Thế nhưng khi cái xác lạnh ngắt được đặt ở trước mặt Bạch Ngọc Đường, kẻ gan to bằng trời như hắn vậy mà cũng có chút sợ.
“Sao hắn ta lại chết được chứ?” Bạch Ngọc Đường không thể nào thuyết phục nổi bản thân rằng người này là đối thủ xứng tầm mà hắn gặp được lần đầu tiên trong đời. Tại sao mạng của hắn ta lại mỏng manh như vậy?
“Ngũ gia, không nên, không nên mà, Triển gia không nên cố chạy khỏi hang Thông Thiên, để rồi chạm phải bẫy…” Bạch Phúc nói.
“Bẫy! Sao ta biết được hắn sẽ đụng phải bẫy phun khói độc đó?! Ta tính lấy chất độc trong đó ra ngoài rồi, nhưng lại quên béng đi. Cũng xui cho hắn…” Hai hàng lông mày Bạch Ngọc Đường cau chặt. Đối thủ bấy lâu đã chết, vậy nhưng trong lòng hắn không những không thoải mái mà còn dấy lên một loại áy náy.
“Ngũ gia, “bãi chiến trường” này lớn quá rồi! Đừng nói là sát hại mệnh quan triều đình, cho dù chỉ là Đại gia hỏi tới Ngũ gia cũng đã không giải thích nổi rồi ạ!” Bạch Phúc lo sợ tới mức hai tay cứ chà xát vào nhau.
“Người nào làm người đấy chịu. Ta cũng đâu muốn hại chết hắn. Bây giờ chuyện không hay cũng xảy ra rồi, ta còn gì để nói. Một mạng đền một mạng, Bạch Ngọc Đường ta trả mạng lại cho hắn là xong!” Nói đoạn Bạch Ngọc Đường rút đao toan tự sát.
Bạch Phúc ôm chặt lấy hắn: “Ngũ gia, không được đâu! Khi không ngài chết đi như vậy, để lại mớ rắc rối này, đảo Hãm Không cũng sẽ phải gánh tội danh sát hại mệnh quan triều đình. Đến lúc đấy không chỉ mỗi một mình ngài chết thôi đâu ạ!”
Bạch Ngọc Đường ngẫm nghĩ lại một lát, đoạn nói: “Chết như vậy cũng không quang minh chính đại gì. Bạch Phúc, tạm thời ngươi cứ khiêng xác Triển Chiêu vào hang Thông Thiên trước. Nơi đó xác chết khó phân hủy. Đợi ta đích thân giải thích chuyện này với Đại ca xong, ta sẽ đến quan phủ đền mạng cho hắn.”
Lại nói về hồn phách Triển Chiêu đang dập dờn lướt qua một con đường hẹp và dài. Ở phía cuối con đường, hai bóng người một trắng một đen đang đứng chờ hắn.
“Triển Chiêu, vốn dĩ tuổi thọ của ngươi vẫn chưa tận, hiện xem như là chết oan, thế nên ngươi không thể tiến vào âm phủ, chỉ có thể đi tới thành Uổng Tử làm cô hồn dã quỷ.” Hắc Vô Thường lè lưỡi nói.
Triển Chiêu có hơi rầu rĩ, nghĩ tới việc mình tự dưng chết trong hang Thông Thiên ở đảo Hãm Không hắn lại không cam lòng, bởi vậy hắn ca thán: “Triển Chiêu tôi cả đời hành hiệp trượng nghĩa, không ngờ lại có kết cục như vậy! Đúng là đáng tiếc, lại còn quá nực cười!”
Bạch Vô Thường vỗ vai hắn, nói: “Người chết ấy à, ai ai cũng không cam lòng, huống chi là chết oan? Tình cảnh như ngươi bọn ta thấy nhiều lắm rồi. Đừng thở dài nữa, bên kia là thành Uổng Tử, ngươi cứ việc tự mình qua đó.”
“Hai vị quỷ sai, trước khi đi Triển mỗ còn có một chuyện muốn hỏi.” Triển Chiêu nói.
“Ngươi còn muốn hỏi chuyện gì nữa?” Hắc Vô Thường nói.
“Bây giờ tam bảo của Khai Phong phủ bị trộm mất, Triển mỗ chết rồi, tam bảo không thể quay về phủ Khai Phong, bệ hạ tất giáng tội. Liệu Bao đại nhân có nguy hiểm đến tính mạng không?” Triển Chiêu hỏi.
Hắc Bạch Vô Thường nghe xong cười ha hả: “Ngốc! Ngốc thế! Ngươi chết rồi thì chuyện ở trần gian không còn liên hệ đến ngươi nữa, việc gì phải hỏi thêm?”
Triển Chiêu cười khổ, nói: “Triển mỗ không muốn vì sống chết vinh nhục của bản thân mà liên lụy tới cả Khai Phong phủ. Bạch Ngọc Đường trộm tam bảo, suy cho cùng là do Triển mỗ mà ra, nếu như liên lụy đến người khác, Triển mỗ chết không nhắm mắt.”
