Đối với sự miệt thị trào phúng của Triệu Nhất Kiếm, Triệu Phong chỉ cười lạnh không đáp
Loại người như Triệu Nhất Kiếm, quả thực có thực lực để cuồng vọng tự ngạo, cho nên rất thích dùng lỗ mũi để nhìn người.
Vì thế hắn cũng không muốn nói nhảm, chỉ muốn dùng hành động thực tế để chứng minh tất cả.
Mặc dù Triệu Phong không nói chuyện, thế nhưng vẻ mặt dửng dưng không quan tâm của hắn vẫn khiến trong lòng Triệu Nhất Kiếm không vui. thầm tức giận.
Một số người quan chiến ở bên dưới có chút kinh ngạc.
Triệu Nhất Kiếm cuồng ngạo, mà Triệu Phong lại khinh thường không quan tâm, chính là “vô thanh thắng hữu thanh”, lực sát thưong càng lớn hon.
- Tiểu tử, ngươi ngậm miệng không nói, ta sẽ bức ngươi phải lên tiếng.
Ánh mắt Triệu Nhất Kiếm trở nên âm trầm lạnh lùng.
Choang...
Bào kiếm trong tay hắn xẹt qua một dòng khí lưu lạnh lẽo, tốc độ cực nhanh, trong chóp mắt đã đâm đến trước người Triệu Phong.
Vừa xuất thủ là Triệu Nhất Kiếm đã thi triển Lãnh Lưu Kiếm.
Mặc dù hắn cuồng vọng thế nhưng lúc trước quan chiến đã phát hiện Triệu Phong có thực lực chuẩn Võ Giả, cho nên cũng không khinh địch như những gì biểu hiện ra
Kiếm chiêu của Triệu Nhất Kiếm vừa xuất, Triệu Phong liền cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương, khiến da thịt rét run.
Phụt phụt...
Một đạo khí lưu băng lãnh rất hiểm xẹt qua vai Triệu Phong, chỉ cách nửa tấc.
- Kiếm pháp thật xào trá! Tốc độ cũng rất nhanh, chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh.
Triệu Phong tránh thoát một kiếm, trong lòng thoáng rung động.
Nếu như chỉ là thực lực chuẩn Võ Giả thì quả thực rất khó địch nổi Lãnh Lưu Kiếm đã đại thành của Triệu Nhất Kiếm.
Triệu Phong cũng không cho rẳng phòng ngự của mình có thể mạnh hơn Triệu Nhạc.
Vụt...
Thân hình hắn nhảy lên, đong đưa như chiếc lá rụng, nhảy lên khoảng không giữa luận võ đài, kéo giãn khoảng cách vói Triệu Nhất Kiếm.
Quả thật, luận công kích thì Triệu Phong không thể nào địch nổi Lãnh Lưu Kiếm, trừ phi hắn cũng giống như Triệu Nhạc, tu luyện võ học luyện thể cao cấp.
Chạy đi đâu!
Trên mặt Triệu Nhất Kiếm bao phủ hán ý, thân hình cũng nhảy lèn, thi triển Lãnh Lưu Kiếm ngay ngữa không trung.
Bất luận Triệu Phong trốn tránh như thế nào thì hàn ý lạnh lẽo đều bám sát không tha. Không hổ là võ học cao cấp đại thành.
Triệu Phong biết rõ, nếu chỉ dùng Nộ Long Quyền cảnh giới đỉnh phong thì không cách nào ngan cản được Lãnh Lưu Kiếm của Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh Lưu Phi Bộc!
Kiếm chiêu trong tay Triệu Nhất Kiếm đột nhiên biến đổi, kiếm thế tăng vọt, bóng kiếm mang theo khí lưu lạnh lẽo phảng phất như hóa thành một dòng chảy băng lãnh quét về phía phạm vi đặt chân của Triệu Phong.
Không tốt!
Triệu Phong đang ở giữa không trung, một khi rơi xuống đất sẽ khó có thể tránh khỏi phạm vi vây giết của Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh Lưu Kiếm khá lắm! Dưới tứ trọng võ đạo đã có thể phát động chiêu thức mang tính phạm vi như vậy!
- Xem ra thế cục đã định rồi!
Một vài tiền bối đang quan chiến trên đài đều liên tục hầm trồ khen ngợi, tán thưởng Triệu Nhất Kiếm rất có tiền đồ.
-Xuống cho ta!
“Lãnh Lưu Phi Bộc” của Triệu Nhất Kiếm ẩn hiện một mảnh kiếm quang cuồng bạo, hàn ý càn quét khắp nơi, đánh về phía hạ bàn của Triệu Phong
-Phiêu Lăng Hư Độ!
