Mộc Ly cảm thấy tim mình rất đau, rất nhói. Cô nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh.
"Trình Phong..."
"Trình Phong...em vẫn ở đây"
Em
Sẽ luôn ở bên anh
Và
Yêu anh.
...................................
Mộc Ly ngồi xuống sàn nhà bên cạnh anh, hai tay chống cằm, lặng lẽ nhìn anh thật lâu. Chốc chốc, cô lại thay khăn chườm trán cho anh, kiểm tra xem anh còn sốt không.
Reng reng reng
Tiếng chuông điện thoại vang lên phá tan bầu không khí im lặng
Là điện thoại của anh
Cô thoáng chút bối rối
Trình Phong để điện thoại trong túi quần.
Mộc Ly cố gắng tỏ ra không quan tâm. Nhưng càng không muốn để ý, thì tiếng chuông càng lúc càng phiền toái.
Cô nhăn mặt, thật phiền phức, làm phiền giấc ngủ của anh.
Trình Phong khẽ nhăn mặt.
Mộc Ly luống cuống lấy điện thoại trong túi quần của anh, chỉnh lại chế độ im lặng. Cô không muốn làm anh thức giấc.
*thở dài*
Đưa tay vuốt vuốt tóc anh.
Bụp
*tròn mắt*
Có cái gì đó rớt dưới sàn nhà.
Thuốc
Chắc là thuốc của Trình Phong đem theo. Lúc nãy cô lấy điện thoại của anh ra một cách gấp gáp, có lẽ vì thế mà hộp thuốc bị rơi ra.
Mộc Ly tò mò cầm hộp thuốc lên đọc
Cô dường như chết lặng, cảm giác trong lòng thật sự rất khó tả.
Nói đúng hơn là rất đau
Không biết vô tình hay cố ý, ai đó đã viết những dòng chữ này cho cô, khéo léo che giấu bên trong nhãn hộp thuốc. Nét chữ đều đều, nhưng từng nét từng nét như khứa sâu vào tim cô.
[Cậu Phong bị dị ứng cấp tính với đậu phộng. Một miếng nhỏ cũng có thể lấy mạng ngài. Xin cẩn thận]
Nước mắt bất giác rơi ra từ gương mặt xinh đẹp, Mộc Ly lấy tay che miệng, ngăn không cho tiếng nức lớn của mình làm anh thức giấc. Toàn thân cô run rẩy, môi mím chặt đè nén nổi đau đang quặng lên trong tim.
Rõ ràng Trình Phong biết bản thân mình có thể chết nếu ăn phải đậu phộng. Rõ ràng lúc đó khi anh vừa cắn miếng bánh đầu tiên, anh đã lập tức hỏi cô. Rõ ràng anh biết hết tất cả.
Vậy tại sao?
Mộc Ly đảo mắt, nước mắt cũng vì thế rơi ra nhiều hơn.
Cô vuốt nhẹ lên má anh.
"Trình Phong"
...................................
Trình Phong cựa mình mở mắt, cơn đau đầu khiến anh nhăn mặt khó chịu.
Anh đã thiếp đi bao lâu, anh cũng không rõ. Anh chỉ mơ hồ nhớ ra, dường như anh đã ôm Mộc Ly thật chặt, như thể nếu như anh nới lỏng vòng tay, cô sẽ lập tức biến mất.
"Trình Phong"
Anh nhìn cô, người con gái nhỏ bé với đôi mắt đã sưng húp.
Cô vẫn luôn ở đây khi anh thiếp đi sao?
"Trình Phong"
Anh đưa tay chạm nhẹ vào mắt cô, thật khẽ như sợ làm cô đau.
"Sao lại khóc?"
Mộc Ly đã cố gắng kiềm chế, nhưng nước mắt vẫn cứ không nghe lời, bướng bỉnh rơi ra khỏi hốc mắt.
"Xin lỗi anh"
Trình Phong thoáng ngạc nhiên, những ngón tay thon dài khẽ khàng lau nước mắt cho cô
"Đừng khóc"
"Xin lỗi anh...Trình Phong..."
Anh không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn người con gái bé nhỏ ngồi dưới sàn nhà lạnh buốt, đôi mắt ướt đẫm lệ khiến anh đau tận tâm can.
"Trình Phong...đừng như vậy nữa...đừng hành hạ bản thân mình như vậy nữa...."
