Chúa Tể Chi Vương

Chương 550: Địa cấp thần binh



Đây là lần đầu tiên Triệu Phong gặp được “Thần binh Địa cấp” nguyên vẹn.

Tại Đại lục Thanh Hoa mà hắn sinh ra, Thần binh Địa cấp chính là thứ đã hủy diệt một Vương triều huy hoàng, cho dù là đối với Thế giới Tông môn mà nói, nó cũng là tồn tại trong truyền thuyết.

- Diệt cho ta!

“Thiên Nha Lang Nguyệt Đao” Nhất, huyễn hóa ra một đạo hư ảnh Yêu Lang xích tử kinh người, đao mang rực rỡ kẻo dài đến hai ba dặm, nghiên nát nguyên khí vô tận, hư không mơ hồ run rẩy.

Trong thiên địa, chỉ còn lại đạo đao mang tím hồng kinh hồng diệu thế, hư ảnh đầu Yêu Lang xích tử, phát ra một luồng uy áp Yêu Hoàng chấn run thiên địa.

Dưới một đao này, Nhật Nguyệt thất sắc, thiên địa kinh biến.

Tại di tích Tử Thánh, trong phương viên nghìn dặm, vô số sinh linh đều kinh hãi phủ phục, phát ra sự sợ hãi đến từ bản năng tất cả đều muốn quỳ bái.

- Đây chính là uy lực thực sự của Thần binh Địa cấp sao?

Triệu Phong khoanh chân ngồi, cảm thấy thị giác bị trùng kích mãnh liệt, có cảm giác hít thở không thông

Loại cảm giác này, giống như sinh mệnh bình thường gặp phải một hồi đại nạn hủy diệt, lực lượng cá nhân, hết sức nhỏ bé.

- Một kiện Thần binh Địa cấp nguyên vẹn, có khả năng tăng cường chiến lực rất lớn. Trước mặt một đao này, quá nửa Tôn Giả Đan Nguyên cảnh của Thanh Hoa Vực, khó mà thoát khỏi vận mệnh phải chết.

Trong Vạn Quỷ Châu, trong lòng Khô lâu đường chủ mơ hồ rung động

Thần binh Địa cấp, trong tay Tôn Giả, mới có thể phát huy uy lực chính thức.

Tôn Giả ở Thanh Hoa Vực, tối đa chỉ có một vài tàn phiến của Thần binh Địa cấp, còn xa mới có thể so sánh với Lữ Thiên Nhất.

Huống chi, Lữ Thiên Nhất xuất thân từ Tông phái Nhị Tinh rưỡi, tham tu các loại công pháp truyền thừa, thậm chí còn hơn cả Tôn Giả bình thường

Phành...

Hư ảnh Yêu Lang kéo động một chuỗi đao mang kinh thế. Phủ kín cả một mảnh thiên địa, trực tiếp bao trùm cả “Sơn Thạch cự nhân”.

- Cúi xuống!

Triệu Phong khống chế Sơn Thạch cự nhân cuộn mình thành “hình cầu”, giảm bớt tổn thương lên bản thân ở mức thấp nhất.

Dù vậy.

Trên người Sơn Thạch cự nhân, vẫn bị chém ra một đạo vết nứt sâu đến vài thước, bên ngoài thân thể lưu lại rất nhiều vết rạn nứt và vết đao chém, đá vụn bay tán loạn, thê thảm vô cùng.

Nếu đổi lại là Tôn Giả bình thường ngạnh kháng một đao đó, cho dù không chết cũng mất nửa cái mạng

Mà Sơn Thạch cự nhân, có lực phòng ngự so với Tôn Giả cùng cấp, còn mạnh hơn vài lần, vì vậy lúc này mới giữ được tính mạng không bị thương trí mạng

- Thiên Lang Thí Long Trảm!

