Chúa Tể Chi Vương

Chương 1320: Côn Vân xuất chiến



Một khắc này, toàn thân Côn Vân giống như bị sét đánh, thân thể nhất thời cứng ngắc, mang theo thần sắc không thể tin nổi, gắt gao nhìn chằm chằm Triệu Hồi. Dựa theo lời nói của Triệu Hồi, Côn Vân có thể xác định, đối phương là người trong Vương triều Đại Càn của Đại Lục Vực, thậm chí còn có một chút liên hệ với Chúa Tể Điện nữa. Nhưng Côn Vân nghĩ như thế nào cũng nhớ không nổi, trong Chúa Tể Điện lại có một người như vậy. Dù sao có một chút hy vọng tiến vào Thần vực Man Hoang, cả Chúa Tể Điện cũng chỉ có mấy người mà thôi.

Bất quá, nếu như đối phương đã nhận biết mình, như vậy hắn có ác ý gì hay không, Côn Vân cũng không quản được nhiều như vậy nữa. Tình huống lúc này của hắn thập phần khó nhìn, bị Phá Vân Chân Thần liên tục đùa bỡn trong tay, có khả năng cả đời cũng không cách nào thoát khỏi vận mệnh này. Hiện tại bỗng nhiên xuất hiện một kẻ thân phận bất phàm, lại thập phần hữu hảo với bản thân, nói không chừng có thể mượn tay hắn giúp chính mình thoát ly khổ hải.

- Người này truyền âm thể hiện thân phận với ta, cái này đã nói rõ, hắn không muốn để cho những người khác biết được điểm này!

Đại não Côn Vân nhanh chóng vận chuyển, sau đó liếc nhìn về phía Phá Vân Chân Thần. Tuy rằng không biết Triệu Hồi có mục đích gì, nhưng Triệu Hồi rất có thể là đến đây giúp chính mình, Côn Vân tuyệt đối sẽ không vạch trần, trái lại còn hết sức phối hợp.

- Ngươi còn biết đến thăm ta a…

Sau một hồi, Côn Vân đột nhiên cười ha hả nói.

Đám đệ tử Ngoại phong ở bốn phía thập phần nghi hoặc nhìn một màn cổ quái này, không biết đây là chuyện gì xảy ra. Người đi cùng Phá Vân Chân Thần tới đây, tại sao lại hữu hảo với Côn Vân như vậy?

- Thương thế của ngươi sao lại nặng như vậy? Đây là một chút thánh dược chữa thương, ngươi lấy đi chữa trị thân thể a…

Vừa rồi Triệu Hồi đã trị liệu thương thế của Côn Vân gần như hoàn hảo, nhưng hắn vẫn như cũ nói như thế. Sau đó, thủ chưởng Triệu Hồi khẽ lật, chợt lấy ra hơn mười loại dược liệu, đan dược trân quý. Trong số này quả thật có hai loại là dùng để chữa thương, cho dù là với thương thế của Chân Thần Tứ giai, Ngũ giai cũng đều có hiệu quả trị liệu cực lớn. Ngoại trừ hai loại này, tất cả những loại còn lại đều là trân tài tu luyện.

- Ta không nhìn lầm chứ? Đó là Hồng Liên Quả, Chân Long Diệp, Âm Dương Nguyên Sinh Đan…

Những trân phẩm mà Triệu Hồi lấy ra lập tức dẫn phát ánh mắt tham lam của đám đệ tử Ma đạo ở phụ cận. Trong hàng ngũ Đệ tử Ngoại phong, nhiều lắm cũng là Chân Thần Tam giai, mà Triệu Hồi lấy ra mỗi một thứ vật phẩm, với bọn chúng mà nói, thực sự quý trọng vô cùng.

- Địa vị của tiểu tử này tại Linh Tộc, sợ rằng cũng không tầm thường a!

Phá Vân Chân Thần nhìn chằm chằm những món bảo vật này, trong lòng cũng có chút kích động. Nhưng hắn cũng không có bất kỳ hảo cảm gì đối với Triệu Hồi, đặc biệt Triệu Hồi lại còn quen biết Côn Vân.

Mà Côn Vân lúc này cũng đã triệt để trợn tròn mắt. Gã thanh niên xa lạ bỗng nhiên xuất hiện này, không chỉ có xưng huynh gọi đệ với chính mình, giúp hắn trị liệu thương thế, cuối cùng lại còn tặng cho hắn những bảo vật quý trọng như vậy. Lúc này, Côn Vân cũng đang hoài nghi có phải chính mình đang nằm mơ hay không? Bầu trời như thế nào lại rớt xuống nhiều cái bánh ngọt như vậy? Tuy rằng hắn không nghĩ ra, nhưng có đồ tốt không thể không lấy a. Côn Vân không chút khách khí, lập tức nhận lấy toàn bộ những thứ này.