Ánh mắt Triệu Phong như điện, khẻ hít sâu một hơi, khí huyết toàn thản như áp súc lại, thân hình đang ở giữa không trung đột nhiên lăng không sinh lực.
Bịch
Thân hình của hắn thoát khỏi cực hạn trọng lực, không ngờ lại có thể ở giữa không trung nhảy vọt lần hai, tránh thoát sự vây giết của Triệu Nhất Kiếm.
Điều này... làm sao có thể?
Sát chiêu của Triệu Nhắt Kiếm vồ hụt, vẻ mặt ngốc trệ, trơ mắt nhìn Triệu Phong lăng không “hư độ”(*) mọt bước, thong dong tránh thoát nguy cơ.
(*) lướt qua khoảng không
- Khá lắm Triệu Phong! Không ngờ đã tu luyện Phiêu Lăng Độ đến tình trạng như vậy. Trọng tài trưởng tay vuốt bộ râu bạc trắng trong mắt lóe lên thần thái rực rỡ.
- Phiêu Lăng Hư Độ! Đây quả thật là khinh thân tuyệt học trong Phiêu Lăng Độ, hắn làm
sao học được?
Vị Võ Giả lúc trước đã từng tu luyện Phiêu Lăng Độ thoáng đứng lên, trên mặt tràn đầy
vẻ giật mình kinh hãi.
Trên tỷ võ đài.
Triệu Nhất Kiếm và Triệu Phong một đuổi một chạy, cực kỳ nguy hiểm, kinh tâm động phách.
Chỉ thấy Lãnh Lưu Kiếm của Triệu Nhất Kiếm càng lúc càng phát huy đến đại thành, tốc độ và uy lực tăng mạnh.
Triệu Phong cùng không kém, Phiêu Lăng Độ khiến thân thể của hắn nhẹ nhàng như lông chim, tung người giữa không trung, thoạt nhìn như cửu tử nhất sinh, kỳ thực lại hết sức thong dong nhẹ nhàng
Thời gian chậm rãi trôi qua.
Triệu Phong trong quá trình trốn tránh cũng tìm ra sơ hở của Triệu Nhắt Kiếm, thuận lợi cho việc phản kích.
Thế nhưng hắn đột nhiên kinh hãi nhận ra, bản thân mình không có cách nào tiếp cận Triệu Nhất Kiếm, bằng không chắc chắn sẽ gặp phải sát chiêu đáng sợ.
Sở học của hẳn hiện nay là Nộ Long Quyền, không có biện pháp tiếp một kiếm chính diện của đối phương
Cho dù có đỡ được một kiếm thì hắn cũng bị thương - Chẳng lẽ phải sử dụng..
Triệu Phong hít sâu một hơi, Võ Đạo Nội Kình ẩn sâu trong cơ thể khẽ động sau đó lại biến mất không thấy.
Dựa vào Ẩn Khí Quyết, hắn có thể che giấu Võ Đạo Nội Kình của mình.
Trong lúc bay nhảy trốn tránh, Triệu Phong đột nhiên tập trung tinh lực, khởi động năng lực của mắt trái.
Thịch thịch thịch thịch...
Trong khoảnh khắc thúc dục mắt trái, Triệu Phong lặp tức tiến vào một giao diện siêu cấp thị giác.
Mặc dù tốc độ của Triệu Nhất Kiếm rất nhanh, thế nhưng trong mắt hắn lại rất chậm rãi thong thả, có thể nhìn thấy rất rõ.
Hắn thậm chí có thể bắt được biến hóa của khí huyết trongcơ thể Triệu Nhất Kiếm thông qua dòng chảy của khí huyết mà dự đóan được phương hứong công kích tiếp theo của
đối phương Bịch bịch...
Triệu Phong trốn tránh lại càng thêm thong dong hoàn toàn đứng vào thế bất bại Nộ Long Quyền!
Tại thời điểm Triệu Phong tránh thoát một kiếm, đột nhiên thình lình áp sát, phản công Triệu Nhất Kiếm.
- Lãnh Lưu Hóa Phong!
Kiếm trong tay Triệu Nhất Kiếm bỗng nhiên quay lại, không tránh không né, đâm thẳng vào cổ họng Triệu Phong
Triệu Phong rất bất đắc dĩ, mặc dù hắn có thể tìm đưọc kẽ hở để đã thương Triệu Kiếm, thế nhưng nếu làm vậy thì hắn cũng không tránh khỏi sẽbị một kiếm của đối phưong xuyên thủng yết hầu.
