Trong sơn động, Lan Hồ đi tới trước mặt nam tử tóc bạc trắng, uể oải nói:
"Sư phụ người chờ một chút đi, bữa trưa sẽ sớm chuẩn bị xong."
Mái tóc bạc trắng bao phủ toàn bộ khuôn mặt. Mặc dù giữa trưa nắng từ ngoài hiên chiếu vào, chiếu sáng cả hang động, nhưng vẫn không nhìn rõ diện mạo của hắn. Nhưng lúc này, thanh âm không còn như cũ, mà trầm trầm, mang theo một tia không vui.
"Con định quấn lấy hai người đàn ông đó bao lâu nữa? Ta đã nói rồi, không có đứa trẻ đó, ta không cứu người."
Lan Hồ ánh mắt lóe lên, nhíu mày nói.
"Không phải người thường nói cứu người còn hơn xây tháp bảy tầng sao? Người làm một chút, họ đều có thể sống."
Chỉ cần một chút nỗ lực và một chút may mắn.
Nam tử tóc trắng hừ một tiếng.
"Con làm trái ý ta, lén lút cấp thuốc cho người bị bệnh tim, con cho rằng hắn uống mấy liều thuốc của con sẽ khỏi sao?"
Lan Hồ sửng sốt. Không ngờ sư phụ lại biết hết chuyện này. Cô ngước nhìn sư phụ, nhưng đôi mắt cchứa đầy sự bướng bỉnh không biết điều gì sai trái.
Nam tử tóc trắng lại nói:
“Thuốc của con sau này chỉ có thể khiến hắn chết.”
Lan Hồ nghe vậy có chút áy náy.
"Cho nên con ở cùng người lâu như vậy, người dạy con chỉ là bề ngoài?"
Những lời này ít nhiều oán trách.
Người đàn ông tóc trắng quay đầu lại, xuyên qua khe tóc, ánh mắt sắc bén rơi vào cô gái nhỏ. Thấy cô như bị oan ức, thân là sư phụ, hắn không đành lòng.
"Sư phụ đã dạy cho con tất cả những gì nên dạy, điều đó chỉ phụ thuộc vào cách con sử dụng nó."
"Vậy tại sao người lại nói rằng thuốc của con sau này chỉ có thể khiến anh ta chết?"
Người đàn ông tóc trắng có chút buồn bã.
Lan Hồ nín thở, bất đắc dĩ nói:
“Con chỉ cảm thấy sư phụ có chút tàn nhẫn, nhất định muốn giữ lại đứa con ba tuổi của người khác, chia lìa cha mẹ chúng mười bảy năm, người không thấy tàn nhẫn sao?"
"Con đi theo người vì con không cha, không mẹ, không lo lắng gì. Nhưng gia đình họ rất hạnh phúc mà người cứ khăng khăng xé nát nó. Con thật không hiểu tại sao người lại làm như vậy.”
Trong trí nhớ của cô, sư phụ rõ ràng là một vị Phật sống cứu mạng. Có một người nhà nghèo đến xin chữa bệnh, người đã chữa khỏi bệnh không đòi một xu. Tại sao bây giờ cứ khăng khăng làm khó người khác?
Sắc mặt người đàn ông tối sầm lại, giọng nói trở nên lạnh lùng.
"Con mới cùng bọn họ có mấy ngày, chính là dùng mỹ mạo lừa gạt con, một nha đầu không biết nhiều chuyện, con thật sự cho rằng bọn họ là người tốt sao?"
Lan Hồ phản bác lại.
"Con cảm thấy bọn họ là người tốt, cho dù mới ở cùng nhau mười ngày, nhưng hành vi của bọn họ đúng mực, phẩm chất rất cao."
Nam nhân hừ lạnh một tiếng.
"Người tốt? Con không biết chỉ riêng bàn tay của bọn họ đã vấy máu bao nhiêu người, con biết Mộ Dung Nam Dương đời này giết bao nhiêu người không?"
"Con có biết Diệp Vân Triệt, mỗi lần hắn ta mua công ty của người khác, có bao nhiêu gia đình tan nát?"