- Có những món trân tài này, không bao lâu nữa ta liền có thể trùng kích Chân Thần Tam giai rồi…

Trong lòng Côn Vân vô cùng kích động. Tại Đại Lục Vực, bởi vì có Triệu Phong trợ giúp, hắn tại thời điểm tu vi Bán Thần đã tiến vào Thần vực Man Hoang. Huống hồ bản thân hắn chính là tích huyết trọng tu, trong thời gian trấn thủ ba mươi năm kia, hắn cũng không ngừng củng cố nội tình của mình. Bởi vậy, sau khi tiến vào Thần vực Man Hoang được năm năm, hắn đã trùng kích Thần vị, trực tiếp chứng đạo Thần vị Nhị giai. Bất quá, sau khi cơ duyên xảo hợp gia nhập thế lực Ngũ tinh Hắc Ma Phong, tu vi của hắn mãi vẫn luôn trì trệ không tiến. Cái này toàn bộ là bởi vì Phá Vân Chân Thần tạo thành.

Đám đệ tử Ngoại phong xung quanh trơ mắt nhìn Côn Vân nhận lấy bảo vật kia, trong lòng vô cùng kích động, nhưng cũng không dám động thủ.

- Trong tay Triệu huynh có vô số trân bảo, tin tưởng thực lực của ngươi cũng không giống người thường a!

Đúng lúc này, Phá Vân Chân Thần đột nhiên âm trầm quỷ dị mở miệng. Đám đệ tử Ngoại phong còn lại không khỏi nhìn về phía hắn, không biết hắn là có ý gì.

- Bình thường thôi!

Triệu Hồi đơn giản trả lời.

- Triệu huynh quá khiêm nhường rồi! Linh Tộc chính là thế lực Ngũ tinh so với Hắc Ma Phong còn cường đại hơn một chút. Đại đa số các Chân Thần Tam giai của Hắc Ma Phong hẳn cũng không phải là đối thủ của ngươi!

Phá Vân Chân Thần không ngừng nâng Triệu Hồi lên.

- Người của Linh Tộc? Nhất định là lúc trước đã cưỡi chiếc Chiến hạm kia đến đây!

Giờ phút này, thân phận của Triệu Hồi đã hoàn toàn rõ ràng. Tất cả mọi người mới hiểu được, Triệu Hồi cùng Phá Vân Chân Thần cũng không phải là cùng một phe. Nhưng bọn chúng cũng không nghĩ tới, Côn Vân vẫn luôn bị bọn chúng khi dễ kia, không ngờ lại quen biết người của Linh Tộc, hơn nữa địa vị của đối phương tựa hồ cũng không tầm thường.

- Linh Tộc?

Côn Vân khẽ lẩm bẩm. Hai từ này chỉ có thể khiến cho hắn liên tưởng tới Triệu Vũ Phi, nhưng cho dù là Triệu Vũ Phi, nàng cũng không có khả năng biết được hạ lạc cụ thể của hắn a.

- Tại hạ là Hắc Khô Chân Thần, muốn xin thiên tài của Linh Tộc chỉ giáo cho một chút!

Đúng lúc này, một gã thanh niên thân hình giống như bộ xương khô chợt chủ động đứng ra. Thân là tùy tùng của Phá Vân Chân Thần, Hắc Khô Chân Thần thập phần hiểu rõ tâm tư của hắn.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây nhất thời hăng hái trở lại. Rất rõ ràng, bởi vì nguyên nhân Côn Vân, Phá Vân Chân Thần cũng có chút địch ý đối với Triệu Hồi. Hắc Khô Chân Thần là Chân Thần Tam giai, chính là đệ nhất nhân trong các đệ tử Ngoại phong, thực lực không phải bình thường.

- Huynh đệ, ta không phải là đối thủ của hắn, không bằng ngươi thay ta xuất chiến, có được không?

Đúng lúc này, Triệu Hồi đột nhiên nói với Côn Vân.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả mọi người ở đây nhất thời sửng sốt. Phải biết rằng, Hắc Khô Chân Thần chính là Chân Thần Tam giai, mà Côn Vân chỉ là Chân Thần Nhị giai. Nhưng hiện tại, Triệu Hồi thân là Chân Thần Tam giai, lại muốn một gã Chân Thần Nhị giai thay mình xuất chiến. Nếu không phải Phá Vân Chân Thần thể hiện rõ ràng địch ý với Triệu Hồi, tất cả đệ tử Ngoại phong ở đây thậm chí còn cho rằng, Triệu Hồi là cùng Phá Vân Chân Thần tới đây, cố tình chỉnh Côn Vân một trận.