Lực lượng huyết mạch trong cơ thể Lữ Thiên Nhất, tiến thêm một bước kích phát, nguyên khí thiên địa gào thét như thủy triều. “Thiên Nha Lang Nguyệt Đao” kéo động ba đầu hư ảnh Thiên Lang dữ tợn đáng sợ, phân thành ba đạo đao mang yêu dị, ánh vàng rực rỡ, liên tục chém về phía Sơn Thạch cự nhân.

Triệu Phong biến sắc, công kích của Lữ Thiên Nhất lần này, uy lực so với lần trước gần như tăng lên gấp đôi.

Phàhh phành phành...

Toàn thân Sơn Thạch cự nhân phát ra ánh sáng màu đất, thân thể dung nhập vào tầng đất bị nứt, mặc dù vậy vẫn phải thừa nhận đả kích nặng nề.

Trong phương viên mười dặm, mọi thứ đều thừa nhận trùng kích hủy diệt đáng sợ.

Một khắc này, toàn bộ hạp cốc thần bí, đều vang động, thạch phá kinh thiên.

A...

Trong tầng đất bị nứt, Sơn Thạch cự nhân tận lực gào thét, thân thể hắn bị chém ra hai ba đạo vết nứt càng sâu hơn, thương thế gần như trí mạng

Hai mắt Sơn Thạch cự nhân tràn ngập cừu hận, giống như điên cuồng gắt gao tập trung vào Lữ Thiên Nhất.

Phù...

Bụi bặm đầy trời, bao phủ cả một khu vực, tiếng gió kinh thiên rít gào, đến nửa ngày sau vẫn không dừng lại.

- Ha ha, rất mạnh rất mạnh...

Triệu Phong ngoài rung động ra, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười vui vẻ.

Giờ phút này.

Hắn đã dừng việc khống chế Sơn Thạch cự nhân.

Sơn Thạch cự nhân rơi vào đả kích thảm trọng mang tính hủy diệt, vết thương chồng chất, nhất định sẽ dựa theo bản năng tự bảo vệ mình mà ra sức phản công Lữ Thiên Nhất.

Nó đã bị cừu hận triệt để chôn vùi, trong mắt chỉ còn lại một “địch nhân” là Lữ Thiên Nhất, chỉ muốn ngay lập tức khiến cho đối phương thịt nát xương tan.

Grào...

Toàn thân Sơn Thạch cự nhân phát ra ánh sáng màu đất chói lọi, phóng thẳng lên trời, khí tức tiến thêm một bước lớn mạnh cường hóa, giống như kích phát ra lực lượng huyết mạch nào đó, trực tiếp xông thẳng tới Lữ Thiên Nhất.

- Chết đi!

Lữ Thiên Nhất cười lạnh một tiếng, huy động Thần binh Địa cấp, liên tục phát động công kích mãnh liệt đối với Sơn Thạch cự nhân.

Đương nhiên.

Hấn cũng không phát giác ra Triệu Phong đã dừng việc khống chế Sơn Thạch cự nhân.

Lữ Thiên Nhất giờ phút này, chỉ còn một mục tiêu, đó là sau khi chém giết Sơn Thạch cự nhân, sẽ tiến quân thần tốc, lao thẳng tới thu lấy thủ cấp của Triệu Phong

Mà mục tiêu này, đã càng ngày càng gần rồi.

Không đến năm ba chiêu nữa là hắn có thể giết chết Sơn Thạch cự nhân.

- Đặc sắc, đặc sắc.

Triệu Phong ngồi xếp bằng giữa tầng cành lá, bên ngoài cơ thể dâng lên một tầng nước u lam, đem hết toàn bộ dư âm công kích, giảm xuống đến mức tận cùng.

Sơn Thạch cự nhân bị lâm vào tuyệt cảnh sinh tử, hắn lại càng thoải mái thích thú.

Thoạt nhìn, chỉ thấy Triệu Phong cũng không hề có bất kỳ lo lắng nào đối với nguy cơ sắp đến.

- Không đúng

- Triệu Phong này, khống chế chủng tộc huyết mạch Thượng cổ, không có khả năng nhẹ nhàng như thế.