Nha đầu này còn quá ngây thơ, làm thầy một ngày, cả đời làm cha, sao có thể tin giao cô cho những kẻ chỉ biết vụ lợi, để cô chạy ngàn dặm cứu người.
Không biết sư phụ lòng tốt, cô vẫn giúp người ngoài,
Lan Hồ giật mình, ngây người nhìn sư phụ. Cô không thể tin được Mộ Dung Nam Dương lại giết người? Diệp Vân Triệt còn làm bao nhiêu gia đình bị phá hủy? Sư phụ sống trong hang động, làm sao biết được?
"Sư phụ, tại sao người muốn giữ đứa trẻ?"
"Đứa trẻ ở lại, ngoài việc có tài, ta còn muốn dùng nó làm con tin. "
Lan Hồ đoán: “Chẳng lẽ sư phụ sợ bọn họ qua sông sẽ phá cầu?"
Người đàn ông giải thích.
"Sư phụ sợ con sẽ bị bắt nạt."
Lan Hồ không hiểu,
"Con thích Mộ Dung Nam Dương?"
Nghe vậy, Lan Hồ đỏ mặt cúi đầu tránh né.
"Nếu như con cảm thấy hắn tốt, vậy nếu hắn cưới con, ta sẽ đáp ứng hết tâm nguyện của họ."
"..."
Vậy tất cả những gì sư phụ làm đều là vì lợi ích của cô ấy sao?
Không thể nào.
Lúc trước sư phụ gây khó dễ cho bọn họ, cô còn chưa thấy Mộ Dung Nam Dương.
Vừa lúc Lan Hồ bối rối, người đàn ông lại nói.
"Con không cần nói cái gì nữa, con có thể hỏi hắn, nếu hắn bằng lòng lấy con, ta sẽ làm theo ý bọn họ."
"Tất nhiên, đứa trẻ phải nhận ta làm thầy nhưng không cần phải ở với ta 17 năm, nhưng nó phải uống thuốc của ta."
Độc của hắn có thời hạn, mỗi năm công kích một lần, nói cách khác, mỗi năm nhất định phải trở lại đây một lần, nếu không không ai có thể cứu.
Đây là cách duy nhất thỏa hiệp.
Lan Hồ không muốn mất mặt, lập tức ngụy biện.
"Con, con không thích Mộ Dung Nam Dương, sư phụ, con không muốn gả. "
"Con lừa không được ta, cũng không lừa được trái tim của chính mình. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn đã định là kẻ cướp tình yêu của con."
"Đi đi, nếu hắn sẵn sàng cưới con, thì ta sẽ cứu người."
Biết sư phụ đã hạ quyết tâm, Lan Hồ mở miệng nhưng lại do dự. Cô buồn bã bước ra khỏi hang. Thấy Mộ Dung Nam Dương đã dọn cơm dọn lên bàn, cô đi tới, lơ đãng ngồi xuống, không biết làm sao.
Mộ Dung Nam Dương bưng khay đặt xuống, nhắc nhở cô:
"Sư phụ không đói sao? Mang vào cho ông ấy đi."
Lan Hồ ngồi yên, trên mặt lộ ra vẻ khó coi. Mộ Dung Nam Dương cũng chú ý tới, ngồi đối diện cô hỏi:
“Sao vậy?”
Lan Hồ ngước mắt nhìn anh, cô vô cùng xấu hổ không dám mở lời, nhưng vẫn mạnh dạn nói ra.
“Anh Dương, em, em thích anh, anh, anh cưới em nhé?”
Nói như vậy với một người đàn ông mới quen nhau mười ngày, người khác nhất định cho rằng đầu óc cô có vấn đề. Hoặc sẽ coi thường cô.
Cô ấy chỉ là một cô bé nhà quê, không biết ăn diện, đi giày cao gót hay mặc váy. Làm sao cô có thể xứng với anh.
Mộ Dung Nam Dương hoảng sợ. Anh vốn tưởng từ từ xa lánh cô gái nhỏ, lại không nghĩ tới... Anh mở miệng muốn cự tuyệt.
