Trên đỉnh chủ Linh Phong, trong một mảnh rừng trúc có tử vân huyễn vụ lượn lờ.
- Hi nhi, mặc dù ngươi nắm giữa huyết mạch thần thoại Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, nhưng cũng không phải là huyết mạch truyền thừa loại chiến đấu, nếu như liều mạng với “Nam Cung Thánh” kia, e rằng phần thắng không quá năm thành.
Âm thanh mờ ảo không u, từ bên trong một gian nhà trúc ở truyền đến.
Trong gian nhà trúc này, ám hương lượn lờ.
Một thiếu nữ lam thường bách điệp hoàn mỹ tuyệt đỉnh, đứng tại chỗ, trong đôi mắt tinh huyễn, mê ly như mộng, mái tóc xanh nhẹ nhàng buông xuống, không nhiễm bụi trần, giống như Trích tiên tử nhập thế.
- Hừ, Nam Cung Thánh kia, mặc dù là thiên tài số một trong Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa, nhưng hắn cũng đã mấy lần chịu thiệt dưới tay ta rồi.
Mộng Hi đưa cánh tay nhỏ nhắn vuốt khẽ mái tóc như thác nước, đôi mắt tinh huyễn như bảo thạch, cong cong như vầng trăng lưỡi liềm, lưu ba như nước, dáng vẻ dường như có chút không phục.
Ở trước mặt nàng, chính là một bóng người tóc bạc đang ngồi xếp bằng, khí tức trống trải.
Bóng người tóc bạc này, không thấy rõ nam nữ, giản dị mà tự nhiên, giống như một đoàn không khí hư vô.
- Ha ha, ngươi là đệ tử kiệt xuất nhất cả đời của ta, Bán Thần Di Viên năm trăm năm mở ra một lần, sư phụ sao có thể không chuẩn bị một chút cơ chứ.
Bóng người trống trải kia, chậm rãi vươn tay ra.
Vụt…
Một viên ngọc giác tử lân đặc thù, rơi xuống tay Mộng Hi.
- Đây là…
Mộng Hi khẽ giật mình, bên trong ngọc giác tử lân này, ẩn chứa một luồng khí tức tinh thần huyền bí, nhưng cũng không phải là bất kỳ đạo cụ Thần binh nào.
- Có thứ này trợ giúp, khi tiến vào Bán Thần Di Viên, thực lực của ngươi sẽ gần như vô địch. Cho dù là Nam Cung Thánh cũng phải kiêng dè ngươi mấy phần.
Trong đó, tổ hợp ba người: một trung niên râu cá trê, một thanh niên lãnh khốc và một nữ tử váy xanh.
Còn bên kia, một thanh niên huyền y ngạo khí lăng vân, một tay đặt sau lưng, ung dung không vội, một tay phát ra ánh sáng bàng bạc huyền ảo, lấy sức một người, áp bách ba vị Nửa bước Vương Giả.
Ngoài sân thi đấu, có không ít người đang xem chiến.
Ở đó còn có một vài đệ tử Chân truyền, thậm chí mấy vị Vương Giả và một vị Đại Đế.
- Nam Cung Thánh này, dựa vào sức một người, không những áp chế ba vị Nửa bước Vương Giả, lại còn rất ung dung.
Các đệ tử Chân truyền ở dưới sân, đều hãi hùng khiếp vía.
Thực là biến thái.
Nam Cung Thánh, đệ nhất Chân Truyền của Huyền Chân Thánh Tông, Thủ tịch đệ tử.
Đồng thời.
Hắn cũng là người được công nhận là số một trong Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa, ngoại trừ “Mộng Hi” đang nắm giữ huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng ra, chưa bao giờ nghe nói có một thiên tài nào có thể chống đỡ quá mười chiêu từ trong tay hắn.
Trên sàn thi đấu, ba luồng ý chí Nửa bước Vương Giả, ngưng tụ thành một đoàn, dồn ép về phía Nam Cung Thánh.
Tại phương diện linh hồn, sản sinh một luồng cảm giác chấn động, một vùng nguyên khí thiên địa, phảng phất như đọng lại, tất cả ý niệm tư duy, đều bị áp chế đến mức khó có thể nhúc nhích.
Ba luồng ý chí Nửa bước Vương Giả này, đã hòa làm một thể.
Các đệ tử Chân truyền ở dưới sàn thi đấu, đều hãi hùng khiếp vía, gần như nghẹt thở.
Cho dù Nam Cung Thánh, tu vi đạt tới Nửa bước Vương Giả, cũng rất khó sánh ngang một đòn liên thủ của ba luồng ý chí Nửa bước Vương Giả này.
- Phá!
Trên người Nam Cung Thánh nổi lên một trận hào quang bàng bạc huyền ảo, cực kỳ chói mắt, ý chí Nửa bước Vương Giả, bỗng nhiên tăng vọt.
Ầm…
Một tiếng nổ lớn vang lên tại phương diện linh hồn, sức mạnh to lớn mà vô hình của Nửa bước Hư Thần Cảnh, xuyên qua thế giới vật chất và tinh thần.
Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ trận pháp của sàn thi đấu, đều lắc lư chấn động, đột nhiên ảm đạm.
- Ý chí Vương Giả.
Toàn trường ồ lên một trận, chỉ có một vị Đại Đế trong đó là vẻ mặt vẫn như thường, trên mặt còn mang theo vẻ vui mừng.