“Quả là khó cho một tấm chân thành ngươi dành cho Tinh chủ.” Bọn họ đương nói thì một phán quan đi tới.
“Lục phán quan.” Hắc Bạch Vô Thường lập tức thi lễ.
“Triển Chiêu, tuổi thọ của ngươi quả thật vẫn chưa hết, hơn nữa Tinh chủ ở trần gian cũng cần ngươi quay lại phò tá. Bản quan đang tính cho ngươi sống lại, nhưng mà âm phủ có quy củ của âm phủ, ta không thể cứ vậy mà thả ngươi về được.” Lục phán quan nói.
Triển Chiêu nghe thấy có hy vọng để sống lại, trong lòng mừng thầm, liền hỏi ngay: “Thế phải làm sao mới có thể sống lại?”
Lục phán quan vuốt râu và nói: “Con người có thể tồn tại được ở trên thế gian là bởi vì có nhân duyên. Chỉ cần ngươi tìm được phần duyên đó, ngươi sẽ sống lại thôi.”
“Là nhân duyên nào?” Triển Chiêu hỏi.
“Nhân duyên mật thiết nhất trên đời chính là thân duyên, ví dụ như cha mẹ con cái, anh chị em… Duyên phận huyết thống là bền vững nhất, bọn họ có thể kéo ngươi về lại trần gian.” Lục phán quan nói.
Triển Chiêu lắc đầu cười khổ: “Cha mẹ anh em Triển Chiêu mất sớm, trên trần gian đã sớm không còn người thân.”
“Vậy thì phải dựa vào loại duyên thứ hai, đó chính là duyên phu thê. Ngươi thành thân chưa?”
“Triển mỗ chưa thành thân, nhưng…” Hắn cúi đầu nhìn xuống bên hông. Nhưng kiếm Trạm Lư làm gì có ở đây, hẳn đang ở trên trần gian rồi.
“Đính ước thôi cũng được!” Lục phán quan nói, “Ngươi đi tìm vị hôn thê của ngươi, để nàng tiếp tục đoạn duyên ấy giúp ngươi, chỉ cần như vậy là ngươi sống lại được rồi.”
“Vậy… tôi phải làm thế nào? Báo mộng ư?”
Lục phán quan xua tay, nói: “Không phải thế. Ngươi không thể dùng dáng vẻ và thân phận lúc này đi gặp nàng được, nếu như ngươi tự mình nói ra thì sẽ hồn bay phách tán, chẳng còn hy vọng sống lại nữa. Ngươi nhất định phải khiến nàng rơi một giọt nước mắt vì ngươi, hồn phách của ngươi mới có thể trở về bên trong thân thể một lần nữa.”
“Thế tôi phải đi gặp nàng ấy với thân phận nào đây?”
Lục phán quan cười, nói lẩm nhẩm trong miệng, rồi hô một tiếng: “Biến!”
Trước mắt đã không còn thấy Triển Chiêu đâu nữa, chỉ còn lại một con mèo đen đang trố mắt kinh ngạc nhìn những biến đổi trên cơ thể mình.
“Triển Chiêu, ngươi phải nhớ kỹ, ngươi chỉ có thời gian bảy ngày. Sau bảy ngày, dù nàng có vì ngươi mà rơi nước mắt, ngươi cũng không thể nào sống lại được.” Lục phán quan nhìn con mèo đen mà nói.
“Meo…!” Mèo đen kêu một tiếng, rồi lập tức nín lặng.
Thực tình hắn vẫn chưa quen với cách nói chuyện này.
“Hắc Bạch Vô Thường, các ngươi đưa hắn đến thôn Mạt Hoa đi.” Lục phán quan nói.
Ở thôn Mạt Hoa đang là đêm khuya, xung quanh tĩnh mịch. Hắc Bạch Vô Thường lặng lẽ thả con mèo đen xuống, ngay sau đó biến mất tăm.
Triển Chiêu đưa mắt nhìn chăm chắm, đây là sân sau của nhà họ Đinh, cách đây không lâu, hắn ở ngay chỗ này so kiếm đính ước cùng với Tam tiểu thư của nhà họ Đinh. Nghĩ tới đây, trong lòng hắn lại miên man bao suy nghĩ. Bọn họ chỉ mới gặp nhau có một lần, mặc dù đã trao nhau vật đính ước nhưng cả hai vẫn chỉ có thể gọi là “người xa lạ”, Đinh Nguyệt Hoa sẽ rơi nước mắt vì hắn chứ?
Trong tâm trí Triển Chiêu vụt hiện ra một khuôn mặt đoan trang, xinh đẹp tuyệt trần. Ban đầu là tức giận, tiếp đó là đầy đắc ý, rồi lại có hơi ngượng ngùng, sau đó… chẳng còn sau đó nữa. Những câu mà họ đã nói với nhau, ngoại trừ câu thăm hỏi ra thì chỉ còn câu kia của Triển Chiêu: “Tôi thua rồi”.
“Chao ôi…” Triển Chiêu thầm thở dài trong lòng.
