Chưa Bao Giờ

Chương 32



"Thứ nhất, đó là cho ông biết thân phận của tôi"

Mộc lão gia hiểu hơn ai hết, điều bí mật nhất của Liên Minh chính là thân phận của Lão đại. Biết được thân phận thật sự của Trình Phong, chính là một ân huệ rất lớn đối với ông. Nhưng ông cũng biết, người đang muốn trừ khử ông thật sự là ai, ông chỉ muốn với chút ân tình còn sót lại trong quá khứ, Trình Phong sẽ bảo vệ cho sự an toàn Mộc Ly.

"Thứ hai..."

Trình Phong bỏ lỡ câu nói, anh hất mắt về phía Mask.

Cậu nhanh chóng đặt lên bàn của Mộc lão gia một tập hồ sơ, trong đó bao gồm hộ chiếu, vé máy bay đi Thuỵ Sĩ, một số giấy tờ tuỳ thân giả mang tên một người khác, và rất nhiều tiền mặt.

Mask: "Mộc lão gia...ông tạm thời sang Thuỵ Sĩ lánh nạn. Chúng tôi đã sắp xếp mọi thứ giúp cho ông."

Ông đơ ra vài giây

Mask: "Ông cũng hiểu người của Liên Minh muốn nhắm tới là ai. Lão Nhị muốn Mộc gia diệt vong lý do là tại sao, ông là người hiểu rõ nhất..."

Trình Phong nhìn sắc mặt đang chuyển dần của Mộc lão gia, anh nghĩ cuối cùng ông cũng nhận ra vấn đề.

Mộc Khải ấp úng

Mộc Khải: "Không được...tôi không thể bỏ mặt Mộc Ly, bỏ mặt Mộc gia mà lẩn trốn như một tên hèn nhát"

Mask nhăn mặt tỏ vẻ khó chịu, cậu dường như muốn nói thêm điều gì đó, nhưng anh đưa tay cản lại.

Trình Phong: "Mộc lão gia, Trình Phong tôi không nói hai lần. Nếu ông muốn ôm Mộc gia cùng chết...tôi nhất quyết không cản ông. Nhưng mà..."

Anh bỏ lỡ câu nói

Anh nhất quyết không để cho người phụ nữ của anh chịu bất kì tổn hại nào. Lần đó anh đã hứa, cho dù có xảy ra bất cứ chuyện gì, dù có phải bước qua bao nhiêu giông bão, anh sẽ không phụ cô lần nữa.

Anh nhất định sẽ không buông tay cô lần nữa.

Mộc lão gia nhìn anh, không hiểu tại sao ông lại rơi nước mắt. Vốn dĩ ông không còn sự lựa chọn nào khác, nếu ông không đi con đường này, phía trước của ông chỉ có thể là cái chết. Ông chưa từng tiếc cái mạng già này, từ ngày ông bước chân vào Liên Minh, ông đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay. Nhưng ông không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với Mộc Ly. Ông nguyện đánh đổi tất cả chỉ để đổi lại sự yên bình của đứa con gái bé nhỏ.

Mộc lão gia: "Trình Phong..."

Mask nhăn mặt, tỏ vẻ không hài lòng khi ông không dùng kính ngữ với Lão đại.

Mộc Khải khựng lại một chút, nhưng nước mắt vẫn còn rơi trên gương mặt đã lấm tấm những nếp nhăn.

Mộc lão gia: "Lão đại...tôi xin ngài..."

Ông từ từ quỳ xuống, nắm lấy bàn tay anh một cách kính cẩn. Ánh mắt Trình Phong thoáng dậy sóng, đôi mắt cương nghị khẽ chớp, rõ ràng anh đang rất khó xử trước hành động này của ông.

Trình Phong: "Mộc lão gia..."

Mộc Khải nắm chặt tay anh hơn, như van nài, cũng như đang đặt vào tay anh niềm hi vọng cuối cùng của ông.

Mộc Khải: "Lão đại...tôi xin ngài. Xin ngài hãy bảo vệ cho Mộc gia...Xin ngài hãy bảo vệ Mộc Ly"

Anh đứng hình trong vài giây, sau đó khẽ đưa mắt nhìn sâu vào mắt ông.

