Sau khi Triệu Phong xuất quan, trước hết liền đi tìm sư tôn Quảng Quân Hầu.
Hắn từ trong miệng người khác thu được tin tức. Hai ngày trước sư tôn đã từng triệu kiến mình, nói rằng sau khi xuất quan hãy tới Linh Vũ điện.
Linh Vũ điện, trong một gian thư phòng.
- Mấy ngày nay, kết quả trắc thí như thế nào?
Trong mắt Quảng Quân Hầu lộ vẻ chờ mong Hắn vẫn xem Triệu Phong là “thân thể dị loại”, thiên phú thực sự luôn trong trạng thái không ổn định.
- Thấp nhất là Bán Linh Thể, cao nhất lên tới sáu vòng, trung đẳng Linh thể. Triệu Phong vẫn che giấu bớt một chút.
- Trung đẳng Linh thể? Tư chất này, cho dù ở trong tông môn cũng có thể xem là trung lưu.
Quảng Quân Hầu nghe xong, không quá kinh hỉ, nhưng cũng không quá thất vọng, cảm xúc nằm giữa hai trạng thái đó.
Dù sao thi thể chất dị loại cũng rất đặc thù, thiên phú thực tế của Triệu Phong hẳn là còn mạnh hơn cả trung đẳng Linh thể. Sau khi biết được “Đáp án”, Quảng Quân Hầu vẫn luôn miệng nhắc nhở Triệu Phong, nhất định phải giấu giếm chuyện “thể chất biến dị”, tránh lập lại vết xe đổ của Bắc Mặc.
Cách ngày khảo hạch tông môn chỉ còn mười ngày. Quảng Quân Hầu tìm Triệu Phong, ngoại trừ xác định thiên phú “thể chất dị loại” của hắn ra, còn có hai mục đích. Mục đích thứ nhất chính là chỉ điểm Triệu Phong tu luyện.
Triệu Phong cũng không e ngại, liền đem toàn bộ những võ học mà mình am hiểu như Ngân Bích Quyết, Điểm Tinh chỉ, Yên Ba Vô Anh Bộ, Phiêu Lăng Độ, lần lượt thi triển.
Trong quá trình diễn luyện, hắn còn dung nhập vào trong đó ý cảnh của “Tứ Phong thức”. Quảng Quân Hầu liên tiếp gật đầu, ngẫu nhiên chỉ điểm một vài sơ hở nhỏ nhặt. Đối với những võ học mà Triệu Phong vừa diễn luyện, Quảng Quân Hầu quả thực rất hài lòng, thậm chí còn hài lòng hơn cả Bắc Mặc. Triệu Phong tu luyện các loại võ học này đều rất thuần thục, sau khi dung nhập “Tứ Phong thức” thì lại càng như hổ thêm cánh. Cho dù là Quảng Quân Hầu cũng không thể tìm ra sơ hở và thiếu sót rõ ràng
- Quả không tệ! “Tứ Phong thức” của ngươi ẩn chứa ý cảnh kỳ diệu, hắn là không phải “võ học Phàm cấp” bình thường. Quảng Quân Hầu mỉm cười tán thưởng.
- Võ học Phàm phẩm?
Triệu Phong hơi sửng sốt.
Quảng Quân Hầu giải thích:
- Trong thế tục, võ học bình thường gồm: Cơ sở, hạ cấp, trung cấp, cao cấp, những cấp bậc này căn bản “không nhập lưu, cũng không nhập phẩm” (*). “Võ học Thánh Phẩm” trong mắt thế nhân, chỉ miễn cưỡng “nhập phẩm” trong tông môn, gọi là Phàm cấp. Trong truyền thuyết, trên Phàm cấp còn có Linh cấp, Địa cấp, Thiên cấp.
(*) Không được chỗ đứng, không có cấp bậc.
Trong tông mônThế Giới, võ học Thánh Phẩm mới miễn cưỡng nhập lưu, gọi là “Phàm cấp”, ở nơi này, cấp bậc công pháp được chia làm Phàm, Linh, Địa, Thiên. Trong đó, hai loại phẩm cấp Thiên, Địa đều là loại công pháp đã thất truyền trên đại lục.
Hiểu được điều này, Triệu Phong càng ý thức được sự nhỏ bé của mình và sự rộng lớn bao la của tông môn Thế Giới.
- Chỉ còn mười ngày nữa là sẽ bắt đầu khảo hạch tông môn, ta muốn nói rõ một vài chi tiết và đạo sinh tồn cho ngươi.
