Chúa Tể Chi Vương

Chương 366: Vũ thiên ngô



Người đến chính là Đạm Thai Lan Nguyệt, một trong những thiên kiêu cái thế đặc thù nhất trong năm đại thiên kiêu cái thế.

Đạm Thai Lan Nguyệt một thân váy áo rực rỡ, làn váy chỉ kéo đài đến ngang gối, lộ ra đôi chân thanh tú như ngó sen, trắng nõn như tuyết, tinh xảo động lòng người, giống như của nữ hài nhà bên cạnh.

Tu vi đơn thuần, Đạm Thai Lan Nguyệt là người thấp nhất trong năm đại thiên kiêu cái thế chỉ mới Chân Huyền cấp tiểu thành không phân cao thấp với Mạc Thiên Y.

Nhưng lúc này, trong lòng Mạc Thiên Y lại khẽ run rẩy, sắc mặt cực kỳ ngưng trọng.

Đối phương là một Tuần Thú Sư, chỗ dựa lớn nhất không phải là tu vi bản thân, mà là linh sủng

Mượn Thải Dực đại điểu dưới chân Đạm Thai Lan Nguyệt mà nói, chiến lực đã tương đương với Chân Huyền cấp đỉnh phong rồi.

Linh sủng như vậy, nàng tổng cộng có hai con.

Đáng sợ nhất chính là trong tay Đạm Thai Lan Nguyệt còn có một tấm vương bài, đó là Thượng Cổ Dị Thú “Độc Giác Địa Long Thú”, trong cơ thể mang huyết mạch cường đại, chiến lực gần như sánh ngang Chân Chủ cấp.

Ngoài ra, Đạm Thai Lan Nguyệt còn có hơn mười loài linh sủng phi cầm quý hiếm, thiên kỳ bách quái, năng lực khác nhau, đủ để ứng phó với mọi tình huống

Hơn nữa, thân là đệ nhất thiên tài của thế gia Tuần Thú Sư, thiên phú dị bẩm của Đạm Thai Lan Nguyệt ở phương diện tinh thần cực kỳ cường đại, nghe nói đã tiếp cận Chân Chủ cấp.

Thải Dực đại điểu đang chờ Đạm Thai Lan Nguyệt dần dần tiếp cận.

Đây chính là linh sủng yêu cầm có thực lực sánh ngang Chân Huyền cấp đỉnh phong khí tức cường đại mang đến áp bách cực lớn cho hai người Mạc Thiên Y, trong lòng hắn vô cùng buồn bực.

Vù...

Tốc độ phi hành của Đạm Thai Lan Nguyệt cực nhanh, đôi mắt đẹp nhanh chóng tập trung vào hai người Mạc Thiên Y, khẽ cau mày.

Cùng lúc đó.

Bên trong vực sông xuất hiện một luồng Thiên Tài Long Vận khổng lồ, gần như có thể sánh ngang với Đạm Thai Lan Nguyệt.

Huyệt động dưới đáy sông Thần Linh nhãn của Triệu Phong lập tức tập trung vào Đạm Thai Lan Nguyệt.

- Không ngờ tinh thần nguyên của nàng ta lại cường đại như thế, khả năng vận dụng tinh thần lực cũng vô cùng tinh diệu.

Triệu Phong liền cảm thấy khó giải quyết. Bởi vì Đạm Thai Lan Nguyệt có khả năng chống cự rất mạnh đối với bí thuật đồng tử của Triệu Phong khả năng chống đỡ hơn xa Băng Vi Tiên Tử một bậc.

Nàng ta rất có thể chính là khắc tinh của Triệu Phong

Triệu Phong không tận lực thu liễm khí tức nữa, Thần Linh nhãn tập trung vào Đạm Thai Lan Nguyệt, có ý cảnh cáo.

Nếu như Đạm Thai Lan Nguyệt có địch ý, Triệu Phong đành phải xuất quan, liên thủ với mây người Mạc Thiên Y để chống lại thiên kiêu cái thế này.

