Chữa Lành Cho Em

Chương 140



Đón nhận câu nói từ phía cô, chẳng hiểu hà cớ gì cảm xúc của Huế Minh như hụt hẫng đi một nhịp. Dáng vẻ điềm đạm quay về, đưa không gian rơi vào tĩnh lặng.

Không khí trong căn hộ trở nên trầm lặng hơn, hay là Linh Hoa cô ấy thật sự không một chút nào rung động hay có ý với anh sau bao chuyện sao. Những suy nghĩ tiêu cực tự nhiên xuất hiện rất nhiều trong đầu của anh. Một người cao ngạo như anh theo bám đuôi mãi như vậy cũng không phải là một ý hay.

Đôi mắt có chút u buồn nhìn về phía Linh Hoa, ngắm kĩ một loạt.. Giọng nói từ từ cất lên, khuôn miệng cũng có đôi chút cong lên nhẹ nhàng.

"Có phải là"

"Em không có tý rung động nào với tôi phải không?"

Trạng thái, dáng vẻ của anh khi đặt câu hỏi ấy đến Linh Hoa khiến cô có chút chậm lại. Nếu bảo không rung động thì cũng chẳng đúng vì mỗi lần cô tiếp xúc với anh, bản thân luôn có một luồn cảm xúc rất khó tả. Nhưng vốn dĩ cô lại là một kẻ ăn mày quá khứ, khi nào vào một góc quá khứ đen tối sâu trong tim cô. Lại chẳng có một chút gì gọi là tự tin cả.

Bây giờ đây, đứng trước câu hỏi của anh, cô phải nên đối mặt nó hay tiếp tục trốn tránh nó... Sự im lặng từ phía cô càng lâu thì sự thất vọng trong anh càng nhiều. Chỉ một tiếng thở dài...

"Tôi biết câu trả lời của em rồi"

"Tôi xin lỗi"

"Từ giờ trở đi, sẽ không làm phiền tới em nữa"

Mọi cảm xúc trong cô dường như muốn nổ tung, bản thân cũng chẳng thể điều phối chúng như nào, chỉ im lặng đứng im đó, khuôn miệng cứng đờ không phát thành lời.

Huế Minh anh quay người, về phía cửa từ từ cúi người xỏ đôi giày, xong xuôi mọi thứ vẫn là dáng vẻ dịu dàng thường ngày quay lại nhìn về phía cô.

"Nghỉ ngơi sớm đi, khoá cửa cẩn thận sau, tôi không phiền em nữa"

Chẳng hiểu sao nhìn cái khoảng khắc anh quay lưng từ từ mở cửa trong lòng cô có một cảm giác gì đó thôi thúc..

"Hay là anh ở lại đây đi"

Nghe xong câu nói của Linh Hoa, anh mặc dù có chút vui mừng nhưng cũng không dám bộc lộ ra, chẳng hay điều này xuất hiện vì anh đang nghĩ bản thân cô đang thương hại lấy anh.

Không thấy phản ứng từ phía anh, cô chợt vội lên tiếng nói tiếp.



"Ý tôi là là anh ở lại đây, dù sao trời cũng cũng khuya rồi..."

Giọng nói có chút lấp bấp của cô khiến anh phì cười, từ khi nào mà cô trở nên căng thẳng như vậy chứ.

Tối ấy, Linh Hoa vì còn công việc nên vẫn mải làm việc mà chả hay Huễ Minh đang ngồi một góc ngắm nhìn lấy gương mặt của cô.

Anh nghĩ nếu sau này mỗi sáng thức dậy mở mắt ra nhìn thấy gương mặt ấy, có vẻ đây là khoảng khắc không thể diễn tả bằng lời được.

Linh Hoa có chút phản ứng, nhìn lên về phía anh lên tiếng.

"Anh không tính ngủ sao? Khuya còn ra đây nhìn tôi?"

Lúc này, anh lên bày ra một gương mặt sợ hãi không mấy giả trân lên tiếng trả lời cô.

"tôi tôi là rất sợ ma, ngủ một mình như vậy tôi rất sợ"

Linh Hoa vừa nghe xong lời nói của anh, trong đầu hiện ra đầy sự đa nghi. Chiêu trò gì đây, lừa con nít lên ba sao.

"Ở nhà chẳng lẽ lớn như vậy anh ngủ cùng mẹ à?"

Gương mặt thản nhiên của anh cất giọng trả lời cô.

"Không"

"Tại vì sang nhà của em, tôi mới bắt đầu sợ"

"Nỗi sợ này mới được tôi phát hiện ra"

Bình thường con Minh Nghi trong nhóm bày trò xàm xàm đã khiến cô vô cùng chán ghét, chả hiểu sao bây giờ cô lại vướng vào một người có level xàm hơn cả đứa bạn thân của cô.

Cứng họng trước câu chuyện xàm của anh, Linh Hoa bó tay chẳng thể làm gì hơn được.

"Tôi còn nhiều tài liệu quan trọng"

"Anh lấy chăn trong phòng ra đây trải nằm tạm đi"



Thật tuyệt thế là anh cũng đã làm được, vui sướng vô cùng. Nhanh chóng mang tất cả ra, nằm xuống, đôi mắt lén nhìn về phía của Linh Hoa, cô vẫn đang rất chăm chú làm việc của mình.

Một khoảng thời gian rất lâu, cô dần như đang bị mỏi mắt vì ánh sáng từ màn hình laptop, tháo nhẹ kính đặt lên bàn dùng tay dụi nhẹ mắt.

Vô thức nhìn về phía của anh..

"Anh chưa ngủ à"

"Đã trễ lắm rồi"

Anh nhìn thẳng về phía cô nhẹ nhàng lên tiếng..

"Vì em còn thức, nên tôi sẽ không ngủ"

Anh cũng tò mò về vấn đề, tài liệu quan trọng gì mà khiến cô chăm chú phải

hoàn thành nó đến như vậy.

"Tài liệu đó? Quan trọng lắm sao?"

Lần này mắt cô vẫn hướng vào màn hình máy tính, cứ ngỡ là câu hỏi của anh tiếp tục nhận lại sự im lặng thì.

"Quan trọng, tài liệu của buổi phiên của gia đình bạn tôi Minh Nghi"

Huế Minh cũng chườm người lại gần về phía cô một chút lên tiếng hỏi.

"Chẳng phải buổi phiên đã tạm hoãn rồi sao"

"Lúc đó tôi cảm thấy em có chút gì đó không ổn, sắc thái phong độ thường ngày của em mất hết trong buổi phiên đó"

Anh như đang muốn khơi tìm hướng cho cô, giúp cô được giải bày, được nói ra hết nổi lòng của bản thân. Không còn nặng nề về việc trước đây. Dù sao thì bản thân anh cũng đã biết rõ về quá khứ kia.

Chỉ là anh muốn cô tự tin mạnh mẽ chia sẻ ra với anh.