Có lẽ sợ anh từ chối, Lan Hồ lập tức nói:
"Em vì bệnh của Diệp Vân Triệt mà làm hết sức, nhưng sư phụ nói như vậy sẽ không cứu được anh ấy, chỉ khiến anh ấy chết."
Mộ Dung Nam Dương giật mình đứng lên, nhìn cô gái nhỏ bên cạnh, anh hỏi:
"Cái gì? Bệnh của Diệp Vân Triệt? Diệp Vân Triệt bị bệnh sao?"
Lan Hồ hỏi ngược lại, "Anh không biết sao?"
"Anh ấy bị bệnh gì?"
"Bệnh tim, suy tim, sống không được bao lâu."
"..."
Cho nên Diệp Vân Triệt tới đây là vì cầu trời chữa bệnh cho mình, không phải cầu trời cứu em trai anh sao?
Lan Hồ liền nói tiếp:
"Sư phụ nói, trừ phi anh cưới em, ông ấy sẽ thực hiện tâm nguyện của anh, nếu không..."
Cô xấu hổ cúi đầu. Cô biết rằng rất khó để người khác làm điều này, nhưng trong lòng cô thực sự thích anh.
Mộ Dung Nam Dương nhìn cô gái nhỏ trước mặt, anh biết cô không nói đùa. Chẳng trách hai ngày đầu sau khi đến, anh cảm thấy Diệp Vân Triệt không bình thường.
Hóa ra là anh ấy bị ốm.
Nhưng có công bằng không khi để anh cưới một cô gái mà anh không thích cho Diệp Vân Triệt và em trai?
Anh cưới người con gái khác, vậy A Ninh thì sao?
Mộ Dung Nam Dương mở miệng, vừa định từ chối... Lan Hồ lập tức nói:
"Còn có, người phụ nữ đi cùng anh Diệp lúc trước, sức khỏe của cô ấy cũng không tốt, lại bị vô sinh."
Thu hết can đảm, cô lại ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông trước mặt, Lan Hồ nói tiếp:
"Nếu anh lấy em, sư phụ sẽ kê thuốc cho cô ấy, và để cô ấy có con trong tương lai."
Có lẽ, bản thân cô đã hơi ích kỷ. Ích kỷ muốn ở bên người đàn ông này. Tuy không có tình cảm, không hiểu nhau, nhưng từ xưa đến nay, chẳng phải luôn là mệnh lệnh của cha mẹ, lời bà mối sao? Vào thời cổ đại, hầu hết các cặp vợ chồng kết hôn đều không gặp nhau, cô tin rằng sau khi cô kết hôn với anh, họ sẽ từ từ vun đắp tình cảm và sau này sẽ hạnh phúc.
Mộ Dung Nam Dương mở miệng muốn từ chối, lại đột nhiên nuốt trở vào. Anh có thể đứng ngoài vấn đề giữa Diệp Vân Triệt và em trai của mình. Nhưng anh không thể bỏ qua chuyện của em gái.
Cô bị lạc suốt hai mươi năm, trở về con chịu nhiều oán ức Cô yêu Diệp Vân Triệt, nhưng lại sinh con gái. Nhà họ Diệp nhiều đời độc đinh, ếu em gái không sinh được con trai thì sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Anh không thể ích kỷ bỏ rơi em gái mình vì hạnh phúc của chính mình.
Ngoài ra, nếu Diệp Vân Triệt chết, em gái và Liên Liên sẽ rất buồn.
“Anh Dương, anh lấy em nhé?”
Lan Hồ thấy người đàn ông đối diện chỉ nhìn mình mà không nói lời nào, thận trọng hỏi lại.
Mộ Dung Nam Dương sắc mặt biến đổi, cố gắng ổn định tâm tình, sau đó hoàn hồn lại hỏi:
“Sư phụ em nói có ý đó sao?”
Lan Hồ nghe vậy vui vẻ gật đầu.
“Đương nhiên, người chỉ cần cô ấy mang đứa trẻ đó qua và để nó nhận người làm sư phụ. Nhưng cô ấy không nhất thiết phải ở đây mọi lúc, miễn là cô ấy đến gặp người mỗi năm một lần."