Quảng Quân Hầu nghiêm mặt nói, đây cũng chính là mục đích thứ hai mà Quảng Quân Hầu tìm hắn.
Triệu Phong lập tức lắng nghe. Dù sao thì Quảng Quân Hầu cũng đã từng sống trong tông môn, đại khái nắm rất rõ tình huống trong tông môn. Vì vậy Quảng Quân Hầu mới cường điệu nói thành “đạo sinh tồn”.
- Sau khi tiến vào tông môn, mục tiêu đầu tiên của ngươi chính là phải nhanh chóng trở thành “Nội môn đệ tử”. Bởi vì ngoại môn đệ tử căn bản không được tông môn xem trọng và bồi dưỡng, có đôi khi chết một hai ngoại môn đệ tử thì cao tầng của tông môn cũng sẽ không truy cứu.
Nghe đến đấy, trong lòng Triệu Phong bỗng dưng phát lạnh.
- Chỉ có trở thành nội môn đệ tử, mới được tông môn xem trọng và bồi dưỡng, bảo hộ. Lúc đó, cho dù là “Vân Hải chân nhân” cũng sẽ không dễ dàng động vào ngươi. Ánh mắt Quảng Quân Hầu đột nhiên lóe lên.
Mục tiêu đầu tiên: Nội môn đệ tử.
Triệu Phong nhớ thật kỹ điều này, bởi vì chỉ khi trở thành nội môn đệ tử của tông môn thì cuộc sống của hắn mới có thể yên ổn.
- Đương nhiên, khi trở thành nội môn đệ tử, nếu biểu hiện của ngươi quá mức xuất sắc thì “Vân Hải chân nhân” thân là trưởng lão của tông môn, nhất định sẽ tìm cách đả kích ngươi, thậm chí thầm mưu hại, cũng không phải chuyện khó khăn gì. Bởi vậy, mục tiêu thứ hai của ngươi đó là cần tìm một chỗ dựa trong tông môn, cụ thể là được một cường giả cấp bậc trưởng lão che chở. Đến lúc đó, Vân Hải chân nhân muốn động vào ngươi lại càng gian nan hơn.
Khóe miệng Quảng Quân Hầu khẽ nhếch lên một nụ cười.
Mục tiêu thứ hai: Tìm chỗ dựa.
Sau khi tiến vào tông môn, Triệu Phong đã nắm rõ hai mục tiêu. Đặc biệt là mục tiêu thứ nhất, chính là căn bản để hắn có thể sống sót.
Sau khi nói rõ mọi chuyện, Quảng Quân Hầu quyết định cấp cho Triệu Phong một ít tài nguyên để trợ giúp việc tu luyện.
- Trong lần Thú triều trước, điểm cổng hiến thực tế của ngươi đã bị “Nhất vệ” giấu bớt 100 điểm. Lần này, vi sư cho ngươi 300 điểm cổng hiến, mười ngày cuối cùng này, ngươi không thể lơ là việc tu luyện.
Quảng Quân Hầu cười nói.
Ba trăm điểm cổng hiến đủ để Triệu Phong làm rất nhiều việc. Điếm cổng hiến này có thể đổi được rất nhiều linh đan và dược liệu, cho dù đổi thêm một túi “Bảo Kim Tôi Thể Phấn” cũng không có vấn đề.
Triệu Phong vui vẻ, liền cảm ơn rồi cáo từ. Ngày đó, hắn vội vàng đến Bảo Huyền điện đổi linh đan dược phẩm dùng để luyện thể. Kết quả phát hiện một bao “Bảo Kim Tôi Thể Phấn” mà lần trước hắn đổi đã là bao cuối cùng. Triệu Phong rơi vào đường cùng, đành phải đổi những linh đan dược liệu khác có tác dụng phụ trợ luyện thể. Sau lần trao đổi đó, trân phẩm luyện thể trong Bảo Huyền điện gần như đã bị đổi sạch.
Sau khi Triệu Phong trở về lập tức bế quan, dùng 300 điểm cổng hiến này để đổi lấy linh đan trân dược trợ giúp tu luyện Ngân Bích Quyết.
Bảy ngày sau, Ngân Bích Quyết của Triệu Phong đã đạt tới hỏa hầu đỉnh phong. Lúc đó lực lượng và năng lực phòng ngự của nhục thể đã đạt tới trình độ đáng sợ, cho dù không sử dụng Võ Đạo Nội Kình, chỉ bâng lực lượng và lực phòng ngự của nhục thể cũng có thể đánh ngang tay với cường giả cửu trọng.
