Châu Sa Sa đúng là có tài năng thiên bẩm. Sau một hồi mè nheo, năn nỉ Mộc lão gia, sự tự do của Mộc Ly đã được chấp thuận. Nói cũng phải, ai có thể cưỡng lại được đôi mắt mèo con chớp chớp cùng cái giọng véo von của Sa Sa cơ chứ.
Sau khi được giải phóng khỏi xiềng xích, Mộc Ly mừng như bắt được vàng, lập tức ôm chặt lấy Sa Sa không buông.
Sa Sa: "Bảo bối à~~~Cô còn nợ tôi một điều kiện đó nha"
Nghe tới đây cô bắt đầu xụ mặt. Nhưng Mộc tiểu thư nói là làm, nói lấy thân báo đáp thì chắc chắn sẽ dùng thân báo đáp.
Thế là cả ngày hôm đó, Mộc Ly theo Sa Sa đi shopping khắp nơi. Khả năng shopping của Sa Sa đúng là khó ai bì kịp, đi qua không biết bao nhiêu cửa hàng nhưng chưa bao giờ biết mệt.
Mộc Ly: "Châu Sa Sa...cô mua nhiều lắm rồi đó"
Sa Sa cười lớn, lâu rồi mới về nước, được dịp phải mua hết những thứ Sa Sa thích, ăn hết những thứ thèm mà lâu rồi chưa ăn.
Sa Sa: "Bảo bối, cậu lâu rồi mới về nước, không thèm ăn gì sao?"
Nghe Sa Sa nói cô mới nhớ, thật ra lúc trước ở Mỹ, cô thèm khá nhiều món. Chỉ có những lúc xa xứ, mình mới cảm nhận được những món ăn quê nhà là tuyệt vời và khó quên đến dường nào.
Mộc Ly: "Tớ đang muốn uống trà đào đây"
Sa Sa cười hớn hở
Sa Sa: "Bản Sonate số 7"
*Gật gật*
Cô cười tươi rói. Đúng là chỉ có Châu Sa Sa là hiểu cô nhất. Quán trà bản Sonate số 7 là quán cô thích nhất, mỗi lúc buồn chán cô đều tìm đến đây, gọi một ly trà đào, hương vị của trà ngọt ngào nồng đượm khiến cô chưa bao giờ quên. Lúc ở Mỹ, cô cũng từng thử trà đào ở nhiều nơi, nhưng chưa nơi nào có thể thay thế được trà đào ở bản Sonate số 7.
Mộc Ly thở dài: "Cũng hai năm rồi nhỉ"
Hai năm rồi, cô không quay trở lại đây.
Sa Sa lên tiếng hối thúc khi thấy Mộc Ly vẫn còn đứng ngẩng ngơ chưa chịu cất bước.
Sa Sa: "Bảo bối...nhanh lên...uống trà xong tớ còn phải đi làm nail đó"
Cô như tỉnh ra khỏi giấc mộng
Mộc Ly: "Tôi biết rồi cô Châu Sa Sa"
......................................
- -----Quán Trà Bản Sonate Số 7------
Mộc Ly bước vào quán, hương trà thơm lừng lập tức khiến cô cảm thấy dễ chịu. Cô không nói gì, lặng lẽ chọn bàn ở một góc khuất. Như một thói quen, cô gọi một ly trà đào.
Cô uống một ngụm trà, vị trà thanh nhưng vương vấn buồn. Mộc Ly không hiểu tại sao, nhưng khi uống lại ly trà này, cô lại thấy trong lòng da diết cảm xúc.
Nhìn thái độ của Mộc Ly, Sa Sa tự nhiên thấy hổ thẹn. Rõ ràng Sa Sa là bạn thân của cô, nhưng lại giấu cô quá nhiều chuyện. Những chuyện mà Sa Sa biết rằng nó rất quan trọng với Mộc Ly. Châu Sa Sa biết mình làm vậy là sai, nhưng Sa Sa có lời hứa với ba ba Mộc Khải, chuyện quá khứ nhất định sẽ không tiết lộ nửa lời.