/ V
Chương 024: Đệ nhất ngoại tầng (thượng) (2)
- Lãnh Lưu Kiếm vận đụng đến xuất thần quả thật quá mức cực đoan, chỉ có tiến công, không có phòng ngự. Khó chơi nhất chính là hắn đã luyện bộ võ học này đến đại thành, rẩt ít sơ hở, muốn lấy hiểm thủ thắng, ngay cả ta cũng chỉ có năm thành nắm chắc.
Triệu Phong thẩm nghĩ, bắt đầu suy tính, phân tích.
Chênh lệch lớn nhất giữa hắn và Triệu Nhất Kiếm chính là ở chỗ đẳng cấp võ học.
Cho đến lúc này, muốn thắng Triệu Nhất Kiếm thì chỉ có hai biện pháp.
Biện pháp thứ nhất - kéo dài, không ngừng kéo dài thòi gian, kéo dài cho đến lúc đối phương kiệt sức.
Đối với điểm này thì Triệu Phong rất tự tin, hắn có mắt trái trợ giúp, lại còn luyện ra Võ Đạo Nội Kình, khí mạch bền bỉ hơn Triệu Nhất Kiếm nhiều.
Biện pháp thứ hai — sử dụng Võ Đạo Nội Kình, lấy lực mạnh mà thủ thắng.
Trong lúc Triệu Phong đang tính toán trong lòng.
- Trọng tài, hai người trên luận võ đài quả thật đều là tài năng có thể bồi dưỡng của gia tộc, nếu như kéo dài quá lâu thì sẽ xuất hiện thương vong, lúc đó ngài sẽ khó mà gánh vác nổi
Triệu Thiên Kiếm đi đến trước sân luận võ, thấp giọng nói với trọng tài.
Nhìn tình huống chiến đấu trên đài, trong lòng Triệu Thiên Kiếm cũng lo lắng thay cho con trai của minh.
Theo lẽ thường, cho dù có kéo dài thì Triệu Nhất Kiếm cũng có ít nhất năm sáu phẩn thắng, thế nhưng chẳng biết tại sao, Triệu Thiên Kiếm lại có cảm giác bất an, biết rằng không thể tiếp tục kéo dài
- Chuyện này... thế nhưng bọn họ rõ ràng là bất phân thắng bại mà
Trọng tài có chút do dự khó xử, thế nhưng cũng không dám đắc tội Triệu Thiên Kiếm.
Tu vi của Triệu Thiên Kiếm đã đạt đến lục trọng võ đạo, là cao tầng trong tộc, thán phận không thấp.
- Thắng bại không phải đã rõ rồi sao, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra người nào đang chiếm thượng phong hay sao?
Triệu Thiên Kiếm mỉm cười, đồng thời cũng thầm nháy mắt với trọng tài.
Ý tứ này đã rất rõ, nếu như chuyện thành, ắt sẽ có trọng tạ...
- Được rồi
Trọng tài đưa mắt nhìn lên đài, trầm giọng nói:
- Triệu Phong số 188, ngươi đă rơi xuống hạ phong, nếu như tiệp tục trì hoãn, bổn trọng tài có quyền đưa ra phán quyết.
Như vậy cũng có thể sao?
Trong lòng Triệu Phong đột nhiên dâng lên ngọn lửa vô hình.
Trọng tài phán quyểt như vậy, rõ ràng có chút thiên vị cho Triệu Nhất Kiếm.
Chẳng qua, trọng tài làm vậy cũng không tính là vi phạm nguyên tắc, bởi vì theo quy tắc tỉ thí trọng tài có quyền tự do phán quyết kết quả. Ví dụ như, trong một trận chiến dây dưa khó phân thắng bại, để không làm chậm trễ tiến trình thi đấu, trọng tài có thể tự ra phán quyết
Phán quyết này của trọng tài tự nhiên khiến một số người tranh luận.
- Hừ! Không ngừng trốn tránh cũng gọi là anh hùng sao, làm trễ thời gian của chúng ta, trọng tài làm vậy cũng không sai!
Dưới sân chẳng qua chỉ có chút tranh luận nhỏ.
Chẳng qua vẫn có một vài vị trường bối trong gia tộc cảm thấy không công chính, thế nhưng cũng không có người nào muốn xuât đầu vì một đệ tử chi tộc, càng không nói đến việc đắc tội với cha con Triệu Thiên Kiếm.
- Được! Không tránh né nữa!
Triệu Phong ngược lại không giận mà cười, thân hình nhẹ nhàng hạ xuống.
- Tiểu tử! Tiếp một kiếm của ta.