Tại ngoại giới, cường giả thuộc ba Tông đều đã nhìn ra một vài mánh khóe.

- Không đúng, Triệu Phong đã từ bỏ việc khống chế Sơn Thạch cự nhân rồi.

Sắc mặt Thánh Nguyệt Tiên Cô thoáng run.

Mọi người ở đây, đều đồng loạt biến sắc.

Kinh nghiệm qua nhiều lần đấu trí đấu lực, không có người nào hoài nghi khả năng uy hiếp của Triệu Phong

Thậm chí là trong suy nghĩ của ba đại Vương Giả, sự uy hiếp của Triệu Phong còn hơn xa Tôn Giả như Khô Lâu đường chủ.

Có thể đoán được.

Lục Triệu Phong không cần khống chế Sơn Thạch cự nhân, khi hắn rảnh tay sẽ đem đến lực uy hiếp cỡ nào.

- Thiên Lang Phấn Tinh!

Lữ Thiên Nhất huy động Thiên Nha Lang Nguyệt Đao, đao mang hư ảnh đầu sói dữ tợn cực lớn, phát ra ngàn vạn đạo ánh sáng tím vàng yêu dị, phát ra lực lượng cấm kỵ giống như đại nạn.

Ngay lập tức.

Lữ Thiên Nhất đã bức Sơn Thạch Cự Nhân đến khoảnh khắc sinh tử cuối cùng.

Hấn liếm liếm đầu lưỡi, trong lòng có vài phần hưng phấn, có thể trảm sát chủng tộc huyết mạch Thượng cổ này, so với đánh bại Tôn Giả bình thường lại càng có cảm giác thành tựu hơn.

Đúng lúc này, dị biến phát sinh...

Vụt...

Một con mắt hư vô màu lam trong suốt cực lớn, hiển hiện trên tầng mây, nằm ngay trên đỉnh đầu Lữ Thiên Nhất.

Ổ?

Trái tim Lữ Thiên Nhất khẽ giật thót, chỉ cảm thấy một luồng khí tức tinh thần mờ mịt áp bách.

Lúc này, hắn đã thúc dục lực lượng cả đời, phát động bí kỹ truyền thừa của mình để trảm sát Sơn Thạch cự nhân.

- Tử Diệt Thanh Mâu Phong Trảm.

Con mắt hư vô kia, biến thành màu xanh đậm, hiển hiện một tia khí tức màu tím nhàn nhạt.

Một đạo phong nhận hư vô mờ nhạt cực lớn, xung quanh là một tia khí tức Từ Diệt Phong Lôi kinh người, với quỹ tích khó lường, chém trúng “Lữ Thiên Nhất”.

Lúc công kích đến sát người, tâm hồn Lữ Thiên Nhất chợt run lên, đột nhiên cảm thấy một luồng khí tức hủy diệt có thể bóp chết mọi sinh linh.

Một khắc này.

Linh hồn và huyết mạch của hắn đều run rẩy, ngay cả Thần binh Địa cấp trong tay cũng vang lên tiếng “ong ong” cảnh báo.

- Không tốt!

Dưới loại tình huống này, Lữ Thiên Nhất nào còn có thể chú ý đến việc chém giết Sơn Thạch cự nhân.

Hắn miễn cưỡng né tránh, thúc dục lực lượng Đan Nguyên cảnh hộ thể.

Thế nhưng

Động tác của Lữ Thiên Nhất, vẫn có chút chậm chạp.

Khoảnh khắc cuối cùng trước khi chém giết Sơn Thạch cự nhân, hắn đã tập trung quá nhiều tinh lực, cho nên cũng không phát hiện Triệu Phong đã từ bỏ việc khống chế đối với Sơn Thạch cự nhân.

Vụt...

Tử Diệt Hư Vô Chi Nhận, chém qua thân thể Lữ Thiên Nhất, huyết quang bắn tung tóe.

- A...