- Thực lực của hiện nay cũng không kém hơn Bắc Mặc trước khi rời đi bao nhiêu.
Lòng tin của Triệu Phong liền tăng lên rất nhiều.
Hắn tin rằng, cho dù ở quận Quảng Lăng cũng không có bao nhiêu người có thể là đối thủ của mình, thậm chí có thể nói là dưới Thánh cảnh khó có thể gặp được đối thủ.
Lúc này, chỉ còn ba ngày nữa là tới thời hạn khảo hạch tông môn. Quảng Quân Hầu rốt cuộc cũng triệu tập ba tên đệ tử: Triệu Phong, Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm
Ánh mắt của Triệu Phong đảo qua Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm, lập tức phát hiện được, mấy ngày qua, tu vi của hai người cũng không tiến triển bao nhiêu, nhưng khí tức trên người lại trở nên sắc bén và thâm hậu hơn.
- Sư tôn, bây giờ xuất phát sao?
Nam Cung Phàm kinh ngạc hỏi.
- Hôm nay khởi hành!
Quảng Quân Hầu quyết đoán nói:
- Thiên Nguyệt sơn cách nơi này vài nghìn dặm, chúng ta cũng không dư dả bao nhiêu thời gian.
Mấy người nghe vậy, liền rùng mình một cái. Ngay trong ngày hôn đó, bốn thầy trò liền thi triển võ học khinh thân, ban ngày lên đường, buổi tối nghỉ ngơi mấy canh giờ, một ngày có thể đi được hơn hai ngàn dặm, so với ngựa chạy ngàn dặm còn nhanh hơn rất nhiều.
Một ngày một đêm...
Ba người lúc này đã đi tới một dãy núi có mây mù lượn lờ...
Bịch bịch bịch...
Mấy người phi thân trên vách núi hiểm trở, nhảy qua một vực sâu rộng chừng hai thước, vô cùng nguy hiểm. Cũng may là khinh thân võ học của mấy người đều không tệ, có thể lăng không hư độ được.
- Đến rồi!
Quảng Quân Hầu dừng lại, nhìn về phía dãy núi hùng vĩ bị sương mù che phủ dày đặc trước mặt.
Dưới ánh trăng đêm, dãy núi này hiển lộ hàn quang vô cùng kỳ dị, khiến người khác có cảm giác áp bách đến từ thiên địa vũ trụ khôn cùng. Đây chính là “Thiên Nguyệt sơn” mà Quảng Quân Hầu miêu tả, ba người Triệu Phong vừa nhìn liền cảm thấy hoảng sợ.
Xung quanh Thiên Nguyệt sơn đều là vực sâu không đáy, ít nhất cũng sâu mấy chục trượng, thậm chí sâu vài dặm, vừa nhìn đã sợ. Cường giả cửu trọng võ đạo hiển nhiên không thể vượt qua đoạn vực sâu này để tiến vào “Hiểu Nguyệt Tông”, cho dù là cường giả thoát phàm cảnh cũng phải cân nhắc thật kỹ.
- Bên kia có cửa vào.
Quảng Quân Hầu dẫn theo ba tên đệ tử đi về phía trước.
Chạy hơn mười dặm, giữa vực sâu xuất hiện một vách núi màu đen, giống như tảng đá hình chữ “U”, vách núi màu đen này đối diện với “Thiên Nguyệt sơn”.
Tới cửa vào sơn đạo, phía trước đột nhiên xuất hiện một đám người, có khoảng chừng hơn trăm người. Trong đám người, phần lớn đều là thiếu niên mười tám tuổi, thiên phú tu vi cực cao, được trưởng bối dẫn dắt, đứng trước cửa vào sơn đạo.
- Ồ! Quảng Quân Hầu, ngươi cũng tới đây sao?
Trong đám người có một lão giả tóc bạc, vừa nhìn thấy Quảng Quân Hầu liền chào hỏi.
Phía sau lão giả tóc bạc kia còn có ba thiếu niên, gồm hai nam một nữ. Hai thiếu niên trong đó có tu vi thất trọng võ đạo, một trong số đó là một cô nương mặc váy hoa, khoảng chừng mười bốn mười lăm tuổi đã đạt tới tu vi bát trọng võ đạo.
- Ha ha, Thương Thiết Hầu, đã lâu không gặp.
Quảng Quân Hầu mỉm cười đáp lại.