Sa Sa: "Mộc Ly...thật ra...."
Mộc Ly ngước mắt nhìn Sa Sa
Sa Sa nhìn vào mắt cô thật lâu, bất giác không biết làm thế nào để đối diện với đôi mắt long lanh, rực sáng đó. Sa Sa vội đánh trống lảng.
Sa Sa: "Mộc Ly...cậu có biết chuyện về Liên Minh không?"
Cô cười khểnh. Cô nhóc này, hôm nay lại muốn bàn chuyện đại sự với cô sao
Mộc Ly: "Châu Sa Sa...cô biết tôi không nhúng tay vào chuyện của Liên Minh mà"
Mộc Ly biết rõ ba mình là lão tứ của Liên Minh, cô cũng không muốn can thiệp quá nhiều vào chuyện công việc của ba. Cô biết rõ Liên Minh là một tổ chức nguy hiểm, nhưng cô vốn dĩ không có cách nào khác. Ba ba Mộc Khải luôn muốn cô đứng ngoài công việc của Tập đoàn, cũng như là những việc có liên quan tới Liên Minh. Cô biết ông làm vậy là để bảo vệ cô.
Sa Sa: "Mình chỉ luôn tò mò...lão đại của Liên Minh thật ra là người như thế nào?"
Mộc Ly nhăn mặt
Mộc Ly: "Nè...cô nhóc, đây không phải là người để cô mơ mộng tới..."
Châu Sa Sa nhấn giọng
Sa Sa: "Thật ra....tớ...có một lần bên thư viện Thuỵ Sĩ, tớ đã xâm nhập vào máy chủ của Liên Minh"
Mộc Ly: "CÁI GÌ"
Sa Sa giật mình vội lấy tay bịt miệng cô
Sa Sa: "Mộc tiểu thư...cô phản ứng ghê vậy"
Cô cau có
Mộc Ly: "Cô nhóc...chuyện này không đùa được đâu"
Sa Sa thở hắt ra
Sa Sa: "Thật ra tớ chưa làm được gì. Tớ chỉ cố gắng hack password của tầng bảo vệ đầu tiên, thì đã bị cản lại..."
Mộc Ly trợn mắt, rõ ràng Sa Sa là một hacker rất cừ. Tại sao?
Sa Sa: "Sau đó tài khoản của tớ hoàn toàn bị khai tử"
Nói tới đây Sa Sa lại thở dài
Cô nhìn Sa Sa, cô nhóc này đúng là coi trời bằng vung rồi.
Sa Sa: "Nhưng tớ có cảm giác, lão đại là một chàng trai rất trẻ, không phải là một lão già râu tóc bạc phơ như chúng ta đã từng hình dung."
Vừa nói mắt vừa chớp chớp mơ mộng
Mộc Ly không nói không rằng đánh cái bốp vào trán của Sa Sa
Sa Sa: "DAAAAA"
Mộc Ly: "Châu Sa Sa..."
Thấy cô gắt giọng, Sa Sa chỉ biết xụ mặt.
Mộc Ly biết có lẽ Sa Sa nghĩ cô phản ứng hơi quá. Nhưng cái cô nàng Châu Sa Sa chuyên đọc truyện ngôn tình ngồi trước mặt cô không biết được Liên Minh là một tổ chức nguy hiểm như thế nào, Lão đại của Liên Minh là người đáng sợ ra sao.
Mặc dù cô chưa bao giờ biết rõ chuyện của Liên Minh, cũng như những hành động của Lão đại. Nhưng cô ý thức được Lão đại là người không đùa được.
Mộc Ly: "Châu Sa Sa...đừng can dự vào chuyện của Liên Minh. Đừng đùa với Lão đại"
Sa Sa trố mắt
Sa Sa: "Lão đại đáng sợ vậy sao?"
Mộc Ly hạ giọng
Mộc Ly: "Tớ không biết"
Cô không biết Lão đại nguy hiểm như thế nào, nhưng những người trong Liên Minh truyền tai nhau rằng Lão đại chính là quỷ dữ