Chúa Tể Chi Vương

Chương 3: Đột phá nhị trọng



Một chiêu, ngươi thua rồi…

Vẻ kinh ngạc và hưng phấn trên mặt Triệu Phong khó có thể che dấu.

Mình thắng? Lại còn là một chiêu chiến thắng?

Trước lúc tỷ đấu, bởi vì mắt trái dị biến, nên Triệu Phong mới có tự tin, bằng vào năng lực phản ứng và thực lực của mình, có thể ngăn cản được một chiêu của Triệu Khôn, nếu như phát huy tốt, có lẽ có thể kiên trì hơn mười chiêu.

Mà kết quả cuối cùng lại hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.

Triệu Khôn đột nhiên phát động công kích cũng không chậm, người đứng xem ở ngoài đều không thấy rõ… Thế nhưng, dưới tình huống mắt trái tập trung, tất cả động tác quỹ tích đều bị nhìn thấy hết sức rõ ràng.

Lúc mắt trái phát động đến cực hạn, Triệu Phong thậm chí còn cảm thấy động tác của đối phương hơi có vẻ chậm chạp, trì trệ.

Càng khó tin hơn đó chính là hắn có thể nhìn ra được sơ hở trong chiêu thức của Triệu Khôn.

Sơ hở!

Sơ hở của võ học cao cấp!

Triệu Phong cũng không biết rằng, tại sao mình lại có thể dễ dàng nhìn thấu sơ hở trong chiêu thức của đối phương, có lẽ đối phương luyện tập võ học cao cấp còn chưa đến nơi đến chốn.

Cuối cùng, Triệu Phong ra tay công kích theo bản năng, giống như lúc trước dùng chiếc đũa kẹp chết con ruồi, chuẩn xác chặn đứng sơ hở chí mạng của đối phương, một kích chiến thắng.

Xoạt…

Phần lớn đệ tử trên Diễn Võ Trường đều lập tức xôn xao náo loạn.

- Chẳng lẽ mắt ta nhìn nhầm! Không ngờ người bại lại là Triệu Khôn!

- Hoàn toàn chính xác, người thua chính là Triệu Khôn.

Một đám đệ tử Triệu thị gia tộc, mở to mắt, sắc mặt hết sức cổ quái.

….

- Làm sao có thể… ta lại thua hắn sao?

Triệu Khôn vẻ mặt đầy mơ hồ và nghi vấn.

Không sai!

Hắn thua rất mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ ra.

Trong lúc nhất thời, thần sắc của Triệu Phong và Triệu Khôn hình thành sự tương phản rõ nét.

- Đây tuyệt đối là chuyện ngoài ý muốn!

Một vài đệ tử Triệu thị gia tộc, nhìn thấy vẻ mặt run sợ và kinh ngạc của Triệu Phong, lập tức tỉnh ngộ.

Lời vừa nói ra, mọi người xung quanh đều nhao nhao phụ họa.

- Không sai! Vận khí của tiểu tử này khẳng định rất tốt, đánh bậy đánh bạ, trùng hợp chiến thắng.

- Cái này… con mẹ nó vận khí quá tốt rồi.

Mọi người liền bình thường trở lại, đối với nguyên nhân Triệu Phong chiến thắng, đã có lời giải thích “hợp lý”.

- Vận khí? Có lẽ vậy.

Triệu Phong cười nhạt một tiếng, xoay người rời đi.

- Tiểu tử! Đứng lại cho ta!

Triệu Khôn ôm bụng, miễn cưỡng đứng lên, vẻ mặt âm trầm nghiêm túc nói:

- Triệu Phong! Vừa rồi là ngươi vận khí tốt, may mắn chiến thắng, chúng ta đánh lại lần nữa!

- Đánh lại lần nữa?

Triệu Phong nhướng mày, quét mắt nhìn Triệu Khôn một cái, nói:

- Thứ nhất, ngươi bị thương. Thứ hai, ta không có rảnh.

Nói xong, hắn xoay người đi về hướng một nơi hẻo lánh ở Diễn Võ Trường, lưu lại cả đám đệ tử Triệu thị gia tộc đang hai mặt nhìn nhau.

- Tiểu súc sinh! Chờ ta dưỡng thương xong, luyện “Độc Xà Thập Tam Biến” hoàn thiện hơn, lúc đó sẽ tìm ngươi tính sổ.

Triệu Khôn vẻ mặt giận dữ, hậm hực rời đi.

Nhớ lại trận chiến vừa rồi, Triệu Khôn cho ra kết luận, sở dĩ mình bại, chủ yếu bởi ba nguyên nhân:

Thứ nhất, mình khinh địch.