Trình Phong nhíu mày
"Anh vốn dĩ biết mình không thể ăn đậu phộng. Nó có thể gϊếŧ chết anh...tại sao????"
Đôi mắt anh khẽ dao động, nhưng nét mặt vẫn lạnh băng như không.
"Trình Phong...đừng làm như vậy...em...em"
Cô ghì chặt áo anh, nước mắt rơi ra nhiều hơn.
Trình Phong không ngờ cô lại kích động đến vậy. Anh cũng không ngờ anh lại làm cô đau lòng đến vậy.
"Em...hức....em đã rất lo lắng...đã rất đau lòng...hức..hức....đã..."
Trình Phong không kiềm lòng nổi, anh lập tức ấn môi mình vào môi cô, ngăn không cho đôi môi xinh đẹp ấy nói thêm bất cứ điều gì nữa. Đôi môi anh đào đỏ ngọt của cô làm cho đầu óc anh hoàn toàn mất hết kiểm soát. Anh đã luôn nhắc nhở bản thân nên buông tha cho cô. Cuộc đời của anh vốn dĩ chỉ toàn những đau thương và bất hạnh, anh không muốn làm cô đau, không muốn vấy bẩn lên đôi cánh trắng của cô. Nhưng rốt cuộc, lý trí vẫn không đủ sức để chống lại những gì trái tim mách bảo.
Anh cắn lấy môi cô từng chút từng chút một, như thể muốn nếm trọn hương vị ngọt ngào quyến luyến ấy. Anh mút nhẹ môi trên của cô, khẽ khàng nhưng cũng đủ nồng nàn. Môi anh nhanh chóng vờn môi cô đến sưng đỏ.
Mộc Ly thoáng bất ngờ, nhưng không hề phản kháng. Cô để mặc cho môi anh quấn quít lấy môi mình, cùng anh nếm trọn hương vị tình yêu.
Trình Phong vòng tay siết lấy cô vào lòng, đẩy lưỡi vào sâu trong khoang miệng của cô, đùa nghịch quậy phá chiếc lưỡi nhỏ xinh của cô. Đầu lưỡi của anh ấm nóng, vờn lưỡi cô đến tê dại.
Mộc Ly dần bị hút trọn dưỡng khí, toàn thân mất hết sức lực dựa hẳn vào người anh, bàn tay nhỏ nhắn vẫn bấu lấy một phần áo của anh không buông.
Anh hôn cô mỗi lúc một sâu, cảm giác không bao nhiêu là đủ. Cho đến khi hơi thở của Mộc Ly yếu dần vì thiếu dưỡng khí, anh mới miễn cưỡng buông tha cho bờ môi xinh đẹp đó.
Cả hai nhìn nhau không chớp mắt, cứ để không gian lắng đọng như thế.
Trình Phong đưa tay vuốt nhẹ đôi mắt sưng húp của cô.
Trình Phong: "xin lỗi em"
Mộc Ly chưa kịp phản ứng
Trình Phong: "đừng khóc..."
Anh đan tay mình vào tay cô
Trình Phong: "Anh không muốn...thấy em khóc"
Mộc Ly chớp mắt, đôi mắt xinh đẹp nhìn sâu vào đôi mắt màu hổ phách của anh. Cô cảm thấy hình như mình bị bí từ, toàn thân còn đang bị đóng băng sau nụ hôn lúc nãy.
*im lặng*
*im lặng*
Trình Phong: "Anh làm em sợ sao?"
*lắc lắc*
Anh châm chọc
Trình Phong: "Anh hôn giỏi quá sao?"
Cô nghe vậy vừa xấu hổ vừa ấm ức.
Đây là nụ hôn đầu của cô, đương nhiên khó tránh khỏi việc sẽ hơi vụng về.
Mộc Ly xụ mặt, tỏ vẻ giận dỗi.
Trình Phong hôn giỏi như thế, chắc chắn là đã thực hành qua rất nhiều người. Mộc Ly càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy khó chịu, môi cũng vì thế mà vênh ra hờn dỗi.
Anh cười thầm, nâng cằm cô lên, kéo mặt cô sát vào mặt anh nhất có thể.
"Có những chuyện...anh đều giỏi dù là lần đầu tiên"
Cô xấu hổ
Trình Phong hôn lên môi cô lần nữa, nụ hôn nhẹ nhàng mơn trớn.