Sinh hỏi lại:
"Người đó giỏi đến mức nào? Thực sự có thể chữa khỏi cho Mộ Dung Kỳ?"
Nếu Mộ Dung Kỳ cũng có thể chữa được, liệu có thể chữa cho Diệp Vân Triệt?
Cô rất muốn gặp người đó.
Nếu có thể chữa khỏi cho Diệp Vân Triệt thì tốt rồi.
"Anh không biết rõ nhưng từ giọng điệu của Thành Lệ, Mộ Dung Kỳ chắc chắn sẽ khỏi."
"Được, vậy chúng ta cùng đi."
Diệp Vân Triệt cười cười, giơ tay nhéo khuôn mặt nhỏ của cô.
“Vậy thì em đừng nhắn nhó nữa, coi như đưa Liên Liên đi nghỉ ngơi, có thể mời được người thì tốt hơn.”
"Em không nhăn nhó.”
Diệp Thánh Sinh tránh sự đụng chạm của anh, nói:
“Mau ăn đi, đồ ăn nguội rồi."
"Mà này, khi nào thì chúng ta đi?"
Có cô ở bên cạnh Diệp Vân Triệt, cô sẽ yên tâm hơn.
Diệp Vân Triệt vừa ăn vừa nói: "Anh mau chóng thu xếp xong, sáng mai liền đi."
"Cho nên đêm nay anh không ở lại bệnh viện sao?"
"Ừm, chúng ta về nhà thu dọn. Một lát nữa anh phải đến nhà trẻ đón con."
Sợ cô lo lắng cho tình trạng của mình, Diệp Vân Triệt lại cười nói.
"Yên tâm đi, tình trạng của anh rất tốt. Việc chúng ta cần làm bây giờ là làm cho Mộ Dung Kỳ mau chóng hồi phục."
"Lát nữa đón Liên Liên, sau đó em thu xếp việc ở nhà hàng lẩu."
...
Đến tối.
Trong phòng ngủ, Diệp Vân Triệt ôm con gái cố gắng hỏi:
“Con yêu, ba đi công tác mấy ngày, mấy ngày nay mẹ và con ở nhà nhé? Chờ ba về sẽ mang quà cho con."
Khi Liên Liên nghe thấy điều này, cô nghiêng đầu nhìn ba, lại nhìn mẹ mang trái cây đến.
Cô nhăn mặt, lắc đầu đáng thương.
"Không, ba bệnh, cần mẹ chăm sóc, ba không thể ra ngoài một mình."
Nghe vậy, Diệp Vân Triệt kinh ngạc.
Anh ngẩng đầu nhìn Diệp Thánh Sinh.
"Em nói cho Liên Liên biết?"
Con gái này làm sao biết anh bệnh?
Trước mặt con, anh luôn rất bình thường.
Diệp Thánh Sinh lắc đầu.
“Em không có nói, chẳng lẽ trước đó con bé nghe được?”
Diệp Vân Triệt không nghĩ nhiều, ôm lấy con gái, tiếp tục nói:
“Ba không sao, bảo bối, đừng lo lắng. Ba ra ngoài một thời gian nhé?"
Liên Liên gật đầu.
"Được, con ba sẽ không bỏ con và mẹ đâu."
"Ừ, ba sẽ không rời xa hai người đâu."
Diệp Vân Triệt nhìn cô bé, mỉm cười.
Chắc chắn, anh không thể thoát khỏi cô con gái nhỏ này.
“Liên Liên, ngày mai chúng ta ra ngoài chơi nhé?”
Diệp Thánh Sinh đút trái cây cho con gái.
Liên Liên nhai miếng táo, mỉm cười gật đầu.
"Được ạ, Liên Liên thích chơi với ba và mẹ nhất. Có mẹ và ba, Liên Liên rất vui."
Một gia đình ba người sẽ luôn bên nhau, hòa thuận và đẹp đẽ biết bao.
Nhưng nghĩ đến Diệp Vân Triệt mắc bệnh hiểm nghèo, Diệp Thánh Sinh đột nhiên cảm thấy chua xót.
Cô hy vọng anh tìm được một trái tim phù hợp để anh có thể sống mãi mãi.
Cô thực sự không thể tưởng tượng được nếu một ngày nào đó Diệp Vân Triệt chết, cô sẽ đau đớn đến nhường nào.
Buổi tối, sau khi dỗ con gái ngủ.
Gia đình ba người nằm trên cùng một chiếc giường, Diệp Thánh Sinh hỏi:
"Diệp Vân Triệt, thần y mà anh nói, ngoài việc chữa khỏi vết thương cho Mộ Dung Kỳ, có thể chữa lành bệnh khác không?"
Diệp Vân Triệt đặt một tay lên người con gái mình, nghiêng đầu nhìn về phía cô, thở dài nói:
"Em là muốn hỏi ông ấy có thể chữa khỏi cho anh không?"
Diệp Thánh Sinh không nói gì.
Diệp Vân Triệt đưa tay qua con gái, vòng tay ôm eo cô, an ủi:
“Đừng lo lắng, bệnh tình của anh thật ra không nghiêm trọng, anh sẽ cố gắng hết sức phối hợp với bác sĩ, tìm một trái tim thích hợp để phẫu thuật."
"Sau khi cấy ghép, anh vẫn có thể sống mấy chục năm như người bình thường."
Diệp Thánh Sinh nhàn nhạt 'ừ' một tiếng, ngoài mặt không có việc gì, nhưng trong lòng gợn sóng.