Thì ra, lão giả tóc bạc này chính là “Thương Thiết Hầu” ở quận bên cạnh, địa vị trong Tương Vân quốc cũng tương đương với Quảng Quân Hầu. Hai đại vương hầu này đều xuất thân từ Hiểu Nguyệt Tông, sau này nhập vào thế tục, cho nên cả hai đều biết nhau.
Trong lúc nói chuyện, những thiếu niên thiên tài phía sau hai vị “lão nhân” đều bắt đầu đánh giá lẫn nhau. Rất rõ ràng, những thiên tài mà Quảng Quân Hầu dẫn tới đều có thực lực cao hơn một bậc.
- Đây là “Liễu Nguyệt Nhi”, cháu gái của ta.
Thương Thiết hầu giới thiệu cô gái mặc váy hoa sau lưng mình.
Liễu Nguyệt Nhi chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, xấp xỉ Triệu Phong, nhưng lại có tu vi bát trọng võ đạo, tư chất quả thực không tệ. Ít nhất là so với đám đồng lứa, tu vi của Nam Cung Phàm và Dương Thanh Sơn đều kém xa nàng
Tại cửa vào sơn đạo có rất nhiều thiếu niên, khoảng chừng gần trăm người, tu vi phần lớn đều ngoài thất trọng võ đạo. Mặc dù có một số thiếu niên thậm chí còn dưới thất trọng võ đạo, nhưng độ tuổi chỉ mới mười hai mười ba mà thôi. Nhìn những thiếu niên thiên tài mười hai mười ba tuổi đã đạt tới tu vi lục trọng võ đạo, Triệu Phong không khỏi cảm khái. Lúc trước, khi mình còn ở trấn Thanh Diệp, thậm chí là lúc ở Triệu tộc thì mình vẫn hết sức nhỏ bé, quả là ếch ngôi đáy giếng.
Những thiếu niên thiên tài này đến từ khắp các thế lực, thông qua mọi phương pháp, được đề cử tới “Hiểu Nguyệt Tông”. Có một số là đến từ Vương Hầu của quận thành, ví dụ như mấy người thầy trò Triệu Phong. Có một số thì đến từ một vài đại gia tộc nổi danh hoặc gia tộc ẩn thế, có danh ngạch nhất định. Còn có một số thì đến từ Vương thất của Tương Vân quốc.
- Các ngươi xem, công chúa “Vân Hương Mộng” của Tương Vân quốc kìa! Trong đám thiếu niên, có người thấp giọng nói.
Ánh mắt của Triệu Phong nhìn về phía những thiếu niên thiên tài của Vương thất, trong đó có một cô gái yếu điệu mỹ lệ, khoảng chừng mười lăm mười sáu tuổi, khí chất tao nhã cao quý, bề ngoài cũng khá tinh xảo. Tu vi của công chúa Vân Hương Mộng đã đạt tới bát trọng đỉnh phong, tương đương với đám người Dương Thanh Sơn và Nam Cung Phàm. Ngoài ra, trong đám người đó còn có một số thiên tài tuyệt đỉnh. Thế nhưng, Triệu Phong vẫn chưa phát hiện được người nào có thể sánh ngang với Bắc Mặc. Trong đám người đó, cũng có một vị thiên tài cửu trọng võ đạo, chăng qua đối phương cũng đã mười bảy mười tám tuổi, lớn hơn Bắc Mặc rất nhiều.
- Quảng Quân Hầu, trong ba người này, người nào là Bắc Mặc?
Trong mắt Thương Thiết Hầu lộ ra ý cười, đánh giá ba người Triệu Phong.
Nhắc tới Bắc Mặc, vẻ mặt Quảng Quân Hầu có chút khó coi, cũng không giải thích gì, Thương Thiết Hầu có thể nhìn ra được, trong ba thiếu niên này, Triệu Phong là người cầm đầu. Cháu gái “Liễu Nguyệt Nhi cũng hứng thú nhìn Triệu Phong.
Tuổi của Triệu Phong xấp xỉ nàng, tu vi của hai người cũng tương đương nhau, có thể nói là kỳ phùng địch thủ. Chẳng qua ánh mắt của Triệu Phong lạnh nhạt đảo qua toàn trường, cũng không có hứng thú liếc nhìn ba người Liễu Nguyệt Nhi lấy một cái.
Một màn này khiến cho đôi mi thanh tú của Liễu Nguyệt Nhi thoáng cau lại, có chút tức giận.