Thực lực của Khô Lâu đường chủ, đã vượt qua thời kỳ đảm nhiệm “Xích Nguyệt Đường chủ” năm xưa.
Một mặt là nhờ những tài nguyên khổng lồ trong Di tích Tử Thánh thúc đẩy.
Một mặt khác, đó là Thần binh Địa cấp “Cửu Sát Âm Cốt Thứ”, có hỗ trợ rất lớn đối với thực lực và tu luyện thể nộ.
Bởi vì mỗi một kiện Thần binh Địa cấp, lịch sử của nó, đều ít nhất có một tia ý chí tinh thần của Vương Giả Hư Thần Cảnh lắng đọng, nếu không thì cũng khó mà tạo nên một kiện Thần binh Địa cấp được.
Ngoài ra, liên tiếp giao phong với cường giả của ba đại Tông phái, kỹ xảo chiến đấu và tầm mắt của bản thân Khô Lâu đường chủ, đều có tăng lên.
Lúc này, tại trên khoảng không của vụ hải.
Khô Lâu đường chủ là chủ lực, chiến lực của hắn ít nhất có thể sánh ngang với “Lam Lôi đạo tặc”, thậm chí hơi chiếm phần ưu thế.
Triệu Phong ở bên cạnh phụ trợ, thi triển Phong Lôi bí kỹ, hoặc thúc dục khí tức lực lượng của Thần binh Băng Hoàng Thương, không ngừng ngăn cản và áp bách tên thủ lĩnh hải tặc áo lam.
Chủ tớ hai người liên thủ, lực áp “Lam Lôi đạo tặc”, đồng thời mở rộng ưu thế.
- Phong Lôi Chi Dực!
Sau lưng Triệu Phong ngưng kết một đôi quang dực, lấy Tử Diệt Phong Lôi làm hạch tâm, khiến cho tốc độ của Phong Lôi Chi Dực, lại lần nữa gia tăng.
Theo việc không ngừng tìm hiểu tham ngộ, Phong Lôi Chi Dực của hắn không chỉ mang đến hiệu quả tăng phúc tốc độ, mà còn có thể gia tăng năng lực cảm ứng của Triệu Phong đối với lực lượng Phong Lôi.
Vụt vụt…
Dưới sự gia trì của Phong Lôi Chi Dực, tốc độ và tính cơ động của Triệu Phong tăng cường, thế công mạnh mẽ.
Áp lực lên người Lam Lôi đạo tặc đại tăng, thành viên hải tặc bên cạnh, vừa tiếp cận đã bị Triệu Phong thuận tay thu hoạch.
- A a…
Hai tiểu đầu mục là lão giả cầm đà trượng và nam tử lân phiến, đều bị Triệu Phong dùng Phong Lôi bí thuật giết chết.
Thời gian trôi qua.
Quanh người Lam Lôi đạo tặc đã không còn tên huynh đệ hải tặc nào, hoàn toàn lẻ loi một mình tác chiến.
- Thần binh Địa cấp, Băng Hoàng Thương!
Trong lòng bàn tay của Triệu Phong, hình thái hư ảnh Băng Hoàng Thương, trong khoảnh khắc chuyển hóa thành thật thể, hiện ra một màu u lam thâm thúy, lấp lánh trong suốt như băng thương Hoàng giả.
Ô...ô...ô...n...g!
Băng Hoàng Thương nhoáng lên một cái, trên bề mặt nổi lên tầng tầng hàn quang băng liên màu u lam, hàn lực cấm kỵ Thượng Cổ, khiến hết thảy vật chất xung quanh Hư Không Hải, đều nhanh chóng kết băng.
Thoáng chốc…
Một luồng hàn uy Thượng Cổ Băng Hoàng ngưng kết thiên địa vạn vật, bao phủ, khuếch tán khắp phương viên mười dặm.
Triệu Phong kiệt lực khống chế, khiến cho uy lực của Băng Hoàng Thương ngưng tụ, áp súc tại trong một dặm.
Đám hải tặc Hư Không Hải ở gần đó, đều ngay lập tức bị đóng băng.
- Thần binh này… Chẳng lẽ là Thần binh truyền thừa Địa cấp của Băng Thượng Cổ.
Mọi người trên lâu thuyền phía xa xa, đều cảm nhận được hàn uy vô hình của Thượng Cổ Băng Hoàng, tâm linh và thân thể như hãm vào vực băng vô tận.
Đồng dạng là Thần binh Địa cấp.
Nhưng Băng Hoàng Thương của Triệu Phong lại càng đặc thù hơn, ẩn chữa một đạo truyền thừa, có thể phát huy ý cảnh huyền ảo siêu cường, vượt qua gông cùm xiềng xích của bản thân.