- Hì hì, ngươi chính là Triệu Phong sao? Ta khuyên ngươi không nên uống phí sức lực, huyết mạch đồng tử của ngươi và bí thuật tinh thần đều không có bất kỳ tác dụng nào đối với ta.

Linh thức của Đạm Thai Lan Nguyệt cực kỳ cường đại, trong năm đại thiên kiêu cái thế, nàng cũng thuộc loại số một số hai, rất nhanh liền nhìn ra vị trí của Triệu Phong.

Triệu Phong ngồi xếp bằng bất động cũng không phủ nhận.

Huyết mạch đồng tử của hắn, quả thật thiên về phương diện tinh thần, gặp phải Đạm Thai Lan Nguyệt, quả thật có chút đau đầu.

- Thế nào, ngươi sợ sao?

Đạm Thai Lan Nguyệt tựa cười mà không phải cười, cây roi lưu ly năm màu trong tay vung lên, vực sông bên dưới phát ra một tiếng nổ, trực tiếp nổ thành một vết nứt kéo dài nữa dặm.

Một luồng bọt nước màu sắc rực rỡ đánh thẳng về phía thủy động của Triệu Phong

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, hành vi của Đạm Thai Lan Nguyệt rõ ràng là khiêu khích lộ liễu!

Lôi Hỏa Thần Mâu!

Lôi Hỏa màu xanh trong mắt trái của Triệu Phong lóe lên.

Ầm...

Một đoàn Lôi Hỏa màu xanh lăng không thiêu đốt Thải Dực đại điểu dưới chân Đạm Thai Lan Nguyệt.

Ngay lập tức...

Thải Dực đại điểu phát ra một tiếng rít bén nhọn, xuyên thẳng hư không phương viên ngoài mười dặm đều có thể nghe thấy.

Lực lượng Lôi Hỏa, quán thông thế giới vật chất và thế giới tinh thần.

Thải Dực đại điểu còn chưa kịp làm gì đã trọng thương thống khổ cực độ, nhất thời không khống chế được, hất văng chủ nhân là Đạm Thai Lan Nguyệt ra ngoài.

- Ngươi dám đả thương Tiểu Thải Tước của ta?

Đạm Thai Lan Nguyệt hét lên một tiếng, tung bay trên không trung cuồng phong định trụ thân hình, mái tóc có chút rồi loạn, có vài phần chật vật.

Vụt...

Một đạo sóng âm tinh thần cực kỳ bén nhọn, kèm theo là tiếng lôi điện nọ vang đâm thăng vào Thải Dực đại điểu, lại lần nữa khiến nó nổi điên. Việc này lập tức khiến cho Đạm Thai Lan Nguyệt ở bên cạnh có chút luống cuống tay chân.

- Hắc hắc, bí thuật đồng tử của ta, có lẽ không tác dụng với người có tinh thần nguyên cường đại như ngươi. Nhưng ta cũng có một nửa là Tuân Thú Sư, có đủ loại thủ đoạn để khiến linh sủng của ngươi bị thương thậm chí là không khống chế được.

Triệu Phong nở nụ cười âm hiểm, truyền âm tại phương diện tinh thần.

Thân là Tuần Thú Sư, Đạm Thai Lan Nguyệt đều yêu quý mỗi đầu linh sủng vô cùng.

Mấy ngày trước, nàng và Vũ Thiên Ngô đại chiến một hồi, những linh sủng cường đại đều bị thương không nhẹ, khiến nàng đau lòng không thôi.

Không ngờ bây giờ lại gặp phải một nhân vật khó giải quyết, chuyên ra tay với linh sủng của nàng

Hàm răng trắng tinh của Đạm Thai Lan Nguyệt khẽ cắn, do dự bất định, không biết có nên triệu hồi vương bài “Độc Giác Địa Long Thú” hay không

Nhưng đồng thời, tình hình trận chiến giữa Triệu Phong và Băng Vi Tiên Tử cũng lóe lên trong đầu nàng

Triệu Phong tinh thông quá nhiều thủ đoạn, năng lực phòng ngự tự bảo vệ siêu cường, nếu như không nắm chắc tuyệt đối có thể giải quyết hắn, vậy thì không khác gì đắc tội với một nhân vật khó chơi như thiên kiêu cái thế.