Mộ Dung Nam Dương biết thần y muốn Liên Liên làm người học việc của mình.
Chẳng qua bọn họ không muốn cho nên mới lãng phí ở đây mà thôi.
Không ngờ, mất vài ngày, nhưng anh đã tự mình vào cuộc.
Lại nhìn cô gái nhỏ trước mặt, Mộ Dung Nam Dương hỏi:
"Anh năm nay 35 tuổi, em mới ngoài hai mươi sao?"
Lan Hồ gật đầu rồi lại lắc.
"Cuối năm mới hai mươi "
"Anh lớn hơn em mười lăm tuổi. Em có nghĩ ở bên anh sẽ hạnh phúc không?"
Diệp Vân Triệt hơn em gái anh mười tuổi, anh cảm thấy Diệp Vân Triệt đã quá già để ăn cỏ non.
Bây giờ anh còn có một người trẻ hơn anh 15 tuổi.
Nhưng cô bé không để ý, buột miệng nói:
“Em thấy tuổi tác không quan trọng, em thích anh.”
Cô cười ha ha, chờ đợi anh gật đầu.
Mộ Dung Nam Dương không có can đảm nhìn cô nữa, vội vàng dời ánh mắt đi chỗ khác.
Anh đứng dậy đi.
Lan Hồ gọi anh: “Anh Dương, anh không thích em sao?”
Mộ Dung Nam Dương dừng một chút, muốn nói đúng, tôi không thích em, tôi có người mình thích.
Nhưng nghĩ đến em gái, nghĩ đến Diệp Vân Triệt, nghĩ đến em trai...
Cuối cùng anh vẫn phải lựa chọn thỏa hiệp.
"Không, anh chỉ cảm thấy quá đột ngột, để anh làm quen đi."
Cô bé đứng dậy, vui vẻ hỏi:
“Vậy là anh đồng ý?”
Mộ Dung Nam Dương trầm mặc, mở cửa gỗ đi ra ngoài.
Thấy anh không trả lời, Lan Hồ đoán chừng là đồng ý.
Cô rất vui mừng, vội vàng mang thức ăn vào cho sư phụ.
Lúc Diệp Vân Triệt vào ăn cơm, gặp Mộ Dung Nam Dương sắc mặt khó coi đi ra ngoài, liền hỏi:
"Anh đi đâu vậy? Cơm còn chưa dọn sao?"
Mộ Dung Nam Dương dừng lại, đứng ở phía trước Diệp Vân Triệt, nhìn anh chằm chằm.
"Anh bị suy tim, sẽ sống được bao lâu?"
"Ừ."
"Vậy tại sao anh không đi tìm bác sĩ, về nông thôn tìm vị thần y này?”
Có lẽ công nghệ cao có thể cứu được bệnh của anh. Như vậy anh không phải hy sinh hôn nhân của mình.
Diệp Vân Triệt lắc đầu.
"Tôi không tìm thấy một trái tim phù hợp, và tôi đã hợp tác với bác sĩ để điều trị, nhưng nó không có kết quả."
"Đó là lý do anh đến đây?"
"Ừ."
Mộ Dung Nam Dương ngừng nói.
Vì lợi ích của em gái, anh không có lý do gì để từ chối.
Về phần Đường Ninh...
Nghĩ đến Đường Ninh, anh đột nhiên cảm thấy đau nhói trong lòng, cảm thấy tội lỗi và tự trách.
"Làm sao vậy?”
Diệp Vân Triệt thấy sắc mặt anh không tốt lại hỏi.
“Không có việc gì, trên bàn đã chuẩn bị xong thức ăn, anh ăn đi, tôi xuống núi hít thở không khí.”
Anh sải bước đi, bóng lưng có chút cô đơn.
Diệp Vân Triệt nhìn anh, mặc dù biết anh có thể có tâm tư gì đó, nhưng cũng không có quá để ý, đi vào nhà gỗ ăn cơm.
Lan Hồ vui vẻ chạy ra khỏi hang, ngồi xuống chiếc bàn vuông và bắt đầu ăn mà không quan tâm đến Diệp Vân Triệt.