Mạnh như thủ lĩnh hải tặc áo lam, cũng bị hàn lực cấm kỵ Thượng Cổ này ảnh hưởng, thân thể và huyết dịch, thậm chí Chân Linh lực, cũng bị đông cứng tại một trình độ nhất định, bên ngoài thân thể ngưng kết một tầng băng sương.
- Hư Thiên Âm Ma Thứ!
Nhân cơ hội này, Thần binh Địa cấp của Khô Lâu đường chủ, rời khỏi tay, trong hư không xẹt qua một đạo hư quang gai xương ám ngân cực lớn, có cảm giác như phá tan gông cùm xiềng xích của không gian, “phành” một tiếng, đánh lên Lam Lôi đạo tặc.
Ầm…
Lam Lôi đạo tặc rên lên một tiếng, sắc mặt trở nên trắng bệch, gợn sóng Thủy Lôi quanh người trở nên ảm đạm, trước ngực lưu lại một lỗ thủng máu chảy đầm đìa.
- Lưu lại đi!
Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ liên thủ đánh ra một kích, hoàn toàn đánh bay Lam Lôi đạo tặc, không ngừng thổ huyết.
Cùng lúc đó.
Từ đằng sau truyền đến một đạo khí tức Đan Nguyên Cảnh, tiếng xé gió từ xa đến gần.
- Lam Lôi đạo tặc, đi chết đi!
Lão giả mặc áo hoa, dẫn đầu đám người trên lâu thuyền đuổi giết tới.
- Xem như các ngươi hung ác.
Sắc mặt Lam Lôi đạo tặc trở nên tối tăm phiền muộn, khóe miệng có vết máu, toàn thân hóa thành một đạo quang cầu Thủy Lôi chói mắt, khí tức tăng vọt gấp đôi, “Ầm” một tiếng, lập tức phá vòng vây của ba cường giả chiến lực Đan Nguyên Cảnh, thoát ra vài dặm có dư.
Vụt…
Trong màn sương mù của Hư Không Hải, chỉ thấy một đạo Thủy Lôi ảo ảnh như cầu vồng chói mắt lướt qua.
Khoảnh khắc Lam Lôi đạo tặc thi triển bí thuật cuối cùng đẩy lui, khí huyết Triệu Phong liền sôi trào, đã chịu chút thụ thương.
Chẳng qua, dưới sự trị liệu của huyết mạch, thương thế của Triệu Phong, nhanh chóng được chữa trị.
Ngược lại, vị lão giả mặc áo hoa kia, vốn định đánh chó mù đường, nhưng còn chưa kịp ra tay thì đã bị chấn thương.
Ọc…
Lão giả mặc áo hoa phun ra một búng máu, thân hình lảo đảo, sắc mặt trắng bệch, cực kỳ phiền muộn.
- Chủ nhân, tên Lam Lôi đạo tặc kia đã bị thương nặng, có cần đuổi giết để trảm thảo trừ căn hay không?
Khô Lâu đường chủ rục rịch muốn hành động.
Lúc ở Di tích Tử Thánh, hắn vẫn một mực áp chế, theo thực lực tăng lên, tiến vào Ngoại Vực, cuối cùng hắn cũng có thể thống khoái một phen.
- Không cần.
Triệu Phong thầm nghĩ, chỉ cần cướp đoạt “thuyền Hư Không Hải” là được, về phần sự trả thù của Lam Lôi đạo tặc, hắn lại không quan tâm chút nào.
Hơn nữa, muốn giết chết Lam Lôi đạo tặc cũng không dễ dàng như ậy, ba cường giả cấp bậc Đan Nguyên Cảnh liên thủ, cuối cùng vẫn để hắn thành công đào thoát, từ đó có thể thấy được thực lực của đối phương như thế nào.
Tiếp theo.
Triệu Phong và Khô Lâu đường chủ, trở lại trên thuyền kim loại màu xám, lại bắt đầu bố trí.
- Đáng tiếc.
Triệu Phong phát hiện, sau vụ va chạm vừa rồi của Thần binh Địa cấp, những thuyền viên trên thuyền đã chết hết.
Uy năng của Thần binh Địa cấp, đối với tồn tại dưới Đan Nguyên Cảnh, chính là lực lượng cấm kỵ, chỉ cần một tia dư âm cũng đủ loại bỏ Chân Chủ Cấp rồi.
Huống chi, các thuyền viên hậu cần này, tu vi cũng không quá Chân Chủ Cấp tiểu thành hoặc đại thành, kém xa thành viên chiến đấu rất nhiều.