- Cái này…

Đầu óc Côn Vân cũng trực tiếp ngây ngẩn. Triệu Hồi vừa rồi hữu hảo với mình như vậy, sau một khắc đã đẩy mình vào biển lửa, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Nếu như là Côn Vân xuất chiến, như vậy Hắc Khô đại ca cũng không cần phải động thủ, cứ để ta tới a!

Trong đám người, một gã thanh niên hắc y chợt cười lạnh, lớn tiếng nói. Sắc mặt Côn Vân trầm xuống, gắt gao nhìn chằm chằm người này. Gã thanh niên hắc y này chính là một gã Chân Thần Nhị giai Đỉnh phong, buổi sáng ngày hôm nay đã dạy dỗ hắn một trận.

- Triệu huynh, nếu như ngươi không chịu nể mặt, thì cứ việc để bằng hữu của ngươi xuất chiến cũng được!

Trong ngôn ngữ Phá Vân Chân Thần đã có ý uy hiếp. Nếu như Triệu Hồi lên sân khấu, tám phần mười là sẽ bại trong nay Hắc Khô Chân Thần. Còn nếu hắn không chịu lên sân khấu, như vậy Côn Vân nhất định sẽ phải lên sân khấu. Cứ như vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ tự nhiên cũng sẽ tan vỡ.

- Ta là một gã Y sư, vốn không am hiểu chiến đấu!

Triệu Hồi nói ra thân phận của mình, liền khiến cho mọi người ở đây có chút kinh ngạc. Ngay cả Phá Vân Chân Thần cũng không nghĩ tới, Triệu Phong lại là một gã Y sư. Nếu thật sự là như vậy, lời nói vừa rồi của hắn cũng có chút không ổn. Khiêu chiến một gã Y sư, nói ra cũng không có ý tứ, huống hồ Triệu Phong lại còn là khách nhân từ xa tới. Bất quá, lời đã nói ra, hiện tại muốn thu hồi cũng không dễ dàng.

- Đã như vậy, Côn Vân, chúng ta lại lên chơi một hồi a!

Đúng lúc này, gã thanh niên hắc y kia đã một lần nữa leo lên đài khiêu chiến, vẻ mặt hài hước nhìn về phía Côn Vân.

- Ngươi…

Sắc mặt Côn Vân nhất thời đỏ bừng. Buổi sáng, hắn mới vừa chiến đấu một trận với gã thanh niên hắc y này, bị đối phương hung hăng đánh bại, bản thân cũng bị trọng thương. Cho dù hiện tại thương thế đã khôi phục không sai biệt lắm, nhưng cũng không phải là đối thủ của gã thanh niên hắc y.

- Côn Vân, thời điểm ta tới nơi này, trùng hợp nhìn thấy ngươi đang tỷ thí. Ta phát hiện ngươi cũng không có Thần binh thuận tay a! Không bằng ta cho ngươi mượn một vài binh khí, ngươi lại lên đánh một trận với hắn!

Triệu Hồi mở miệng cười nói.

Sắc mặt gã thanh niên hắc y bất biến. Cho dù Côn Vân có thêm một kiện Thần binh đi chăng nữa, cũng không phải là đối thủ của hắn.

Côn Vân cũng không nói lời nào, chỉ hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Hồi, không biết hắn có ý gì. Nhưng sau một khắc, thủ chưởng Triệu Hồi khẽ lật, ba kiện Thần khí bảo quang rạng rỡ bỗng nhiên xuất hiện. Ba kiện bảo vật này theo thứ tự là một thanh cự chuy hắc sắc, một kiện long giáp kim sắc cùng một kiện áo choàng hồng vân. Khoảnh khắc ba kiện Thần binh này xuất hiện, liền tản mát ra một cỗ khí tức kinh người, hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người ở đây.

- Đây là… Ba kiện Thần khí Trung phẩm!

Trên đài khiêu chiến, sắc mặt gã thanh niên hắc y ngẩn ra, nuốt một ngụm nước miếng.

- Không ngờ thoáng cái lại lấy ra ba kiện Thần khí Trung phẩm!

Những người còn lại cũng vô cùng cảm thán, nhìn thấy mà thèm muốn vô cùng.

- Cái này… Như vậy ta sẽ lại đánh một trận với ngươi!

Côn Vân thoáng sửng sốt một hồi, sau đó lộ ra vẻ mừng rỡ như điên. Thần khí Trung phẩm chính là đối ứng với Chân Thần Tứ giai đến Lục giai, đây chính là Thần khí mà bình thường hắn nằm mơ cũng không có cơ hội nhìn thấy. Cấp cho hắn ba kiện Thần khí Trung phẩm này, thắng bại thật đúng là không nhất định.

Bá!