Ngay lúc Đạm Thai Lan Nguyệt do dự, phía trước lại xuất hiện một luồng khí tức Thiên Tài Long Vận khổng lồ, so với của Đạm Thai Lan Nguyệt và Triệu Phong còn mạnh hơn không chỉ một bậc.

Cách thật xa vẫn có thể nhìn thấy quang ảnh của một đạo Vận Long kim sắc xuất hiện từ phía chân trời.

Mọi người vừa tập trung nhìn, lập tức càng hoảng sợ.

Người tới là một thanh niên tóc đen, ánh mắt thâm thúy trống rỗng, giống như tinh không mênh mông rộng lớn.

Nhất cử nhất động của thanh niên kia, đều có một loại tự tin, cường đại không thể hình dung, đồng thời còn có cảm giác cô tịch “độc ngạo thiên địa”.

- Không ngờ ngươi lại đuổi tới nhanh như vậy?

Kiều nhan của Đạm Thai Lan Nguyệt khẽ thất sắc.

Vù...

Nàng cũng không quay đầu lại, vẻ mặt tràn ngập kinh hoàng, khống chế Thải Dực đại điểu bay về phương xa.

Thử hỏi khắp toàn bộ Chân Long hội này, còn ai có thể một đường truy đánh Đạm Thai Lan Nguyệt, e rằng cũng chỉ có một tốn tại mà thôi.

- Vũ Thiên Ngô!

Mạc Thiên Y và nam tử mặt vàng cũng hít vào một ngụm khí lạnh.

Thanh niên tóc đen kia, chính là Vũ Thiên Ngô, đệ nhất thiên tài của đại lục, tuyệt đại thiên kiêu, tiềm năng bao trùm mấy chục thời đại

Bộ pháp của Vũ Thiên Ngô thoạt nhìn rất chậm chạp, nhưng tốc độ lại nhanh kinh người, từng chút một tiếp cận phía bên này.

Đạm Thai Lan Nguyệt hoàn toàn không hề khởi lên được một chút chiến ý nào trong đầu.

Ngẫm lại trận chiến mấy ngày trước đây, Đạm Thai Lan Nguyệt không khỏi cảm thấy tim đập nhanh một trận.

Vũ Thiên Ngô kia quả thật là một tên cuồng chiến, một thân một mình đấu với hai thiên kiêu cái thế là Đạm Thai Lan Nguyệt và Thạch Thừa Thiên, thế mà không hề rơi vào hạ phong chút nào.

Sau khi trận chiến ấy kết thúc, Đạm Thai Lan Nguyệt và vài linh sủng bị thương, ngay cả “Độc Giác Địa Long Thú” cũng bị thương không nhẹ.

Thạch Thừa Thiên sở trường về khả năng phòng ngự cũng ôm một đống thương tích mà bỏ chạy.

Nếu không phải có Thạch Thừa Thiên hấp dẫn phần lớn hỏa lực của Vũ Thiên Ngô, e rằng Đạm Thai Lan Nguyệt còn tổn thất lớn hơn.

Cho nên, bây giờ Đạm Thai Lan Nguyệt vừa nhìn thấy Vũ Thiên Ngô, liền vô thức bỏ chạy, huống chi gần đó còn có một tên “chuẩn” thiên kiêu cái thế như Triệu Phong

Đạm Thai Lan Nguyệt rút đi, mấy người Mạc Thiên Y vẫn không thả lỏng, tiếp theo còn phải nghênh đón một tồn tại càng đáng sợ hơn.

Vũ Thiên Ngô!

Ba chữ này đủ khiến cho toàn bộ Chân Long hội phải run rẩy, khiến cho bất kỳ thiên tài nào cũng đều phải sợ hãi ngước nhìn, những thiên kiêu cái thế khác đều kiêng kỵ, lúc gặp mặt cũng phải nhượng bộ.

Vù vù...

Vũ Thiên Ngô chỉ vài bước đã vượt qua khoảng không trên vực sông mà Mạc Thiên Y đang đứng.