Trình Phong: "Tôi hứa..."

....

Không gian hoàn toàn lắng đọng.

Trình Phong: "Mộc lão gia...với tư cách là Lão đại. Tôi hứa với ông"

Cho dù có đánh đổi bằng cả mạng sống này

Anh nhất định

Sẽ bảo vệ cô đến cùng.

............

Mộc Ly hướng mắt ra ngoài ban công, đôi mắt đâm chiu nhìn ngắm những vì sao sáng lấp lánh. Hôm nay bầu trời thật tĩnh lặng, thật nhẹ nhàng. Cô nén tiếng thở dài, trong lòng nặng trĩu đầy tâm sự.

Hơn một tuần nay, Kai hoàn toàn tránh mặt cô. Mộc Ly không trách cậu, ngược lại cảm thấy trách bản thân mình hơn. Bản thân cô là người yêu ghét rõ ràng, cô không thể vì không muốn làm Kai tổn thương mà lừa dối tình cảm của cậu ấy.

Mộc Ly lại thở dài

Cô hiểu tình cảm là thứ rất mù quáng. Bản thân cô cũng mù quáng như thế, nên cô không có tư cách để trách Kai.

Nếu cô cũng đã từng cần thời gian để xoa dịu những vết thương, thì Kai cũng thế. Điều duy nhất mà cô có thể làm lúc này, là cho Kai thời gian để bình tâm lại.

"Mộc tiểu thư...đang nghĩ gì vậy?"

Mộc Ly giật mình lùi ra sau vài bước, đôi mắt mở to chớp chớp như không tin vào mắt mình.

Người đang đứng trước mặt cô lúc này



....

Mộc Ly: "Trình Phong...sao anh lên được đây???"

Anh trả lời tỉnh bơ

"Leo lên"

Cô sửng sốt chạy lại nhìn xuống ban công, rõ ràng phòng cô nằm ở Lầu 3, bờ tường được xây rất dốc và kiên cố. Chưa kể bên ngoài vệ sĩ của Mộc gia khá dày đặc, hệ thống an ninh trong ngoài đều vô cùng nghiêm ngặt, vệ sĩ của Mộc gia được quyền bắn bỏ những kẻ đột nhập vào mà không cần thông báo.

Mộc Ly trợn mắt nhìn anh lần nữa, sau đó lính quính chạy lại xoa xoa mặt anh như để chắc chắn rằng anh không bị thương ở đâu.

Mộc Ly: "Trình Phong...nếu vệ sĩ của Mộc gia phát hiện ra anh...họ sẽ..."

Cô không dám nghĩ tới điều tiếp theo

Trình Phong: "Họ sẽ thế nào??? Bắn chết anh??"

Cô che miệng anh lại, ngăn không cho anh nói gở

Anh cười mỉm, sau đó hôn lên bàn tay đang che miệng anh lại của cô.

"Mộc Ly...anh nhớ em"

Cô thấy tim mình đập nhanh hơn, cô kéo anh vào trong, sau đó cẩn thận khoá tất cả các cửa như thể không muốn ai xâm nhập vào thế giới riêng của họ.

Cô thở hắc ra, tỏ vẻ giận dỗi

Mộc Ly: "Trình Phong...anh lúc nào cũng làm cho em lo lắng"

Anh nhướng mày

Anh làm gì cơ...anh chỉ vì nhớ cô mới trèo lên đây thôi mà. Mộc Ly lo sợ đám vệ sĩ bên dưới sẽ gây nguy hiểm cho anh sao, thật nực cười, đám nít ranh ấy, sao có đủ bản lĩnh để gây tổn hại đến anh cơ chứ.

Thấy anh chưa trả lời, Mộc Ly nhăn mặt trách móc

Mộc Ly: "Nè...anh có nghe em nói không? Sau này không được như vậy nữa"

Trình Phong cười gian

"Nếu em đã lo lắng như vậy...thì..."

Cô ngơ ngác

"Thì sao????"

Trình Phong bế xốc cô lên, sau đó thở vào tai cô những âm thanh thật ma mị.

"Thì...chăm sóc cho anh đi"

.........