Trong lòng Triệu Nhất Kiếm mừng thầm, nhìn phụ thân dưới đài một cách cảm kích.
Triệu Thiên Kiểm đứng chắp tay, mỉm cười không nói.
Giờ phút này, rất nhiều đệ tử dưới sân, giống như Triệu Khôn chẳng hạn, tất cả đểu có vẻ mặt hả hê.
Triệu Tuyết nhìn thân ảnh quen thuộc trên võ đài, âm thầm thở dài, thần sắc có chút phức tạp, có một tia thương cảm, nhưng sau đó liền bị một tia lạnh lùng thay thế.
Vù...
Chỉ thấy Lãnh Lưu Kiếm của Triệu Nhất Kiếm như gió lạnh mùa đông, đảm thẳng vào cốt tùy, tiếp cận trước người Triệu Phong.
Đối diện với một kiếm lá võ học cao cấp đại thành, Triệu Phong cũng không hể né tránh.
- Nộ Long Quyền!
Lửa giận trong lòng Triệu Phong theo khí huyết dâng trào, dung nhập vào một quyền đánh ra, âm thanh rít gào chấn động vô cùng.
Không biết thức thời!
Một vài vị trưởng bối trong gia tộc đang quan chiến trên đài cũng không nhịn được mà lắc đầu.
- Haiz...
Trọng tài trưởng râu bạc trắng cũng thở dài.
- Ha ha ha! Châu chấu đá xe, vô dụng thôi, phá cho ta...
Triệu Nhất Kiếm cười dài một tiếng, vung lên một đạo kiếm lưu, giống như cầu vồng tuyết quét ngang bầu trời đêm, hàn quang rực rỡ.
-Mở!
Triệu Phong hít sâu một hơi, bên trong khí huyết dâng trào đột nhiên bắn ra một luồng khí tức cường đại.
Phù...
Cánh tay, nắm tay của Triệu Phong đều cuộn trào một tầng khí tức xanh nhạt, mỹ lệ trong suốt, như ân như hiện dưới ánh mặt trời.
Đột nhiên.
Triệu Phong cảm thấy tốc độ xuất quyền và lực lượng bộc phát của minh như đột phá gông cùm xiềng xích, đánh vỡ hạn chế vốn có của bản thân.
Một quyền còn chưa đánh ra, nhưng kình phong vô hình đã xông đến người Triệu Nhất Kiếm.
B...ù...n...g...
Lấy Triệu Phong làm trung tâm, từng hạt bụi khắp bốn phía, dưới lực lượng vô hình áp bách lập tức bị chấn động mà bay lên không trung
- Cái gì! Đó là...
Một vài vị trường bối trong gia tộc đang quan chiến trên đài liền nhận được một cú sốc.
- Không ngờ là...
Trọng tài trưởng “thịch” một tiếng đứng lên, khó có thể kìm chế được vẻ kích động trên
Không tốt!
Triệu Thiên Kiếm ở bên dưới luận võ đài, vẻ mặt cũng đại biến.
-Xảy ra chuyện gi?
Triệu Nhất Kiếm đột nhiên cảm thấy áp lực không tên, ngay cả hít thờ cũng khó khăn, giống như bị một luồng lực lượng vô hình áp bách, ngay cả tốc độ xuất kiếm của minh cũng bị chận lại.
Trong tầm mắt của hắn, một quyền của Triệu Phong phảng phất như kèm theo một con nộ long đang rít gào...
Choang... rắc...
Thân hình Triệu Nhất Kiếm chấn động, thổ ra một búng máu.
Keng keng...
Bảo kiếm trong tay hắn gãy thành hai đoạn, rơi xuống đất.
Ngoài ra còn có một luồng lục lượng vô hình từ trên bảo kiếm, tràn vào trong cơ thể hắn.
- A...
Triệu Nhất Kiếm hét thảm một tiếng, cánh tay rụng rời, cả người bay trong không trung hơn mười thước mới ngã xuống đẩt.
Một màn như vậy khiến cho phần lớn đệ tử Triệu tộc chấn động tại chỗ.
Phù...
Triệu Phong vừa mới đánh xong một quyền,lực lượng vô hình tràn khắp bốn phương tám hướng, từng đợt sóng bụi bặm chầm chậm rơi xuống đất.
Không biết qua bao lâu, cũng không biết là ai đột nhiên kinh hô:
- Võ Đạo Nội Kình!
Võ Đạo Nội Kình...
Chỉ thấy một luồng khí tức màu xanh nhạt trên người Triệu Phong lóe lên rồi lại biến mất.