Thấy cô bé vui vẻ, Diệp Vân Triệt hỏi:
“Có chuyện gì tốt sao?”
Lan Hồ cười gật đầu.
"Kể cho tôi chuyện gì đi."
Lan Hồ không giấu diếm cái gì, ngượng ngùng nói:
"Tôi sắp kết hôn."
Sắc mặt Diệp Vân Triệt thay đổi, kinh ngạc hỏi:
"Cô đùa giỡn tôi sao?
"Tôi giúp anh, không cần để lại con gái, chỉ cần nó nhận sư phụ tôi, mỗi năm đến thăm một lần là được."
Diệp Vân Triệt đột nhiên có dự cảm không tốt, lập tức hỏi:
"Như vậy, cô lấy Mộ Dung Nam Dương là điều kiện sao?"
Mộ Dung Nam Dương vừa rồi sắc mặt rất kém, nhất định là bởi vì chuyện này.
Lan Hồ không có phủ nhận.
"Đúng vậy, anh ấy cũng đồng ý. Yên tâm, sư phụ tôi sẽ cho anh thêm một loại thuốc, chỉ cần ở trong núi tĩnh dưỡng thêm mấy tháng, liền có thể bình phục."
"..."
...
Khi Diệp Thánh Sinh và những người khác đến núi thì đã là buổi chiều.
Chiếc RV đậu dưới chân núi, trên một bãi cỏ trống, thuận tiện cho họ dựng lều nghỉ ngơi.
Mặc dù cách nơi ở của thần y còn một khoảng cách, nhưng xe không thể lái tới, bọn họ chỉ có thể tạm thời ở lại nơi này.
Bởi vì cô rất muốn gặp Diệp Vân Triệt, muốn biết tình trạng của anh.
Diệp Thánh Sinh giao hai đứa trẻ cho Đường Vãn Quân, kéo Đường Ninh lên núi để tìm họ.
Trên đường đi, Diệp Thánh Sinh thỉnh thoảng nhìn lén Đường Ninh, cười hỏi cô:
"Chị sắp gặp được người mà chị vô cùng nhớ nhung, chị có vui không?"
Đường Ninh mỉm cười nhẹ, tránh ánh mắt của Diệp Thánh Sinh.
"Ai vui, ai nhớ ai chứ, em đang nói em hả?."
Diệp Thánh Sinh không phủ nhận.
"Em rất nhớ Diệp Vân Triệt, dù sao đã không gặp anh ấy hơn mười ngày rồi, em không biết anh ấy sẽ có biểu cảm gì khi gặp lại em.”
Mặc dù họ đã chia tay sau khi cãi vã.
Nhưng cô có thể hiểu Diệp Vân Triệt.
Đường Ninh mỉm cười im lặng.
Nhưng cô không phủ nhận rằng trong lòng cô quả thực đang nghĩ về người đàn ông đó.
Chỉ là cô không biết liệu người đó có đang nghĩ về cô ấy hay không.
Diệp Thánh Sinh và Đường Ninh leo lên sườn đồi trong hai giờ, cuối cùng họ cũng đến được lưng chừng núi.
Họ tìm thấy một tảng đá và ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lúc này đã là chiều tà, mặt trời đang lặn, ánh tà dương buông xuống phía chân trời, nhuộm đỏ cả biển mây lơ lửng giữa không trung, sặc sỡ và đẹp đến lạ thường.
Diệp Thánh Sinh không thể không lấy điện thoại ra và chụp vài bức ảnh.
"Chị, ở đây rất đẹp."
Đường Ninh gật đầu.
"Chị luôn nghĩ ánh hoàng hôn rực rỡ chỉ có thể được nhìn thấy từ đỉnh núi và bờ biển, nhưng không ngờ lại được nhìn thấy ở đây. Đỉnh núi nhỏ đối diện thực sự giống như một bức tranh vẽ."
Diệp Thánh Sinh nói:
"Lần trước bọn em đến trời mưa. Khi thức dậy vào buổi sáng, em thấy những đỉnh núi phía đối diện đầy sương mù, nó giống như một bức tranh thủy mặc, rất đẹp."