Lữ Thiên Nhất hét lên một tiếng, mặc dù cố gắng trốn tránh, nhưng một cánh tay vẫn bị phong nhận hư vô với khí tức tràn ngập hủy diệt chém rụng

Một màn này, khiến cho đám cường giả của ba Tông ở bên ngoài, đều sợ tới ngây người.

Không ít người đã nhìn ra thủ đoạn của Triệu Phong nhưng lại không ngờ sức uy hiếp của hắn lại lớn đến như vậy.

Di Thiên Chi Mâu bỗng nhiên xuất hiện, tập sát Lữ Thiên Nhất, đồng thời chém rụng một cánh tay của hắn.

- Thanh Mâu Phong Trảm, chính là được hoàn thiện dựa trên cơ sở “Thiên Phong Nhãn”, là huyết mạch đồng thuật có tốc độ công kích nhanh nhất của Triệu Phong

Còn lần này.

Thanh Mâu Phong Trảm của Triệu Phong đã dung hợp với lực lượng tinh túy của “Phong Lôi tử sắc”, đồng thời đem áo nghĩa của khí tức hủy diệt, dung nhập vào trong đó.

Hơn nữa.

Tâm hồn Đồng lực của Triệu Phong lớn mạnh đến mức có thể so với Tôn Giả, cảnh giới tinh thần tiếp cận hạch tâm Đan Nguyên cảnh, đồng thời dung nhập với Mộc Linh tinh phách, lại được tăng phúc nhờ vào trạng thái “Di Thiên Chi Mâu”.

Dưới đủ loại tình huống như vậy, “Thanh Mâu Phong Trảm” của Triệu Phong gần như có thể đạt tới trạng thái miễu sát cả Tôn Giả bình thường

Nếu không phải Lữ Thiên Nhất có tư chất huyết mạch tuyệt đỉnh, kịp thời né tránh, e rằng một kích tập sát lúc này đã lấy mạng hắn rồi.

Phù...

Lưng Lữ Thiên Nhất bị mồ hôi lạnh làm cho ướt sũng cảm giác mới dạo qua Quỷ Môn Quan một vòng

Hắn rốt cuộc đã minh bạch, tại sao trước khi đi, Thánh Nguyệt Tiên Cô lại dặn dò với mình rằng: Thiên Nhất, cho dù ngươi có đòn sát thủ cường đại, nhưng tuyệt đối không thể khinh địch, uy hiếp lớn nhất không phải là Bộ khô lâu cấp Tôn Giả kia, mà là tên Triệu Phong tu vi Chân Chủ cấp.

Giờ phút này.

Mất đi một cánh tay, chiến lực của Lữ Thiên Nhất, nhất định giám mạnh.

Hơn nữa, vị trí bị “Từ Diệt Thanh Mâu Phong Trảm” chém trúng khí tức Phong Lôi hủy diệt đang thẩm thấu vào, phá hủy sinh cơ trong người.

Bởi vậy, hắn bị thương cũng không chỉ đơn giản là bị chém đứt một cánh tay mà thôi.

Cùng lúc đó.

Sơn Thạch cự nhân ở bên dưới đang gào thét, phát động phản kích cuối cùng, trọng lực vô hình hung hăng nện trúng Lữ Thiên Nhất.

Thân hình Lữ Thiên Nhất nhoáng lên một cái, vung đao đón đánh, lâm vào xu thế hai mặt giáp công.

Đỉnh đầu là Di Thiên Chi Mâu, bên dưới là Sơn Thạch cự nhân.

Chính thức khiến Lữ Thiên Nhất lo lắng chính là Di Thiên Chi Mâu.

Băng Hồn Xạ Tuyến!

Một đạo hàn cầu vồng u lam mờ nhạt, từ trên trời chiếu xuống mang theo hàn lực đông cứng vạn vật, bao phủ toàn thân Lữ Thiên Nhất.

Lữ Thiên Nhất đã đề phòng vội vàng kích phát chiến lực huyết mạch, huy động lực lượng Thần binh Địa cấp hộ thể, “phốc” một tiếng, chặn đứng một kích này.