- Chạy thật nhanh.

Vũ Thiên Ngô khẽ lẩm bẩm, luận tốc độ phi hành, hắn cũng không có bao nhiêu ưu thế so với Đạm Thai Lan Nguyệt có phi cầm.

Dưới tình huống cố tình chạy trốn, mà nàng lại là thiên kiêu cái thế, hắn cũng không thể nào đuổi kịp đối phương.

Vũ Thiên Ngô dừng lại trên khoảng không của vực sông, đưa mắt nhìn Đạm Thai Lan Nguyệt rời đi.

Đột nhiên.

Ánh mắt của quét qua chỗ sâu bên dưới vực sông

Kể cả Mạc Thiên Y và nam tử mặt vàng cũng đều lui về trấn giữ trong huyệt động

Lúc này, khi ánh mắt Vũ Thiên Ngô quét tới, một luồng uy thế vô hình cũng ập tới, không hề khác gì Chân Chủ cấp giáng lâm.

Bất luận là Mạc Thiên Y hay Triệu Phong đều cảm thấy hô hấp khó khăn, Chân Linh khí trong cơ thể mơ hồ bị cấm chế.

Nếu như Triệu Phong đoán không sai, Vũ Thiên Ngô chính là tu vi Chân Huyền cấp đỉnh cao, cảnh giới tinh thần sánh ngang Chân Chủ cấp.

- Vận Long đệ lục cường, có dám đánh một trận không?

Vũ Thiên Ngô cũng không lập tức động thủ, khóe miệng khẽ nhếch lên một tia vui vẻ.

Một luồng chiến ý và tụ tin cường đại phát ra, hết sức trần trụi.

Trong lòng Triệu Phong thoáng trầm xuống không ngờ Vũ Thiên Ngô lại “lưu ý” đến mình, thậm chí còn phát ra khiêu chiến.

Mạc Thiên Y ở bên cạnh thì tâm tình lại cực kỳ phức tạp.

Vũ Thiên Ngô tuyệt đối là một tên cuồng chiến, nhưng hắn rất ít khi phát ra khiêu chiến với người khác, đặc biệt là đối với đám đồng lửa.

Mà Triệu Phong ở bên cạnh lại lọt vào pháp nhãn của Vũ Thiên Ngô, thậm chí còn được hắn xem như đối thủ.

Có thể được thiên tài đệ nhất đại lục xem là đối thủ, đây là vinh hạnh bực nào chứ?

Ít nhất, Mạc Thiên Y đã tham gia Chân Long hội hai lần, nhưng Vũ Thiên Ngô lại không hề chú ý đến hắn, mỗi lần đều hời hợt đánh bại hắn.

Đối mặt với lời khiêu chiến của Vũ Thiên Ngô, Triệu Phong trầm mặc không nói.

Trong đầu hắn không khỏi nhớ lại chưởng lực “Thiên Hạ Vô Song” cường đại của Vũ Thiên Ngô tại sân thi đấu Thượng cổ, công kích giống như Kiếm Đạo, không gì sánh nổi, đồng thời còn có một loại tự tin và ý chí cường đại, bễ nghễ thiên hạ.

Loại ý chí tín niệm cường đại như vậy, so với bất kỳ Kiếm Ý hay Đao Ý mà Triệu Phong từng chứng kiến, đều cường đại hơn rất nhiều.

Ý chí võ đạo bực này, có thể lặp tức nghiền nát Đao Ý của Thiên Vân Chi, đập tan Kiếm Ý của Thương Vũ Nguyệt, chấn lui chư thiên quỷ thần.

Lúc này...

Vũ Thiên Ngô đóng ngạo nghễ trên bờ sông, chiến ý bá đạo bễ nghễ và tự tin không gì sánh kịp, có thể vô hình đánh tan tín niệm của đối thủ.