Đối với vị Đinh Tam tiểu thư ấy, hắn không phải là không có cảm tình, nếu không hắn cũng chẳng đính ước làm gì. Nhưng cảm tình đâu phải tình cảm, đằng ấy cũng thấy như vậy thôi, không có vun đắp trong một thời gian dài, sao nàng có thể khóc vì một người mới gặp một lần được?
Mãi nghĩ lung tung, hắn vô tình đi tới trước cửa khuê phòng. Không hiểu sao tim Triển Chiêu lại đập loạn nhịp lên. Vào không nhỉ? Mình làm thế có tính là hành vi của kẻ hái hoa không? Bỗng hắn nhìn thấy bóng người của mình dưới ánh trăng, không nhịn được mà bật cười: “Bây giờ mình đâu phải người, dù có bị phát hiện đi nữa cũng không bị nói là kẻ háo sắc.”
Hắn nhẹ nhàng phóng lên bệ cửa sổ, qua song cửa hắn thấy trên giường đã buông màn, thanh kiếm Cự Khuyết của hắn được treo bên cạnh giường. Hai mắt Triển Chiêu nóng rực, hắn chui qua ô cửa rồi nhảy tới trước giường, ngẩng đầu nhìn bảo kiếm treo trên cao, trong lòng rộn lên bao cảm xúc ngổn ngang.
Đột nhiên đằng sau bức màn có tiếng cười khẽ. Triển Chiêu giật bắn người, vội vàng nấp sang một bên. Cả một hồi lâu vẫn không hề có động tĩnh, chắc là nàng nói mê thôi.
Đúng lúc ấy, chiếc chăn thòng ra ngoài bức màn một chút đỉnh, bức màn cũng theo đó mà bị hổng một góc nhỏ, lộ ra một lọn tóc đen ở bên trong.
Triển Chiêu không kìm lòng được mà bước tới, chợt hắn khựng lại, thầm mắng bản thân: “Cái ý đồ xấu xa nhìn trộm thế kia, thật là… Chao ôi… Đây là người duy nhất có duyên với mình ở trên đời này, mặc kệ nàng có khóc vì mình hay không, lúc sắp chia li thế này mình nhìn một cái cũng đâu có gì quá đáng… Không được! Sao mình lại có cái suy nghĩ như vậy ở trong đầu? Cho dù nàng không biết đây là mình, nhưng mình cũng đâu thể làm ra cái hành động cầm thú như thế được. Đi vào khuê phòng người ta đã là không phải rồi, bây giờ còn nhảy lên giường nhìn trộm, mình biến thành loại người gì đây?”
Nghĩ vậy, hắn lùi lại mấy bước, ngồi chụm chân ở góc tường. Ánh trăng rọi qua vỏ kiếm Cự Khuyết, làn gió đêm nhẹ lay tua kiếm đang thòng xuống… Khoan đã! Tua kiếm có từ bao giờ vậy? Triển Chiêu bước vài bước lại gần nhìn kỹ, tua kiếm kia được làm rất đẹp và tinh xảo, vừa nhìn là biết ngay do người con gái tự tay làm ra.
“Trông quen lắm…” Triển Chiêu nhìn tua kiếm cẩn thận, chợt sực nhớ ra tua kiếm trên Trạm Lư giống hệt với cái này.
“Suy nghĩ tinh tế thật.” Hắn mỉm cười, tuy nhiên chẳng mấy chốc nụ cười ấy đã biến mất. Suy nghĩ tinh tế thì sao nào? Mình sắp chẳng còn liên hệ gì nữa rồi.
Hắn cứ ngồi chụm chân suy nghĩ miên man ở góc phòng, cũng chẳng biết hắn ngủ thiếp đi từ khi nào.
Dù sao cũng là lần đầu làm mèo, hắn vẫn chưa quen với cơ thể này, sức khỏe tự nhiên không bì được với lúc làm người.
Trong lúc mơ màng, hắn cảm thấy mình như bị bế lên, một làn hương thơm ngát luồn vào mũi, nó ngọt ngào, mềm mại và phảng phất. Một vòng tay êm ái, một bàn tay khẽ vuốt ve lông của hắn.
“Con mèo đẹp quá.”
Là tiếng của Đinh Nguyệt Hoa!
Triển Chiêu bừng tỉnh giấc, ngước mắt lên bắt gặp khuôn mặt xinh đẹp đang nở nụ cười ngọt ngào. Và rồi, hắn hiểu ra ngay, tại sao vòng tay ấy lại êm ái đến như vậy, đó là bởi vì đầu của hắn đã tựa vào cái “trên đấy” rồi! Hắn cảm nhận được mặt mình đã đỏ bừng cả lên! Hắn muốn giãy giụa nhảy xuống đất, nhưng cuối cùng lại không dám động đậy. Người ta là ôm ngọc ấm hương nồng vào lòng, còn hắn là được ngọc ấm hương nồng bế vào lòng, dù hắn có cử động như thế nào, thì cũng chạm vào cái chỗ không được chạm kia, tốt hơn hết vẫn là nằm im ở nơi không được ở này!
