Chữa Lành Cho Em

Chương 132: Kịp thời



Huễ Minh ngồi trên chiếc xế hộp hạng sang của mình, đánh lái về phía hướng nhà của Linh Hoa, lòng như lửa đốt. Cứ vài phút anh lại nhìn vào chiếc điện thoại xem xem cô ta có tắt máy hay không. Là anh lo lắng quá nhiều hay lo xa nhiều quá, sợ chẳng may anh chưa kịp đến điện thoạt tắt, Linh Hoa gặp nguy hiểm.

Bây giờ đây đầu óc anh cứ như rối tung hết lên, bên phía điện thoại cô vẫn à một hồi không yên tĩnh.

[..............]

Về phần phía bên cô, Linh Hoa từ từ bước đến cánh cửa cố gắng nhìn vào màn hình camera đằng trước. Anh ta vẫn chưa rời khỏi đó, hay ta cứ đứng đi qua đi lại khiến cô càng thêm bất an.

Tên ở ngoài cửa lòng anh ta cũng đang khá vội vàng, chi bằng đe doạ một chút chứ với tình hình này ông chủ anh ta sẽ giết bản thân mất. Hắn ta nhìn thẳng vào chiếc cam cửa lên tiếng với cô giọng nói đầy sự đe doạ.

"Tôi biết cô còn đứng đó, nghe đây, mở cửa ra chúng ta thương lượng với nhau về buổi phiên sắp tới"

"Còn nếu không thì cô đừng có trách tôi"

Lời vừa dứt của hắn ta khiến cô nhảy số rất nhanh, bọn họ lại hành động sớm hơn cô nghĩ nhỉ. Còn hơn một tuần nữa mới tới buổi phiên cơ mà.

Cô vẫn nhìn vào chiếc màn hình ấy, hắn ta vẫn giữ nguyên ánh mắt ấy cười lên tiếng với cô.

"Chà, có vẻ rất ngoan cố nhỉ, hay để tôi bấm mật khẩu nhé"

Nghe đến đây lòng Linh Hoa như lửa, hắn ta liệu có thật sự biết mật khẩu căn hộ hay không. Đi qua đi lại giảm sự căng thẳng, tự trấn an lấy bản thân mình. Cô cầm hờ chiếc tay cửa phòng trường hợp bất trắc gì đó xảy ra.Tiếng tút tút sai mật khẩu, cứ liên hồi phát ra, mỗi một lần hắn ta bấm một dãy số sai, lòng cô vô cùng thấp thỏm. Cô sẽ gọi bảo vệ toà nhà lên, Huễ Minh anh ta có lẽ sẽ không đến kịp. Chi bằng phải nghĩ cách giải quyết vấn đề phía trước.

Có ý định rời khỏi, tên đó lại một lần nữa lên tiếng trước cam của cô.



"Giỡn thôi, tôi biết cô đang có ý định gọi bảo vệ toà nhà, khúc này không có được đi đâu cả"

Hắn ta cười khẩy rồi tiếp tục nói.

"Ở lại để xác nhận mật khẩu căn hộ của mình chứ""8...8....0....4....6...6"

"Mật khẩu nhà cô này"

Hàng số vừa rồi nhất thời khiến cô đứng bất động cơn sợ hãi bắt đầu dần ập đến, khoé mắt bắt đầu xuất hiện những giọt nước mắt. Nhịp tim đập nhanh tới mức khiến cô khó thở hơn bình thường.

Từng tiếng bấm số bên ngoài cô nghe rất rõ, ngay lúc cấp bách nhất tiếng của Huễ Minh trong điện thoại phát ra.

"Nghe này Linh Hoa, em làm theo lời của tôi nhé"

"Bình tĩnh có tôi rồi"

Sau hai lời dặn dò từ trong điện thoại, bên ngoài vẫn là tiếng bấm số mật khẩu, lúc này giọng nói của Huế Minh thay đổi đột ngột phát ra trong điện thoại.

"Vợ à, chuẩn bị ra mở cửa cho anh nhé, anh đang ngoài hành lang rồi này"

Phía ngoài hành lang tên đó cũng vô tình nghe có tiếng người bước đến, hắn ta dừng lại hành động của mình. Nhìn về phía đó, dáng vẻ cao ngạo gương mặt lạnh toát từ từ bước đến tay đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó. Anh ta đang bước về phía của hắn.

Dáng vẻ điềm tĩnh, anh đi lại gần phía trước căn hộ, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn sang hắn ta lên tiếng.

"Cậu là giao hàng sao?"



Hắn ta lúc này mới vội chột dạ nhận vơ nhận lấy, dáng vẻ gấp rút định trả lời anh thì bị anh ngăn lại."Đồ ăn"

"Tôi nhớ là vợ tôi không có thói quen ăn ngoài quán thì phải, có nhầm lẫn ở đây không?"

Hắn ta cũng vội gật đầu lia lịa lên tiếng....

"Đúng đúng là sự nhầm lần tôi..tôi tôi xin lỗi, tôi xin phép"

Hắn ta vội chạy đi mất, sao tên luật sư kia không hề nói rằng cô ta đã có chồng, nếu mà không nhanh biết đâu bản thân lại bị gồng cổ lên phường bể việc của ông chủ giao phó mất.

Quay đầu nhìn dáng vẻ của hắn, rồi Huễ Minh quay lại..nhìn vào cam cửa lên tiếng.

"Tôi đến rồi, em có thể mở cửa được rồi"

Trong thời gian đợi Linh Hoa bình tĩnh để mở cửa cho anh, anh đã gọi người được điều sẵn phía dưới giữ tên đó lại đưa đi. Tên xấu số đó vừa bước ra khỏi thang máy ở sảnh đã bị hai người áo đen bịt miệng lôi đi.

Quay về phía của anh, Linh Hoa lúc này mới từ từ bình tĩnh nắm lấy tay nắm cửa mở nhẹ một cái.

Đôi chân bủn rủn không thể đứng vững, đối diện trước gương mặt sợ hãi của Linh Hoa. Anh không nói thêm điều gì nữa bước đến ôm lấy cô. Vuốt ve nhẹ nhàng thủ thỉ lên tiếng.

"Ngoan, không sao hết có tôi ở đây"

Dường như, đúng vào khoảng khắc này mọi sự phòng bị từ trước trong cô đều biến mất hết, tiếng khóc nức nở phát ra. Khác với vẻ mạnh mẽ thường ngày của cô, ngay lúc này nằm gọn trong vòng tay anh khóc như một đứa trẻ. Hình ảnh này khiến anh có chút mắc cười và có chút không quen lắm.