Ba người Mạc Thiên Y, nam tử mặt vàng, Triệu Vũ Phi đều cảm thấy tâm thần chấn động, phảng phất có một Ma Thần vô địch đang đứng trên đỉnh đầu, hô hấp dồn dập, tiếng tim đập có thể nghe thấy rõ ràng

Vũ Thiên Ngô đứng tại chỗ, không hề có cử động nào, lẳng lặng chờ đợi.

Hắn ngưng mắt nhìn vị trí của Triệu Phong trong mắt phát ra ý chí và chiến ý vô hình.

Không lập tức ra tay, đây là một loại hành động xuất phát từ kính ý.

Nghĩ đến thiếu niên kia, thậm chí còn nhỏ hơn mình mười tuổi, vậy mà lại kiên cường bất khuất ở Bắc Vực đài, cuối cùng thần kỳ nghịch chuyển cục diện. Điều này khiến trong lòng Vũ Thiên Ngô dấy lên một loại kính ý khó hiểu.

Loại tâm tính này, mấy người Mạc Thiên Y đều không phát giác được.

Nếu như Mạc Thiên Y là đối thủ của hắn, thậm chí là thiên kiêu cái thế, Vũ Thiên Ngô sẽ không chút do dự, một chiêu đánh tới.

Bởi vậy có thể thấy, Triệu Phong đã được Vũ Thiên Ngô xem như đối thủ đủ phân lượng, không phải bình thường

- Không hổ là thiên tài đệ nhất đại lục, bây giờ ta còn chưa phải là đối thủ của ngươi. Chẳng qua, ta có thể vì ngươi mà để cử một vị đối thủ.

Triệu Phong rốt cuộc đã mở miệng, Thần Linh nhãn có tinh thần nguyên cường đại, khiến Triệu Phong có thể trực diện chống lại ý chí và chiến ý tuyệt cường của Vũ Thiên Ngô mà không hề dao động

Điều này cũng khiến cho Vũ Thiên Ngô âm thầm đánh giá hắn cao hơn.

Đề cử một vị đối thủ?

Không chỉ Vũ Thiên Ngô kinh ngạc, ngay cả mấy người Mạc Thiên Y cũng lộ vẻ ngạc nhiên tột độ.

Thử hỏi tại Chân Long hội này, ngoại trừ thiên kiêu cái thế ra, còn ai có thể đánh một trận với Vũ Thiên Ngô?

- Ngươi đi tìm một người tên là “Tân Vô Ngân”, ngày xưa dưới tình huống hắn áp chế tu vi, lại có thể đánh ngang với ta. Hắn bây giờ cũng đang ở trong Không gian Bí Cảnh này.

Khóe miệng Triệu Phong nhếch lên một nụ cười quỷ dị.

Lúc này hắn đang trong thời khắc mấu chốt trùng kích Chân Huyền cấp, bất luận có lòng đánh một trận hay không thì đây cũng không phải là thời cơ tốt nhất.

Nhưng tên cuồng chiến như Vũ Thiên Ngô cũng không phải là kẻ dễ đuổi đi như vậy.

Cho nên, Triệu Phong linh cơ khẽ động, liền nghĩ ra kế sách “Họa Thủy Đông Di”. (*)

(*) Còn gọi là “Giá họa Giang Đông”, ý là giá họa cho người khác gánh tội thay.

Vũ Thiên Ngô không phải muốn tìm ta đánh một trận sao? Vậy thì tốt rồi, bây giờ ta tạm thời không rảnh, đề cử cho ngươi một người đồng cấp, thậm chí là đối thủ càng lợi hại hơn.

Lại nói, Tân Vô Ngân cũng là người mà cho đến nay Triệu Phong vẫn một mực không nhìn thấu, vậy thì hãy để cho đệ nhất thiên tài đại lục là Vũ Thiên Ngô đi thăm dò hư thật của hắn đi.

- Được!

Vũ Thiên Ngô gật đầu, một lời đáp ứng.

Dường như hắn đột nhiên nảy sinh hứng thú với người tên Tân Vô Ngân mà Triệu Phong vừa đề cập, có lẽ bản thân hắn cũng nhìn ra Triệu Phong đang trùng kích cửa khẩu trọng yếu, cho nên không nán lại nữa, phá không mà đi.