Sáng sớm tinh mơ, những tia nắng len lỏi chiếu qua tấm rèm cửa để lại một chút sớm mai lên khuôn mặt trong trẻo của Linh Hoa.
Ánh nắng nhẹ khiến cô có chút khó chịu cau mặt lại từ từ mở mắt, ngồi dậy nhìn mọi thứ xung quanh, có vẻ là vẫn chưa thích nghi được.
Dụi dụi một vài cái, cô nhìn kĩ hơn, nhưng mà rõ ràng tối qua cô vẫn đang làm việc ngoài bàn mà sáng thức dậy đã thấy mình trong phòng. Cô chợt nhớ rằng có sự hiện diện của Huế Minh. Vội đứng dậy bước xuống giường, mở cửa bước ra. Nhìn xung quanh tìm kiếm, ánh mắt dừng lại chiếc bàn làm việc, laptop cũng đã được tắt, giấy tờ được sắp xếp một cách gọn gàng. Đi đến khởi động chiếc laptop của mình, cô lo sợ rằng sẽ mất một vài dữ liệu quan trọng.
Nhìn vào những tệp tin đã lưu khoé miệng cô vô thức nhẹ nhàng cong lên. Từ khi nãy đến giờ, không có động tĩnh ồn ào của anh ta có lẽ hắn đã rời đi từ sớm rồi. Nhìn một vòng quay nhà sự ngăn nắp này cô thật sự có chút nghi ngờ, mở miệng thầm trách.
"Đi cũng chẳng nói người khác tiếng nào"
"Nhà tôi cứ như cái khách sạn của mấy người vậy"
Cô đi đến phòng bếp, mở cánh cửa tủ lạnh lấy ra một chai nước lớn, nằm ngủ điều hoà khiến cô ngày nào thức dậy đều phải uống cả một chai nước lớn vì khô họng. Chiếc bàn bếp có một phần đồ ăn giao sẵn nằm gọn gàng cùng một tờ giấy dặn dò từ Huế Minh.
Khi nãy anh vội rời đi vì việc riêng của mình trên công ty cần giải quyết, nhưng hiểu được sự bướng bỉnh biếng ăn của cô nên đã nán lại một chút thời gian đặt ship về giúp cô.
Cầm tờ giấy dặn dò của anh trên tay, chẳng hay từ khi nào những thứ này lại khiến trong lòng cô trở nên vui vẻ đến lạ thường.
"Tên khùng"
Về phần bên phía Huễ Minh, anh thật sự nuối tiếc vì khó khăn lắm mới có thể qua nhà cô, vậy mà vì công việc đã vội về sớm. Nếu mà không vướng bận chuyện dự án lớn quan trọng này thì có lẽ anh đã ngồi ở ghế sofa nhà cô xem phim đợi cô dậy rồi cùng nhau đi ăn. Ngồi trên ghế con người như mất hồn, cầm con dấu trên tay mơ mơ về những điều tiếc nuối. Mãi tới khi trợ lý riêng bên cạnh anh xuất hiện lên tiếng. Mới lôi anh thoát khỏi những điều ấy.
"Chủ tịch, phòng họp đã bố trí xong, anh có muốn dùng một chút cà phê nóng cho tỉnh táo chứ?"
Anh cũng chỉ ra hiệu tay với anh ta, người trợ lý ấy vừa quay lưng định rời khỏi thì bị anh gọi lại.
"Khoan đã"
"Hôm nay, bảo họ lấy đậm cà phê hơn thường ngày"
Cậu ta vừa nhận xong yêu cầu từ anh cũng vội mở cửa rời khỏi phòng. Huế Minh lại tiếp tục quay lại với suy nghĩ của mình từ sáng giờ. Quả thật là ông trời rõ biết thử thách anh đấy mà.
Nghĩ đi nghĩ lại cũng cảm thấy lạ, hay do bản thân trước đây không tốt vô cảm nên mới bị ông trời đầy đoạ. Cho gặp một người như Linh Hoa không, tính cách kì hoặc ít nói mà chỉ ít nói với riêng anh.