Dưới sự vây công của đám hải tặc, lâu thuyền kia đã bị phá hủy hơn phân nửa.
Mà lâu thuyền của bọn họ cũng không có lực phòng ngự và phẩm chất tốt như “thuyền Lam Lôi Hải Thiên”, dưới dư âm chiến lực cấp Tôn Giả, vẫn có thể kiên trì chống đỡ mà không hư hại
- Tiểu huynh đệ, dù sao thì ngươi cũng không có thuyền viên, muốn điều khiển “thuyền Lam Lôi Hải Thiên”. E rằng không dễ, không bằng chúng ta hãy kết bạn cùng đi, chúng ta sẽ cung cấp thuyền viên.
Lão giả mặc áo hoa cười nói.
- Kết bạn cùng đi? Hình như chúng ta cũng không phải cùng một hướng a.
Triệu Phong khẽ giật mình.
Hắn muốn chạy đến Bát Hoang Sơn, còn phía lâu thuyền thì từ Bát Hoang Sơn xuất phát, nghịch hướng mà đi.
- Tiểu huynh đệ, nếu ngươi có thể hỗ trợ, hộ tống chúng ta đi “Tịnh Nguyệt Linh Tông”. Lão phu và Lâu Lan gia sẽ cảm kích vô cùng. Hơn nữa, điều này đối với tiểu huynh đệ mà nói, cũng là một đại kỳ ngộ.
Lão giả mặc áo hoa, liền nói ra đề nghị của mình.
Cái gì? Đi Tịnh Nguyệt Linh Tông?
Triệu Phong thiếu chút nữa trợn mắt.
Tại Quần Đảo vực Thiên Lô, ba đại Tông phái Nhị Tinh, đều bị hắn đắc tội hết.
Mà Tịnh Nguyệt Linh Tông kia, lại càng kết thù với Triệu Phong sâu hơn.
Hai lần đến Di tích Tử Thánh, Triệu Phong không biết đã chém giết bao nhiêu cường giả của Tịnh Nguyệt Linh Tông, trong đó còn có cả Tôn Giả Đan Nguyên Cảnh.
Cũng may.
Hiện nay đang ở biên giới của Quần Đảo vực Thiên Lô, trong thời gian ngắn không cần phải lo lắng quá mức.
- Tiểu huynh đệ, ngươi có thể không biết. Tịnh Nguyệt Linh Tông này là siêu cấp Tông phái Nhị Tinh rưỡi, với tư chất của ngươi, nếu như có thể cùng Lâu Lan cô nương tiến vào Tịnh Nguyệt Linh Tông…
Lão giả mặc áo hoa cố gắng khuyên bảo.
- Dừng lại, việc này tuyệt đối không thương lượng.
Triệu Phong cắt ngang lời hắn.
Thấy Triệu Phong quả quyết như thế, lão giả mặc áo hoa và Lâu Lan Chỉ Thủy đều có chút bất đắc dĩ.
- Đã như vậy, lão hủ cũng không bắt buộc. Nhưng ân cứu mạng của tiểu huynh đệ, chúng ta không thể không báo.
Lão giả mặc áo hoa và Lâu Lan Chỉ Thủy liếc nhìn nhau.
Bất chợt.
Hai người thành khẩn yêu cầu Triệu Phong, đến “Lâu Lan gia” ở Bát Hoang Sơn làm khách.
Bát Hoang Sơn, vừa vặn là hướng đi của Triệu Phong.
Đoàn người lão giả mặc áo hoa, đành phải trở về theo đường cũ, bởi vì lâu thuyền của mình đã bị hư hại rồi.
- Ân công không thể không có thuyền viên được. Đến Bát Hoang Sơn, có thể bổ sung hết thảy những thứ cần thiết để đi lại trong Hư Không Hải. Chỉ Thủy cũng thành tâm mời ân công đến Lâu Lan gia làm khác một chuyến.
Trong đôi mắt sáng của Lâu Lan Chỉ Thủy, tràn ngập sóng gợn lưu ba.
Lúc này.
Triệu Phong cướp đoạt được thuyền Lam Lôi Hải Thiên, đánh bại Đoàn hải tặc Lam Lôi, nên lập tức giành được sự kính trọng của mọi người.
Ngay cả vị Lâu Lan cô nương, cũng đổi khác ấn tượng đối với Triệu Phong, trong lòng dần có vài tia hảo cảm và sùng bái.
- Bát Hoang Sơn?
Trên mặt Triệu Phong thoáng hiện vẻ trầm ngâm, thoáng suy tư.