Mùa hè để trốn cái nóng. Thật là tuyệt vời.
Đường Ninh liếc nhìn thời gian trên điện thoại.
Đêm đang đến.
Cô hỏi Diệp Thánh Sinh.
"Mất bao lâu? Chúng ta có thể đến trước khi trời tối không?"
"Sớm thôi, chị có thể nhìn thấy ngôi nhà gỗ sau khi đi một quãng đường nhất định."
Diệp Thánh Sinh quay lại, nhìn về phía ngôi nhà gỗ.
Cô chưa nhìn thấy căn nhà gỗ, nhưng cô thấy một người đàn ông đang dắt một con bò uống nước bên suối.
Cô nheo mắt nhìn kỹ.
Vì xa quá nên nhìn không rõ lắm.
Đến gần Đường Ninh, Diệp Thánh Sinh ra hiệu cho cô.
"Chị Ninh, có người ở đằng kia."
Đường Ninh nhìn về phía đó.
Quả nhiên có một người mặc áo cộc tay trắng, đầu đội nón lá dắt theo một con bò màu vàng.
Có phải chú nông dân ở đây không?
Đường Ninh nghĩ chắc là vậy.
Cô kéo Diệp Thánh Sinh lại.
"Đi nhanh lên, nếu không trời tối rồi, chúng ta quay về không được, bọn nhỏ sẽ khóc mất."
"Được."
Hai chị em tiếp tục leo lên núi.
Càng lên cao, càng đến gần ông lão chăn bò.
Diệp Thánh Sinh càng đến gần, càng cảm thấy bóng dáng của ông lão thật quen thuộc.
Có phải vì cô quá mê muội khi nghĩ về Diệp Vân Triệt không?
Vì đối phương quay lưng về phía họ nên họ không thể nhìn rõ mặt.
Nhìn thấy khoảng cách không xa, Diệp Thánh Sinh hét lớn:
"Ông ơi..."
Diệp Vân Triệt dắt một con bò lớn màu vàng đi uống nước, đang định quay về nhà.
Nhưng cỏ bên đường mọc tốt nên anh giảm tốc độ để bò ăn thêm.
Đột nhiên có một tiếng hét phía sau anh, anh sững sờ.
Giọng nói tuy quen nhưng chắc không phải là gọi anh.
Anh ấy chỉ mới ngoài ba mươi, vì vậy anh sẽ không phải là một ông già.
“Ông ơi”
Diệp Thánh Sinh cho rằng đối phương lỗ tai không tốt, vì vậy lại tới gần kêu một tiếng.
Diệp Vân Triệt chậm rãi xoay người lại...
Khi nhìn thấy người đi tới, cả khuôn mặt cứng đờ.
Nhìn vào quần áo, hoàn cảnh và dáng vẻ của anh khi đang ôm một con bò con.
Trong một giây, Diệp Vân Triệt muốn biến thành một con muỗi và bay đến bãi cỏ để trốn.
Diệp Thánh Sinh nhìn kỹ hơn, đôi mắt đột nhiên mở to sửng sốt.
Cô thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt đội nón lá tre, ăn mặc giản dị, thậm chí lấm lem bùn đất, cả nước da đều sạm đen...
Cô nghĩ mình nhất định bị hoa mắt.
Đúng, ảo giác, nhất định là ảo giác.
Cô xấu hổ quay người lại muốn bỏ chạy.
Kéo Đường Ninh sang một bên, cô hỏi:
"Có phải là mắt của em bị sao không? Chị có nghĩ người đó trông giống Diệp Vân Triệt không?"
Đường Ninh không ngờ lại là Diệp Vân Triệt.
Cô cũng choáng váng.
Cô không thể tưởng tượng được một người đàn ông sạch sẽ và tỏa nắng với làn da trắng không tì vết...
Lúc này, anh không khác gì một nông dân.
Không cạo râu không sao nhưng áo quần còn dính đầy bùn đất, thậm chí da còn bị sạm đen.
Đây thực sự là một người khác với người mà họ biết.