Đinh Nguyệt Hoa không hề phát hiện ra con mèo đen này đang đỏ mặt, lông đen như vậy, đằng sau nó đỏ tới cỡ nào ai mà biết? Cô duỗi ngón trỏ dài và thon thả ra, nhẹ nhàng gãi cằm mèo đen, cười nói: “Còn chưa tỉnh ngủ hả? Sao lại đờ ra thế này? Dễ thương thật đấy!”
“Con mèo ở đâu vậy tiểu thư?” Một người phụ nữ trung niên dẫn theo một nha hoàn đang bưng chậu nước bước vào.
“Con cũng không biết ạ. Sáng dậy mở mắt ra là thấy nó đang nằm cuộn tròn ngủ ở góc tường rồi. U Cố, người xem nó đẹp chưa này, lông mượt như nhung vậy!” Đinh Nguyệt Hoa ôm con mèo đen tới cho u Cố xem.
“Mèo tự dưng đến nhà? Nguy quá! Cái này là điềm xấu, phải thả nó đi thôi!” U Cố nói.
“Sao lại nói như vậy ạ?” Đinh Nguyệt Hoa không hiểu bèn hỏi.
“Các cụ đều nói, lợn đến thì bần, chó đến thì phú, mèo đến thì đội khăn tang. Xưa nay mèo biểu thị cho nhà có tang sự, xui xẻo dữ lắm! Mau thả nó đi đi.” U Cố nói.
Triển Chiêu thầm nghĩ: “Chí phải, nói trúng rồi…”
Nhưng Đinh Nguyệt Hoa không nỡ vứt bỏ con mèo đen này đi, cô ngồi xuống đặt con mèo lên đùi và vuốt ve nó. Nha hoàn Quất Nhi bước qua chải tóc cho cô.
“U Cố, người xem này, nó ngoan lắm. Không thể nuôi thật ạ? Con cứ thấy thả nó đi thì tội nó quá.”
U Cố có hơi mềm lòng, thế là nói: “Nếu con không nỡ bỏ nó thì nuôi cũng được. Có điều, con phải ôm nó đi một vòng quanh chùa, như vậy vận xui mới có thể tiêu tan.”
Mắt Đinh Nguyệt Hoa sáng rỡ, hớn hở nói: “Hóa ra chỉ đơn giản như thế thôi à! Thế con đi ngay bây giờ!”
Cô nhanh chóng đổi y phục, ôm con mèo đen ra khỏi cửa.
“Muội muội vội vàng đi đâu đấy?” Ở cửa chính, Đinh Triệu Huệ cười he he bước tới.
Thế là Đinh Nguyệt Hoa kể chuyện mình nhặt được con mèo đen cho Đinh Triệu Huệ nghe.
Đinh Triệu Huệ nghe xong bật cười ha hả: “Muội muội có duyên với mèo thật đấy! Dù sao hôm nay huynh cũng chẳng có chuyện gì để làm, huynh sẽ đi với muội tới chùa Linh Ẩn vậy.” Rồi hắn kêu người chuẩn bị xe ngựa, hai anh em lên xe khởi hành.
“Con mèo này bóng láng mềm mượt như vậy, chẳng giống mèo hoang chút nào. Sao nó lại chạy vào nhà chúng ta nhỉ?” Đinh Triệu Huệ quan sát con mèo đen trong lòng Đinh Nguyệt Hoa và nói.
“Vì nó thích nhà chúng ta chứ sao nữa. Có đúng không, Tiểu Hắc?” Đinh Nguyệt Hoa hỏi, nhẹ nhàng gãi cằm mèo đen.
Tiểu Hắc… Triển Chiêu phì cười. Cái tên này cũng dễ đặt quá ấy nhỉ?
“Ơ… Sao nó không kêu gì hết? Đây là mèo câm à?” Đinh Triệu Huệ đưa tay ra véo tai mèo đen.
Triển Chiêu bị hắn véo như vậy thấy rất không thoải mái, một tiếng “Ngao”, một chiếc móng vuốt cào vào tay Đinh Triệu Huệ.
“Oái! Còn biết cào người này! Đây chắc chắn là mèo đực rồi!” Đinh Triệu Huệ rụt tay về.
“Sao huynh biết?”
“Nhị ca của muội dễ mến thế này, nó mà là mèo cái thì làm sao hung dữ với ta như vậy được?”
“Huynh cứ ở đó mà nói khoác đi!” Đinh Nguyệt Hoa cười nâng mèo đen lên, cô nhìn vào đôi mắt to như lục lạc của nó và nói: “Tiểu Hắc của ta rất ngoan, vừa nãy là Nhị ca xấu xa làm ngươi đau đúng không?”
“Meo…!” Mèo đen tỏ vẻ đồng ý.
“Hừ! Chỉ có lấy lòng con gái là giỏi, đồ con mèo! Mi mà còn cào ta, ta sẽ thiến mi!” Đinh Triệu Huệ nhe răng trợn mắt dọa nạt.