Côn Vân mang theo ba kiện Thần khí Trung phẩm, trực tiếp nhảy lên đài khiêu chiến. Thoáng thôi động ba kiện Thần khí trên người, hắn lập tức cảm giác được một cỗ lực lượng cường hãn vô địch gia trì trên thân thể. Một cỗ uy thế kinh khủng nghiền ép thẳng về phía gã thanh niên hắc y.

- Ba kiện Thần khí này ở trong Thần khí Trung phẩm cũng là đứng đầu, ít nhất phải là Chân Thần Ngũ giai mới có thể triệt để nắm giữ trong tay!

Sắc mặt Phá Vân Chân Thần khẽ trầm xuống. Có được ba kiện Thần khí Trung phẩm cường đại như vậy, công kích, phòng ngự, phụ trợ cùng một thể, Côn Vân gần như là vô địch trong các Chân Thần Nhị giai, thậm chí còn có thể khiêu chiến Chân Thần Tam giai nữa.

Oanh! Thình thịch!

Không ngoài dự liệu, hai người giao thủ không được năm chiêu, gã thanh niên hắc y kia đã bị một búa của Côn Vân đánh bay, liên tục phun ra vài ngụm máu tươi mới có thể đứng lên.

- Ha ha…

Côn Vân cười lớn một tiếng, huênh hoang đi xuống chiến đài. Từ khi hắn đến Hắc Ma Phong, cũng chưa từng bao giờ sảng khoái qua như vậy. Vừa đạt được đại lượng tài nguyên, lại còn sử dụng Thần khí Trung phẩm đánh bại cừu nhân…

- Côn Vân, ba kiện Thần khí này thích hợp với ngươi như vậy, liền tặng cho ngươi a!

Triệu Hồi mở miệng cười nói.

Côn Vân vừa mới bước xuống đài, thiếu chút nữa đã lảo đảo ngã xuống. Đây chính là ba kiện Thần khí Trung phẩm a, Triệu Hồi nói tặng cho người khác liền tặng luôn. Tuy rằng hắn thập phần ước ao ba kiện Thần khí này, nhưng chúng thật sự là quá mức quý trọng. Bất quá, dưới sự yêu cầu cường liệt của Hồi, cuối cùng Côn Vân vẫn nhận lấy ba kiện Thần khí này.

Đám đệ tử Ngoại phong ở phụ cận, từng tên từng tên giống như kẻ ngốc nhìn chằm chằm một màn này. Có đám tài nguyên tu luyện lúc nãy, cộng thêm ba kiện Thần khí Trung phẩm này, Côn Vân rất nhanh sẽ có thể vô địch tại Ngoại phong, tiến vào Nội phong.

- Bất quá…

Sắc mặt Côn Vân lập tức ũ rũ xuống. Thất phu vô tội, hoài bích có tội. Huống hồ, bản thân hắn gây thù hằn đông đảo, một khi Triệu Hồi rời khỏi, Phá Vân Chân Thần nhất định sẽ nghĩ mọi cách chèn ép hắn, đoạt lấy toàn bộ những thứ này. Nhưng đúng vào lúc này, trong não hải Côn Vân đột nhiên xuất hiện một đạo thanh âm:

- Đợi đến lúc đám người Linh Tộc rời đi, ngươi hãy cùng bọn họ tới Linh Tộc a!

- Ha ha… Triệu huynh, ta dẫn ngươi đi dạo những nơi khác a!

Phá Vân Chân Thần nở nụ cười âm tà. Triệu Hồi còn ở chỗ này, Côn Vân sẽ không có việc gì, nhưng một khi Triệu Hồi rời đi, vậy thì không nhất định. Những tài nguyên tu luyện cùng Thần khí này, toàn bộ đều sẽ thuộc về hắn.

- Được!

Triệu Hồi khẽ gật đầu, chuẩn bị rời đi.

- Các hạ là ai? Vì sao lại trợ giúp ta?

Trong lòng Côn Vân vô cùng kích động, nhưng hắn lập tức trấn định lại, dùng linh hồn truyền âm nói. Hắn không tin rằng một người không có chút liên hệ gì với hắn, lại chủ động chiếu cố hắn nhiều như vậy.

- Tiểu Côn Vân, trí nhớ của ngươi thật không tốt a! Ngay cả ta cũng quên luôn!

Triệu Hồi bỏ lại một câu này, sau đó liền cùng Phá Vân Chân Thần rời khỏi nơi đây.

Nhưng Côn Vân lại là thần hồn mãnh chấn, đứng ngẩn ngơ tại chỗ, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Triệu Hồi rời đi. Cả đời này của hắn, kẻ gọi hắn là Tiểu Côn Vân cũng chỉ có duy nhất một người, đó chính là kẻ trước đây đã giúp hắn tích huyết trọng sinh, Triệu Phong!