Chẳng qua

Lữ Thiên Nhất hai mặt tác chiến, vừa đỡ một chiêu này, thân thể và tâm thần đều bị hàn khí rét lạnh xâm nhập, thân thể cứng đờ, tốc độ giảm mạnh.

Vụt...

Một kích không thành, Di Thiên Chi Mâu biến mất khỏi hư không

- Hiện nay, lĩnh ngộ của ta đối với Tử Diệt Phong Lôi đã có chỗ tinh tiến, xin được nhận lời phê bình từ phía Tôn Giả Đan Nguyên cảnh.

Triệu Phong khẽ nói.

Lời còn chưa dứt, thân ảnh của hắn đã biến mắt, không thấy đâu nữa.

Khoảnh khắc tiếp theo...

Vụt...

Một đầu Phong Lôi Chi Dực tím xanh, dài đến hai trượng phát ra khí tức kinh nhiếp vạn vật, chấn động gào thét, phóng về phía trời cao.

Chỉ trong nháy mắt.

Phong Lôi Chi Dực tím xanh kia đã mang theo Triệu Phong bay lên đỉnh đầu Lữ Thiên Nhất.

Cái gì?

Lữ Thiên Nhất đang giao phong với Sơn Thạch cự nhân, đột nhiên cảm thấy một luồng áp lực kinh người từ Phong Lôi Chi Dực trên đỉnh đầu, dường như một hồ ẩn chứa một tia khí tức hủy diệt chấn nhiếp vạn vật.

Hẳn không thể nào tưởng tượng nổi, dưới Đan Nguyên cảnh lại có tốc độ và khí tức đáng sợ đến như vậy.

- Từ Diệt Phong Lôi Tiên!

Trong tay Triệu Phong ngưng kết một sợi Phong Lôi Tiên màu tím xanh, giống như một con rắn Phong Lôi dài đến hơn mười trượng tiếng rít gào chấn động một phương mang theo uy năng nguyên khí Phong Lôi trong thiên địa, quấn quanh người Lữ Thiên Nhất.

Phành phành phành...

Sợi “Từ Diệt Phong Lôi Tiên” kia tràn ngập một luồng khí tức Phong Lôi hủy diệt, vừa quấn quanh người thì Phong Lôi lập tức oanh tạc, uy lực kinh hôn.

Vụt vụt...

Sau lưng Triệu Phong có Phong Lôi Chi Dực gia trì, tốc độ và tính cơ động vượt xa người thường hơn nữa lại có thể tăng phúc và phát huy vận dụng đối với ý cảnh Phong Lôi.

Dưới loại trạng thái này, tinh thần cảnh giới của Triệu Phong hoàn toàn sánh ngang với Tôn Giả.

Trong mỗi cái giơ tay nhấc chân, sự uy hiếp mà Triệu Phong tạo ra, đều đạt tới cấp độ Tôn Giả.

Lữ Thiên Nhất đồng thời bị trên dưới giáp kích, bị đánh cho kinh hãi gào thét.

- Thực lực của Triệu Phong này, không ngờ đã tăng mạnh đến tình trạng này rồi. Tia áo nghĩa khí tức Phong Lôi hủy diệt kia, thậm chí đủ tạo thành uy hiếp cực lớn đối với Tôn Giả.

Khô Lâu đường trong Vạn Quỷ Châu, chỉ cám thấy tâm tư chợt nổi lên sóng to gió lớn.

Hắn đã dần khôi phục thực lực đến cấp bậc Tôn Giả, tự nghĩ xác suất làm phản tăng mạnh, nào đoán được Triệu Phong hiện đã phát triển đến mức này.

- Thần binh truyền thừa Địa cấp, Băng Hoảng Thương!

Triệu Phong hét lớn một tiếng. Phong Lôi Chi Dực sau lưng chấn động trong tay hiển hiện một chuôi thương ảnh Băng Lam giống như hư vô.

Thương ảnh Băng Lam kia, từ hư ngưng thực, dần dần hiện rõ, lộ ra hình dáng bản thể của Thần binh Địa cấp.