“Ô hay, huynh đúng là đồ đáng ghét!”
Ở một bên nọ, Triển Chiêu âm thầm lau mồ hôi…
Chùa Linh Ẩn là một ngôi chùa cổ nổi tiếng, thần linh canh giữ nghiêm ngặt, hồn ma như Triển Chiêu không vào được. Vì lẽ đó, bọn họ vừa mới đến trước của chùa, Triển Chiêu đã thấy rất khó chịu, bên trong chùa như có một năng lượng vô hình không cho hắn bước vào. Hắn có chút lo sợ, muốn phóng xuống đất chạy khỏi nơi này.
Đinh Nguyệt Hoa thấy con mèo trong lòng mình ngọ nguậy mãi, bèn âu yếm an ủi: “Tiểu Hắc ngoan, chúng ta vào đó đi một vòng rồi về nhà.”
Cô không nhìn thấy, nhưng Triển Chiêu lại nhìn thấy, trước cửa chùa có một cặp Nộ Mục Kim Cương đang quát mắng hắn: “Ma quỷ phương nào, dám to gan bước đến đây? Còn không mau lui ra! Bằng không ngươi sẽ hồn bay phách tán!”
Đinh Triệu Huệ nhìn lại mèo đen trong vòng tay Đinh Nguyệt Hoa, nói: “Lúc nãy còn ngoan ngoãn lắm mà, sao tự dưng giờ lại làm loạn? Lẽ nào nó đói bụng rồi?”
Bọn họ vừa nói vừa đi tới gần cửa chùa, bỗng con mèo đen kêu to một tiếng: “Meo!”, giãy giụa thoát khỏi vòng tay Đinh Nguyệt Hoa, phóng lên vai cô rồi nhảy bổ xuống đất, co giò bỏ chạy.
Hai anh em họ Đinh không biết rằng ở cửa chùa có một kết giới, nó không cho phép cô hồn dã quỷ tiến vào, một khi tới gần sẽ đau đớn như bị lửa thiêu.
Đinh Triệu Huệ còn tưởng là con mèo đen cào Nguyệt Hoa, hắn không khỏi nổi giận, sải một bước thật dài tóm chặt lấy gáy của mèo đen, quát: “Còn dám cào Nguyệt Hoa à? Đừng tưởng ta không trị được mi!” Rồi hắn cứ vậy mà xách mèo đen đi về phía cửa chùa.
Nếu như đổi lại là bình thường thì tiến vào cửa chùa có khó gì? Nhưng hiện tại Triển Chiêu là cô hồn dã quỷ, lúc Đinh Triệu Huệ xách hắn tới gần cửa chùa, hắn chỉ thấy như bị ném vào trong lò lửa, thống khổ khôn tả.
“Triệu Huệ! Ta không vào được mà, huynh thả ta ra!” Triển Chiêu thét to, thế nhưng những gì Đinh Triệu Huệ nghe được lại toàn là tiếng mèo kêu gào rát cả cổ.
Ngay lúc Triển Chiêu kiệt sức, đau đớn tột bậc, hắn lại được nằm trong một vòng tay ấm áp và êm ái – Đinh Nguyệt Hoa ôm lấy mèo đen: “Nhị ca, nó tội nghiệp quá, huynh đừng bắt nạt nó nữa mà! Chắc nó lạ chỗ nên sợ thôi.”
Đinh Triệu Huệ bật cười, nói: “Huynh bắt nạt nó? Chẳng phải muội nói muốn dẫn nó vào chùa đi một vòng à? Con mèo này sống chết không chịu vào, không lẽ bây giờ muội tự mình vào trong hả?”
Đinh Nguyệt Hoa cúi đầu nhìn con mèo trong vòng tay, nó đang nằm sấp không hề động đậy, cặp mắt to kia khép hờ. Cô cứ ngỡ khi nãy con mèo này đã dốc hết sức vùng vẫy nên bây giờ mới bơ phờ, lừ đừ như vậy. Nhưng mà cô đâu biết rằng Triển Chiêu có mệt thật nhưng không hề kiệt sức, hắn biết rõ nếu lúc này mình tỏ vẻ hơi hăng một chút, Đinh Triệu Huệ ắt sẽ xách hắn vào chùa Linh Ẩn, thế nên cách tốt nhất là giả chết.
“Tiểu Hắc ngoan, đừng sợ, chúng ta đi vòng vòng ở bên ngoài thôi. Chắc không sao đâu.” Cô vuốt đầu con mèo và cười, đôi mắt ấy cong như vầng trăng khuyết.
Triển Chiêu bất giác nhìn si mê. Đây là vị hôn thê của mình, thì ra khi nhìn gần nàng còn xinh đẹp hơn, thì ra lúc nàng không cầm kiếm lại dịu dàng đến vậy. Không biết Triển Chiêu ở trong lòng nàng sẽ là một người như thế nào nhỉ?… Triển Chiêu nghĩ đến đây thì buồn bã gục đầu xuống gừ gừ vài tiếng.