Nhưng mà... Đột nhiên anh ngừng lại suy nghĩ của mình một chút khoé miệng có chút cong lên.
" Nhưng rất đáng yêu"
Và có một quá khứ đầy vết xước, cô gái đó có một vẻ ngoài và một quá khứ đối lập nhau rất nhiều. Nghĩ đến đây Huễ Minh có chút không vui, anh tự hỏi tại sao cô gái bé nhỏ ấy lại bị đối xử như vậy, lại phải chịu những thứ không đáng phải chịu như vậy.
Đầu óc hiện tại của anh, đâu đâu cũng là Linh Hoa.
Ở tại một quán nước nhỏ trong một góc phố nhỏ ở Bắc Kinh. Một người phụ nữ ăn mặc có chút gợi cảm ngồi vắt chân nhìn về phía người phụ nữ ăn mặc kín đáo trong trẻo.
"Tôi thấy cô có vẻ làm việc rất lề mề nhỉ"
Mẫn Văn vẫn là dáng vẻ thảo mai ấy nhỏ nhẹ lên tiếng.
"Muốn ăn cơm ngon, thì phải đợi thời gian nó chín"
"Cô gấp gáp như vậy thì chỉ có gạo thôi"
Lam Huệ cười nhẹ một cái, lên tiếng trả lời cô ta.
"Cô nên nhớ chúng ta đã thoả thuận với nhau như thế nào, cô có biết mở tài liệu ấy tôi rất khó khăn mới có được vậy mà chỉ bán cho cô với nửa giá"
"Ít ra cô nên nể tình mà nhanh chóng làm việc đi đợi chờ gì mãi thế"
"Tôi đang rất muốn xem, cái kịch hay này"
Mẫn Văn cầm nhẹ tách cà phê trên tay nhấm một ngụm nhỏ lên tiếng.
"Phải đánh vào cùng một lúc mới có thể hạ gục"
"Với cả tôi cũng có lý do của tôi"
"Tên Huế Minh đó cô cũng biết, hắn ta một khi tức giận truy cứu chuyện này ra sẽ làm tới cùng"
"Lần đó là do tôi sơ xuất nên mới phải kéo thời gian ra như vậy thôi"
"Với cả tôi được biết một tin rất đặc biệt"
"Có lẽ cô sẽ thích đó"
Nghe đến đây đôi mắt Lam Huệ như sáng bừng lên, chờ đợi câu nói tiếp theo từ Mẫn Văn, ánh mắt của sự hối thúc nhìn về phía cô ta.
"Cái người gây ra sự việc trong chiếc usb mà cô đưa cho tôi"
"Hắn ta là một người anh bà con bên mẹ tôi, họ hàng xa gì đó mà tôi tới bây giờ mới biết"
"Vài ngày nữa tên đó, sẽ có mặt trong buổi phiên mà cô ta đảm nhận"
Lam Huệ nhìn về phía Mẫn Văn nghi ngờ lên tiếng.
"Như vậy thì có gì mà gọi là tin đặc biệt?"
"Giỡn mặt à?"
Mẫn Văn nhẹ nhàng lên tiếng..
"Ấy cô đừng nóng vội như thế"
"Về phần tên đó, gia đình bên ba hắn vô cùng lớn mạnh, luật sư biện hộ bên đấy thuộc hàng lâu đời, mọi bất lợi cũng nghiêng về phía cô ta mà thôi"
"Cô thử tưởng tượng nhé, ả ta vừa thua kiện, tất cả bài báo khắp Bắc Kinh này đưa tin, lúc ấy tôi tung tất cả lên"
Khuôn mặt đắt ý biểu hiện rõ ra, cô ta vỗ tay nhẹ cho cái sự tính toán của bản thân rồi lên tiếng nói tiếp.
"Đánh cùng một lúc như vậy, chẳng phải rất hay sao"
Lam Huệ khi nghe xong cũng dần hiểu ý của cô gái phía trước đây dùng một chất giọng mỉa mai lên tiếng.