Thứ hai, hắn chỉ luyện thành ba thức đầu của “Độc Xà Thập Tam Biến”, còn một vài sơ hở, chưa đủ hoàn thiện.

Thứ ba, Triệu Phong vận khí quá tốt, đánh bậy đánh bạ.

….

Tại một nơi khác ở Diễn Võ Trường, Triệu Phong bắt đầu luyện quyền.

- Trận chiến vừa rồi, sở dĩ có thể chiến thắng, chủ yếu bởi Triệu Khôn quá khinh địch, công pháp cao cấp là loại công pháp huyền diệu như thế nào, hắn chưa luyện đến nơi đến chốn, cho nên mới bị ta nhìn ra sơ hở…

Trong lòng Triệu Phong rất rõ ràng.

Lần tái chiến sau, Triệu Khôn chắc chắn sẽ không khinh địch, nếu như có thể hoàn thiện sơ hở ba thức đầu của Độc Xà Thập Tam Biến, Triệu Phong cũng không dám nắm chắc.

Dù sao nhất trọng võ đạo và nhị trọng võ đạo cũng có sự chênh lệch rất lớn.

Võ đạo có tất cả cửu trọng, trước tam trọng là một giai đoạn, gọi là “Luyện Lực đoạn.”

Cái gọi là “Luyện Lực đoạn” tức là sức chịu đựng và khí lực, cường hóa khí huyết, củng cố căn cơ của thân thể.

Cho nên, giữa nhất trọng võ đạo và nhị trọng võ đạo, sẽ có chênh lệch khoảng 200 cân lực lượng.

Bởi vậy có thể thấy được, dưới tình huống thông thường, dùng nhất trọng võ đạo chiến thắng nhị trọng võ đạo là khó khăn bực nào, càng không nói đến việc một chiêu chiến thắng.

- Mấu chốt vẫn là phải đề cao thực lực bản thân!

Triệu Phong hít sâu một hơi, lại bắt đầu diễn luyện “Viêm Cương quyền”.

Thức thứ nhất… thức thứ hai… thức thứ ba…

Viêm Cương quyền ở trên người Triệu Phong thi triển ra như nước chảy mây trôi, so với lúc trước còn trôi chảy hơn.

Phù…

Triệu Phong thu quyền thổ khí, trên mặt mang theo sự vui mừng, Viêm Cương quyền này có tổng cộng ba mươi hai thức, mình một hơi đánh xong, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn nửa phần, lực đạo cũng lớn hơn vài phần.

Sau khi đánh xong trọn vẹn bộ quyền pháp, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể càng thông suốt hơn, càng lúc càng tràn đầy, giống như muốn bốc cháy vậy.

Thịch thịch thịch thịch…

Cùng lúc đó, thanh âm nhảy lên đến từ mắt trái càng ngày càng mãnh liệt.

Triệu Phong nhắm mắt lại, ý thức rất nhanh trôi đến một mảnh không gian đen kịt.

Tại trung tâm không gian, có một quầng sáng màu xanh nhạt hình xoắn ốc.

Vốn, quầng sáng hình xoắn ốc chỉ dài chừng một thước chín, vô cùng ảm đạm.

Nhưng bây giờ, chiều dài và độ sáng của quầng sáng màu xanh nhạt hình xoắn ốc dường như đã có chút tăng trưởng.

- Chẳng lẽ… năng lực đặc thù của mắt trái, có liên quan đến thực lực của bản thân.

Trong lòng Triệu Phong âm thầm suy đoán.

Mắt trái dị biến ly kỳ, mang đến cho hắn cơ hội thay đổi vận mệnh, đầu tiên giúp hắn chiến thắng bất ngờ Triệu Khôn, bây giờ lại giúp hắn tu luyện quyền pháp trôi chảy hơn.

- Lần nữa!

Ánh mắt Triệu Phong bỗng nhiên trở nên sắc bén, lại diễn luyện Viêm Cương quyền.

Phù…. Phành phành…

Tốc độ ra quyền và động tác tứ chi của Triệu Phong càng lúc càng nhanh, quyền pháp như thủy ngây rơi xuống đất, liên tục không ngừng.

Lúc diễn luyện đến lần thứ ba, tốc độ của hắn so với lúc trước đã nhanh gấp đôi, uy lực ít nhất phải tăng vài lần.

Trong lúc hô hấp, hắn cảm thấy khí huyết trong cơ thể dâng trào mãnh liệt, vốn những bộ vị trên thân thể, ngày thường không cách nào tu luyện được, hôm nay lại có thể chịu đựng, tẩy luyện.