Vậy là Đinh Nguyệt Hoa ôm con mèo đen đi dạo mấy vòng ở bên ngoài chùa Linh Ẩn, rồi về nhà cùng Đinh Triệu Huệ.
Khuê phòng của Đinh Nguyệt Hoa được bài trí trang nhã, tươi mát, sáng sủa và thoáng đãng. Mà điều khiến Triển Chiêu cảm thấy thoải mái nhất chính là ở đây luôn phảng phất một hương thơm dịu ngọt, làm người ta mê mẩn chìm đắm vào nó – cái mùi hương ở trên người nàng.
Triển Chiêu đứng duỗi mình trên một cái đệm cói mềm mại, trong lòng thầm nghĩ: “Sau này chúng ta thành thân, trong nhà sẽ phải thoải mái giống như nơi này vậy.” Nhà, cái từ này đối với hắn mà nói đã lâu lắm rồi không cảm nhận được. Hóa ra hương vị nhà là đầm ấm như vậy. Nhưng… mình còn có thể quay về để cùng nàng xây dựng một tổ ấm không? Mắt Triển Chiêu lại tối sầm, cho tới bây giờ, đấy vẫn là một ẩn số ở trong lòng hắn.
Lúc mèo đen đang ngồi ở một góc suy nghĩ liên miên, nha hoàn trong phòng đã lịch kịch chuẩn bị xong xuôi hết mọi thứ.
“Nào, Tiểu Hắc, lại đây ta bế.” Đinh Nguyệt Hoa cúi người xuống, chìa hai tay về phía hắn.
“Ngoan lắm! Chúng ta đi tắm thôi.” Đinh Nguyệt Hoa ôm hắn đi về phía chậu nước ấm.
Cái gì? Tắm?!… Triển Chiêu cảm thấy máu toàn thân tức khắc vọt hết lên đỉnh đầu, mặt nóng ran. Hắn lập tức quên mất mình là một con mèo, hắn chỉ biết tắm ở trước mặt một đám con gái là chuyện không thể nào chấp nhận được. Thế là, hắn từ trong lòng Đinh Nguyệt Hoa nhảy phóc lên trên bàn.
“Tiểu Hắc, ngươi hư quá. Không tắm sẽ có rận đấy!” Đinh Nguyệt Hoa vừa nói vừa chỉ đạo đám nha hoàn vây bắt mèo đen.
Thoáng chốc, trong khuê phòng đã rơi vào một mớ hỗn độn. Nếu là một Triển Chiêu trong cơ thể bình thường, đám người này có thể làm gì được hắn? Nhưng vấn đề là, bây giờ hắn là một con mèo thứ thiệt, chuyện đối phó với hắn dễ đi rất nhiều. Dẫu hắn có nhanh nhẹn đến mức nào, chỉ cần một tấm trải giường là đã đủ biến thành thiên la địa võng…
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Triển Chiêu bị nhiều người phụ nữ đặt vào trong chậu tắm rửa cho. Chuyện này đối với hắn mà nói, nó không phải hưởng thụ, nó là cực hình!
Bị dày vò một lúc lâu, cuối cùng nha hoàn cũng lau khô lông cho hắn, bế hắn ra hành lang nằm phơi nắng. Một nha hoàn nọ còn bưng một đĩa cá nhỏ tới đặt ở trước mặt hắn.
Tuy đã biến thành mèo, nhưng thói quen ăn uống của con người đã ăn sâu vào máu thịt, Triển Chiêu nhìn con cá sống, không sao đưa miệng tới được.
“Tiểu thư, nó không ăn cá, có phải bị bệnh rồi không ạ?” Quất Nhi ngồi xổm ở đấy nhìn hắn hồi lâu.
“Hay là cho nó một ít cơm thử xem?” Đinh Nguyệt Hoa ngoẹo đầu nhìn hắn.
Triển Chiêu cảm thấy cô thế này trông rất đáng yêu, hắn cũng ngoẹo đầu theo hướng ngược lại của cô. Đinh Nguyệt Hoa đưa ngón trỏ gãi cằm hắn: “Tiểu Hắc, ngươi khó nuôi quá đấy!”
Cơm bưng tới, bên trên còn chan thêm nước rau với một ít thịt vụn. Thực tình Triển Chiêu đã đói lâu lắm rồi, trông thấy đồ ăn nấu chín hắn cũng không quan tâm lắm mà ăn sạch sẽ. Bụng no căng rồi hắn mới ngợ ra, hình như mình đã bắt đầu quen với việc làm mèo.
Không được! Mình phải tìm cách sống lại, nếu không thì chẳng phải một mình mình chết thôi đâu! Hắn lắc lắc cái đầu, cố gắng làm mình tỉnh táo lại để tập trung suy nghĩ. Thế nhưng ông trời một mực không chịu cho hắn có cơ hội yên tĩnh suy nghĩ.
“Anh đẹp trai…” Một giọng nói ỏn a ỏn ẻn phát ra từ phía sau cây hoa thược dược ở hòn non bộ.