Theo như lời của Lâu Lan Chỉ Thủy, Bát Hoang Sơn chính là khu vực tiếp tế duy nhất tại biên giới Hư Không Hải này.
Một khi rời khỏi đây, Triệu Phong sẽ rất khó tìm được địa phương để tiếp tế khác.
- Được.
Triệu Phong cũng muốn nhân tiện đi tham quan phong tình dị vực một lần.
Tiến vào thế giới Ngoại Vực, dọc theo một đường, đều là vụ hải và hư không vô tận.
Không lâu sau…
Đám người của lâu thuyền đã tập trung trên thuyền kim loại màu xám.
Triệu Phong cũng không quan tâm nữa, những người này đều là thuyền viên, điều khiển thuyền Hư Không Hải.
- Thuyền Lam Lôi Hải Thiên này, tại Bát Hoang Sơn, chính là một trong những thuyền Hư Không Hải truyền kỳ, tốc độ và phòng ngự đều là nhất lưu, sở trường ngụy trang, có thể ẩn nấp ở dưới sâu trong hải dương…
Tính năng và phẩm cấp của thuyền Lam Lôi Hải Thiên, khiến cho những thuyền viên này, đều hưng phấn không thôi.
Không lâu sau.
Thuyền kim loại màu xám đã khởi hành, đi xuyên qua vụ hải.
Thuyền Lam Lôi Hải Thiên dài đến hai ba mươi trượng, chia làm hai tầng, đỉnh thuyền là phòng quan sát, còn không gian bên trong thì được chia thành mười mấy gian phòng.
Tại hạch tâm của thuyền, là một cái điện các cỡ nhỏ, bên dưới là phòng điều khiển.
- Chỉ cần có đủ nguyên tinh thạch và tài liệu, thì có thể khởi động thuyền Hư Không Hải. Tiến bước trên con đường Hư Không Hải vô tận đầy buồn chán này.
Triệu Phong cũng không quản những chuyện khác nữa, việc cần làm thì làm, nhanh chóng tiến vào phòng thuyền trưởng.
Trong phòng thuyền trưởng, chất liệu trang trí đặc biệt, chế tác tinh xảo, có thể ngăn cách linh thức ngoại giới, thích hợp dùng để nghỉ ngơi và tu luyện.
Một lát sau.
Tại chính giữa tiểu điện, Triệu Phong và lão giả mặc áo hoa cùng Lâu Lan Chỉ Thủy, nhập tọa trò chuyện với nhau.
Từ chỗ hai người, Triệu Phong đã hiểu rõ về tình hình chung tại Bát Hoang Sơn, ba đại Tông phái Nhị Tinh, thậm chí là toàn bộ Quần Đảo vực Thiên Lô.
- Hoàng bá, Lâu Lan cô nương, tại sao nhị vị phải đi vòng qua Bát Hoang Sơn?
Triệu Phong khó hiểu hỏi.
Lão giả mặc áo hoa có chút cay đắng, giải thích:
- Thuyền bị hao tổn, đường xá xa xôi, thương thế của lão hủ rất nặng, đây là một phần nguyên nhân. Ngoài ra, Lam Lôi đạo tặc kia, còn có một vị huynh đệ kết nghĩa, chính là thủ lĩnh của “liên minh hải tặc” vùng Bát Hoang Sơn.
Triệu Phong lập tức tỉnh ngộ.
Tịnh Nguyệt Linh Tông cách nưoi này xa xôi, không có thuyền Hư Không Hải, muốn đến nơi, quả thât vô cùng gian nan.
Thuyền Lam Lôi Hải Thiên một đường tiến thẳng, nhanh chóng xuyên qua màn vụ hải.
Một lúc nào đó, phía trước chợt xuất hiện một luồng nguyên khí chấn động rõ ràng.
Trong tầm mắt.
Một dãy núi tráng lệ rộng rãi, cây xanh cảnh đẹp chợt hiện ra, đứng trên thuyền Hư Không Hải, cũng có thể cảm nhận được dòng chảy của nguyên khí thiên địa.
Từ Hư Không Hải ở Ngoại Vực nhìn lại, Bát Hoang Sơn kia thật không khác gì một khối “phỉ thúy” cỡ lớn.
- Triệu huynh, sắp vào Vực Nội rồi.
Lão giả mặc áo hoa chợt nhắc nhở. Lúc này, hai người và Triệu Phong đã nói chuyện với nhau quen thuộc rồi.
Vực Nội?
Triệu Phong che kín Thần Linh Nhãn, thoáng chút thả lỏng, lập tức cảm ứng được một tầng khí lực trường vô hình, bao phủ toàn bộ Vực Nội Bát Hoang Sơn.