- Dựa theo tốc độ này, ta thấy chỉ vài ngày nữa là có thể đột phá nhị trọng võ đạo rồi.

Triệu Phong rõ ràng cảm nhận được tiến bộ của mình.

Một mực luyện đến chạng vạng tối, Triệu Phong lau khô mô hôi, quay lại gia trang.

Sau khi về nhà, hắn vẫn cân nhắc dị biến của mắt rái.

- Kéo dài chí cường thần lực “huyết mạch đồng tử” của ta, chúa tể thiên thu, khống chế vạn cổ - tiểu tử may mắn, ngàn vạn lần đừng khiến ta thất vọng…

Hắn nhớ lúc hôn mê, trong không gian đen kịt đã vang lên thanh âm này.

Triệu Phong lúc này đã có phỏng đoán: con mắt này, rất có thể đến từ một thần linh nào đó thời Viễn Cổ, dưới cơ duyên xảo hợp đã dung hợp với mắt trái của mình…

Mặc dù là buổi tối, nhưng nếu hắn mở to mắt vẫn có thể chứng kiến vật thể bên ngoài một cách rõ ràng.

Đêm đen như mực, đối với thị giác của Triệu Phong, hầu như không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào. Mắt của hắn, thậm chí có thể nhìn thấy rõ chim đang bay trên bầu trời, cách xa vài dặm…

Buổi tối nằm trên giường, Triệu Phong cảm thấy mắt trái liên tiếp nhảy lên, phát ra từng tia ấm áp, dung nhập vào máu của mình, lan đến chỗ sâu trong thân thể.

Đắm mình trong cảm giác kỳ diệu đó, Triệu Phong dần dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm ngày thứ hai.

Triệu Phong tỉnh dậy từ sớm, khởi động tứ chi, luyện quyền trong sân nhỏ.

- Tiểu viện này quá cũ nát, hoàn cảnh cũng rất tệ, chờ sau này mạnh mẽ, nhất định phải để cha mẹ chuyển đến một đại viện rộng rãi.

Trong lòng Triệu Phong thầm nhủ.

Rất nhanh, hắn bắt đầu thi triển ba mươi hai thức của Viêm Cương quyền.

Phù… phành phành…

Nắm đấm mang theo tiếng rít gào, chấn động mãnh liệt, uy lực kinh người.

Triệu Phong vừa mới vung ra mấy quyền liền cảm thấy không đúng.

Trong lúc hô hấp, khí huyết trong cơ thể dâng trào, mạnh mẽ không thôi, vừa xuất ra một quyền, ít nhất phải đến bốn năm trăm cân lực lượng.

- Ồ!

Triệu Phong hơi giật mình, hai nắm quyền trên tay giống như hai đoàn ánh lửa cương liệt, gào thét kinh người.

Phành rắc rắc…

Một quyền nện trúng đại thụ trước mặt, cành cây thô bằng nắm đấm lập tức bị gãy thành vài đoạn.

- Không đúng! Đây không phải là lực lượng của nhất trọng võ đạo, chẳng lẽ…

Trái tim Triệu Phong nhảy lên.

Để nghiệm chứng phỏng đoán của mình, hắn hít sâu một hơi, vận đủ khí lực, thúc dục khí huyết, hung hăng giẫm mạnh lên mặt đất một cái.

Phành oành…

Mặt đất chấn động, lớp đất nứt vỡ ra từng mảng, khiến cho chân của Triệu Phong lún xuống nửa tấc.

Vẻ mặt hắn tràn đầy vui sướng, lại một chưởng bổ trúng tảng đá lớn nặng hơn mười cân trước người, tảng đá lập tức vỡ thành nhiều mảnh.

Loại lực lượng này, tuyệt đối không phải nhất trọng võ đạo có thể sánh được.

- Nhị trọng võ đạo… Ta đã đột phá nhị trọng võ đạo!

Triệu Phong cuồng hỉ, nhắm mắt lại, cảm nhận khí huyết cường đại trong cơ thể.

Hắn vốn cho rằng, muốn đột phá nhị trọng võ đạo, còn phải mất một hai ngày nữa, chẳng ngờ ngủ một đêm thì đã nước chảy thành sông, thăng cấp.

Ý thức dung nhập vào mắt trái, Triệu Phong phát hiện, quầng sáng màu xanh nhạt hình xoắn ốc trong không gian đen kịt từ một thước chín đã kéo dài đến hai thước.

Hắn mơ hồ nhận ra, tinh lực của minh, so với trước đây càng mạnh hơn, ngoài ra còn có một sự thay đổi không thể diễn tả bằng lời…