Triển Chiêu nhìn lại hướng gọi, một con mèo cái lông trắng như hoa cúc đang chầm chậm đi tới.
“Anh đẹp trai, tôi gọi anh đấy. Anh mới đến ư?” Con mèo cái liếc mắt đưa tình với hắn, “Tôi tên A Hoa, còn anh?”
“Sao mình lại hiểu được những gì con mèo kia nói thế nhỉ? A! Phải rồi! Vì mình đang là mèo, tất phải hiểu được rồi.” Triển Chiêu thầm nghĩ, “Cũng tốt, có thể hỏi thăm con mèo kia tình hình ở đây một chút.”
“A Hoa, chào ngươi. Ta tên Triển Chiêu.” Hắn tự giới thiệu.
A Hoa cười lớn: “Ha ha ha ha… Triển Chiêu? Chẳng phải đây là tên của cô gia tương lai à? Sao lại thành tên của một con mèo rồi?”
“Ngươi cũng biết hắn ư?”
“Đương nhiên! Tôi còn thấy Tam tiểu thư vừa nhìn kiếm vừa thì thầm gọi tên của anh ta nữa đấy!” A Hoa khẳng định, “Chắc Tam tiểu thư nhớ cô gia tương lai quá nên đặt cho anh cái tên này chăng?”
Triển Chiêu nghe A Hoa nói như vậy, trong lòng vui thầm: Hóa ra mình cũng có một chỗ trong tim Nguyệt Hoa!
“Anh đẹp trai, đừng có đờ người ra như vậy chứ, anh để ý người ta một chút đi mà.” A Hoa chớp chớp mắt với hắn, “Anh là người mới đến, tôi dẫn anh đi thăm một vòng Đinh phủ nhé.”
Cũng được, có lẽ đi dạo đổi gió một lát đầu óc sẽ sáng suốt hơn một chút, cũng dễ nghĩ ra cách hơn. Nghĩ thế, Triển Chiêu bèn chạy theo sau A Hoa.
“Tiểu Hắc, ngươi muốn đi đâu đấy?” Đinh Nguyệt Hoa muốn gọi hắn lại, nhưng mới đó đã không thấy bóng dáng của hắn đâu.
“Đang tính chạy đi đâu vậy chứ? Đồ mèo này, vừa thấy A Hoa nhà ta là bị hớp hồn rồi à. Chẳng bao lâu nữa nhà ta sẽ có một đám mèo con cho mà xem.” Đinh Triệu Huệ vừa đi tới vừa nói.
“Có mèo con cũng tốt, chắc phải đáng yêu lắm.” Đinh Nguyệt Hoa đang nghĩ xem A Hoa với Tiểu Hắc sẽ sinh ra mèo con màu gì.
“Thế còn muội? Sau này muội tính sinh bao nhiêu mèo con đây hả?” Đinh Triệu Huệ trêu ghẹo cô.
“Nhị ca đáng ghét!” Đinh Nguyệt Hoa không thuận, đưa tay véo miệng của hắn. Đinh Triệu Huệ vừa cười vừa né.
Triển Chiêu chạy theo A Hoa nhảy qua mấy bụi hoa, bỗng dưng A Hoa ngừng bước, xoay đầu lại nhìn Triển Chiêu và nói: “Anh đẹp trai, tới đi.”
“Tới?” Triển Chiêu kinh ngạc: Chẳng phải mình luôn chạy theo hay sao? Còn tính đi đâu?
A Hoa ưỡn ẹo mông tiến sát vào hắn, nhìn hắn với ánh mắt nóng rực: “Anh không muốn sinh vài bé mèo với tôi sao hả?”
Rốt cuộc Triển Chiêu cũng hiểu A Hoa muốn làm gì rồi. Động vật động dục thẳng thừng thật, chẳng phù hợp với luân lý đạo đức của con người gì cả. Vậy ngươi muốn Triển Chiêu phải làm sao bây giờ? Chạy, cách duy nhất là chạy!
Đương lúc Triển Chiêu định co giò bỏ chạy, trên mái nhà lại truyền tới mấy lời thế này: “A Hoa, cô là đồ không biết xấu hổ! Bắt một anh chàng đẹp trai về làm của riêng, không chừa cho chị em một chút nào cả!”
Triển Chiêu ngẩng đầu nhìn lên, hít vào ngay một luồng khí lạnh. Chẳng biết từ khi nào ở trên nóc nhà đã đứng đầy mèo cái, màu gì cũng có, cao lùn mập ốm có cả!
Một con mèo cái đốm đen liếm miệng và nói: “Hôm nay mới sáng ra đã nghe nói có một con mèo đực vô cùng đẹp trai đi vào Đinh gia, giờ thấy rồi thì đúng là vậy thật! Anh đẹp trai, anh đừng để ý đến cái A Hoa không biết xấu hổ kia. Anh xem, tôi quyến rũ hơn A Hoa nhiều.”
