“Anh có thể dạy em, em cũng có thể thi vào học viện điện ảnh.”
“Quên đi, bây giờ em phải làm việc chăm chỉ để kiếm tiền.”
Trả lại một triệu nợ cho Diệp Vân Triệt và ly hôn với anh ta để thoát khỏi cuộc hôn nhân đau khổ này.
Đường Vãn Quân vẫn không bỏ cuộc.
“Anh đóng phim, không nói đóng vai chính, chỉ đóng vai thứ hai hay ba gì đó, quay một bộ phim chỉ mất mấy tháng, thù lao ít nhất cũng có thể được một triệu.”
Đường Vãn Quân tuy không phải ngôi sao lớn nhưng lại có gia thế vững chắc. Bất cứ ai có xuất thân danh tiếng trong làng giải trí đều không thể xa gia đình.
Diệp Thánh Sinh nghe có thể kiếm được hàng triệu trong vài tháng, cô lập tức cảm thấy hứng thú.
Cô quay sang nhìn Đường Vãn Quân đang lái xe, kinh ngạc nói: “Ngành giải trí thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy sao?"
Đường Vãn Quân cười.
“Đương nhiên. Một số người nổi tiếng còn có thể kiếm được hàng chục triệu hoặc hàng trăm triệu trong một bộ phim.”
“…”
OMG!
Nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của cô.
Nếu cô thực sự có thể đi đóng phim và kiếm hàng triệu một năm, chẳng phải cô có thể trả hết nợ cho chú trong một năm và rời đi trong một năm sao?
Đường Vãn Quân thực sự là vị cứu tinh của cô!
Diệp Thánh Sinh không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, vì vậy cô đã chủ động nói:
“Được. Em sẽ ghi lại số của anh. Em sẽ gọi cho anh sau khi nghĩ thông suốt.”
Anh lấy điện thoại cho cô.
“Em cũng lưu số điện thoại của em cho anh, trên WeChat thêm em làm bạn.”
“Được.”
Diệp Thánh Sinh ngồi ở một bên thao tác.
Chẳng mấy chốc, chiếc xe thể thao của Đường Vãn Quân đã dừng lại ở lối vào của côn ty.
Hai người vừa cùng nhau xuống xe, tình cờ gặp Diệp Vân Triệt mặc âu phục, đi giày da dẫn một nhóm người ra khỏi công ty.
Diệp Vân Triệt nhìn thấy Diệp Thánh Sinh xuống xe của Đường Vãn Quân. Anh khựng lại, mặt chợt tối sầm lại.
Các giám đốc đi theo cũng lập tức dừng lại, chờ đợi động thái tiếp theo của sếp tổng.
Nhìn thấy nhiều người như vậy, Diệp Thánh Sinh âm thầm lui vào một góc.
Đường Vãn Quân mỉm cười chào đón Diệp Vân Triệt.
“Anh Vân Triệt, chào buổi sáng.”
Diệp Vân Triệt không trả lời, mà liếc nhìn Diệp Thánh Sinh một cách vô cảm, ra lệnh: “Lên xe.”
Diệp Vân Triệt lên xe và các giám đốc khác lần lượt lên những chiếc xe khác.
Nhưng Dương Thần cũng không vội đóng cửa xe lại, mà nhìn Diệp Thánh Sinh cách đó không xa, gọi: “Cô Thánh Sinh, lên xe đi.”
Diệp Thánh Sinh chậm rãi ngồi vào trong xe.
Vài chiếc xe cuối cùng rời đi, để lại Đường Vãn Quân đứng đó, cảm thấy bị bỏ rơi một cách khó hiểu.
Trong xe, Diệp Vân Triệt thần sắc trầm xuống đến cực điểm.
Anh mím môi mỏng, lạnh lùng nói: “Diệp Thánh Sinh, cô gặp đàn ông nào cũng đều muốn dụ dỗ sao?”
Tối hôm qua mới gặp Đường Vãn Quân, hôm nay đã đến công ty bằng xe của cậu ta.
Cô muốn tuyên bố với anh, rằng cô rất có năng lực, đàn ông đều muốn theo đuổi cô?
Chết tiệt!
Diệp Vân Triệt lúc này cảm giác được có một tảng đá thật lớn đè ở ngực, đau nhức chặn lại, làm cho anh không thở nổi.
“Tôi vừa mới đi ra ngoài liền gặp anh ấy. Anh ấy nói muốn tới công ty của anh nên tôi đi nhờ xe.”
Diệp Thánh Sinh bắt gặp ánh mắt giận dữ của người đàn ông liền hỏi ngược lại: “Ngồi trên xe của anh ấy có chuyện gì hả?”
Diệp Vân Triệt đè nén lửa giận trong lòng, ra lệnh cho Dương Thần ở ghế phụ lái: “Gọi Thư Vũ đến, để cô ấy làm thư kí của tôi.”