Lúc này, một vài con mèo cái khác cũng đang uốn éo tiến lại gần hắn…
Mặc dù bây giờ không phải là đêm hôm khuya khoắt, nhưng cả đám mèo cái động dục cùng gọi bạn tình thế này cũng đủ dọa người ta sởn hết gai ốc.
Triển Chiêu thoáng nhìn cái khe đá ở dưới hòn non bộ, có vẻ là chui qua được. Hắn bèn chầm chậm bước từng bước một tới chỗ khe đá kia… Đúng lúc này, hắn thấy mình bị ai đó nhấc bổng lên, mà với cái sức lực như thế này hắn không cần nhìn cũng biết là Đinh Nhị!
“Ha! Tiểu Hắc, mi có phúc thật đấy!” Đinh Triệu Huệ vừa cười vừa xách hắn về. Tuy cái tư thế này rất khó coi, nhưng dù sao cũng là thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Đám mèo cái thấy có người đi tới, chúng đã giải tán đi từ lâu.
Đinh Nguyệt Hoa đang ngồi thêu hoa ở hành lang uốn khúc, vừa ngẩng đầu lên là thấy Đinh Triệu Huệ đang xách con mèo đen đi tới, cô nói ngay: “Nhị ca, huynh lại bắt nạt Tiểu Hắc đấy à?”
“Ai bắt nạt nó chứ? Muội muội, để huynh kể cho muội nghe, nhóc mèo này là kẻ vạn người mê, à không, là vạn mèo mê! Ban nãy cả đám mèo cái ở thôn Mạt Hoa đổ hết về đây, con nào cũng muốn sinh con với nhóc mèo này đấy! Tiếng kêu ai oán chói hết cả tai… May là buổi sáng, chứ mà là buổi tối thì dọa chết người rồi.”
“Thảo nào lúc nãy ồn ào như vậy. Mà mùa này mèo cái kêu cũng là thường tình, cơ mà lúc nãy có hơi lớn quá thật.”
“Đương nhiên, cả đám mèo cái trong thôn Mạt Hoa mà lại! Ái chà…” Đinh Triệu Huệ xách mèo đen lên cao, gãi bụng của nó, “Không được rồi, thằng nhóc này là kẻ gây họa, huynh phải đem nó đi thiến mới được, không còn nữa, mấy con mèo cái đỡ phải nhớ thương.”
Tuy Triển Chiêu tiết chế cảm xúc rất tốt, song thời khắc này cũng nhịn không nổi mà thầm mắng Đinh Triệu Huệ té tát: “Nhà ngươi vừa thấy ta là đòi thiến ta, ta có thù gì với ngươi không hả!? Được lắm, ngươi thử thiến ta đi, để ta xem sau này ngươi sẽ phải tiếc đứt ruột ra sao!”
Nghĩ thì nghĩ như vậy, chứ chuyện này sao có thể để mặc Đinh Triệu Huệ làm bừa? Triển Chiêu toan xòe móng vuốt cào Đinh Triệu Huệ rồi chuồn đi, nhưng hắn suy nghĩ lại: “Nguyệt Hoa đã nói gì đâu nhỉ, mình ở lại một chút nghe thử xem sao.”
Đinh Nguyệt Hoa ngừng thêu thùa, bình thản nói: “Vậy cũng được. Nhưng mà huynh đừng làm Tiểu Hắc đau quá nhé.”
Triển Chiêu cảm giác như có sét đánh ngang đầu!
Nguyệt Hoa à! Ta là vị hôn phu của nàng, nàng tính làm như thế thật sao? Hạnh phúc cả đời nàng xem như chấm hết từ đây! Khoan, bây giờ mình là người chết, thân xác còn đang ở trên đảo Hãm Không, mình mà không sống lại, Nguyệt Hoa sẽ trở thành góa phụ, duyên kiếp của nàng cũng sẽ lỡ làng theo…
Đúng! Mình không thể chết được! Cho dù là vì Khai Phong phủ hay là vì Nguyệt Hoa mình cũng phải sống lại, nhất định phải nguyên vẹn mà sống lại!
Quyết định xong, Triển Chiêu xòe vuốt cào vào tay Đinh Triệu Huệ không chút khách sáo.
“Thằng nhóc này lại cào ta à!” Đinh Triệu Huệ đau quá nới lỏng tay. Triển Chiêu thừa cơ hội ấy nhảy vọt đi, chui vào gầm giường của Đinh Nguyệt Hoa cái vèo, nhất quyết không chịu ra.
Ơ? Tại sao Triển Chiêu không chạy đi nơi khác mà phải chui vào gầm giường? – Thật ra hắn rất thông minh đấy. Với thân thủ của Đinh Triệu Huệ, chuyện bắt một con mèo bỏ chạy là điều dễ như trở bàn tay. Thời điểm này người bảo vệ được hắn cũng chỉ có duy nhất mình Đinh Nguyệt Hoa.
“Nguyệt Hoa, bất luận thế nào nàng cũng không được để Triệu Huệ bắt ta đi, không nàng sẽ phải hối hận cả đời!” Ở dưới gầm giường tối om, Triển Chiêu bảo thầm trong bụng.