Ầm ầm ầm...
Ba vị Nửa bước Vương Giả, toàn thân chấn động mạnh, bị ý chí Vương Giả mạnh mẽ đánh bay, khóe miệng tràn ra vết máu.
- Ý chí Vương Giả? Chẳng lẽ Nam Cung Thánh đã tiến vào hàng ngũ Vương Giả?
- Không, tu vi của hắn vẫn dừng lại tại Nửa bước Vương Giả, nhưng phương diện linh hồn đã hoàn toàn lột xác, dựng dục ra ý chí Vương Giả Hư Thần Cảnh.
Dưới sàn thi đấu, một trận náo động.
Thời khắc này.
Rất nhiều cường giả thiên tài, đều dùng ánh mắt hâm mộ và kính sợ, nhìn hình ảnh mờ ảo trên người Nam Cung Thánh.
Dựng dục ra ý chí Vương Giả hoàn chỉnh, Hư Thần Cảnh đối với Nam Cung Thánh mà nói, đã không còn tồn tại bình cảnh nào nữa.
Ầm…
Một luồng ý chí Tân Vương Giả, chọc tan bầu trời, hòa vào trong Thái Hư, kích thích sức mạnh thiên địa to lớn vô biên.
Nam Cung Thánh trong tầm nhìn, cùng thiên địa tuy hai mà một, đã đạt tới cảnh giới lý tưởng, đó là “Thiên Nhân hợp nhất”.
Bắt đầu từ đó.
Một cái ý chí của hắn, đều ẩn chứa sức mạnh to lớn không thể chống đối của Vương Giả, có thể trong nháy mắt loại bỏ những Đan Nguyên Cảnh bình thường.
- Ý chí của Tân Vương Giả?
- Chẳng lẽ trong Thánh Địa, lại sinh ra một vị Vương Giả?
Trong Chân Vũ Thánh Địa, rấtn hiều Vương Giả Hư Thần Cảnh, thậm chí một vài Đại Đế, đều đem thần niệm quét tới.
Thế nhưng.
Lúc bọn họ phát hiện, ý chí Tân Vương Giả kia, là xuất phát từ một thiên tài hậu bối trong Thánh Địa, trong lòng lập tức chấn động.
- Nam Cung Thánh chỉ mới hơn ba mươi tuổi, vậy mà đã dựng dục ra ý chí Vương Giả rồi.
- Không hổ là thiên tài số một của Thánh Địa, đồng thời nắm giữ hai loại thể chất tuyệt đỉnh thế gian là “Không Linh Thể” và “Thiên Linh Thể”.
Một vài Vương Giả, đều cảm khái thán phục.
Cường giả bình thường, đạt đến cấp bậc Vương Giả Hư Thần Cảnh, không người nào là không mất hơn trăm năm, thậm chí mấy trăm năm.
Chẳng qua, Nam Cung Thánh này, quả thật là tư chất tuyệt đỉnh.
Thể chất tu luyện trên thế gian, chia làm Phàm, Linh, Địa, Thiên.
Người tu hành bình thường, chẳng qua chỉ là Linh thể.
Lúc trước, trong Quảng Lăng Phủ, thể chất của đám người Triệu Phong, chẳng qua chỉ là Bán Linh Thể, chính là Linh Thể phổ thông.
Địa Linh Thể, cũng tương đối hiếm thấy trên thế gian.
Mà Nam Cung Thánh này, lại nắm giữ Thiên Linh Thể cao cấp nhất.
Không chỉ có vậy.
Hắn còn có thể chất huyết mạch “Không Linh Thể” cực kỳ đặc thù.
Không Linh Thể, có mức độ phù hợp cực lớn đối với không gian, thiên địa, bình thường không thể kế thừa, nó là một loại thể chất huyết mạch có tính xác suất.
Thiên phú thể chất như vậy, mới có thể đúc ra một thiên tài có tư chất thiên phú số một số hai trong Thánh Địa.
Cũng chỉ có hai huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng khác, mới có thể cùng sánh ngang.
Trong sân.
Triệu Phong mở mắt, bỗng nhiên cảm ứng được một luồng ý chí Tân Vương Giả, tràn ngập khắp toàn bộ chủ Linh Phong.
- Hắn chính là Nam Cung Thánh sao?
Ý niệm tinh thần của Triệu Phong, hóa thành hai mươi, ba mươi luồng, xuất hiện giữa bầu trời.
Qua mấy ngày này.
Triệu Phong đã hấp thu một lượng lớn khí tức Mộng cảnh Thái Cổ, nhằm củng cố tu vi cảnh giới.
Chẳng qua.
Hắn vừa mới đột phá không lâu, liền tận mắt nhìn thấy phong thái anh vĩ của thiên tài số một Thánh Địa – Nam Cung Thánh.
- Ý chí Vương Giả à…
Trong lòng Triệu Phong thầm than, đối diện với luồng ý chí Thiên Nhân hợp nhất, dung hợp với sức mạnh thiên địa to lớn kia, khiến tất cả mọi thứ đều trở nên nhỏ bé.
Nơi này dù sao cũng là Linh Vực Thánh Địa, một Thánh Địa tu hành trong hải vực mênh mông.
Trong Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa, lấy Nam Cung Thánh dẫn đầu, hình thành hai phái “Thánh Mộng” chống đỡ cục diện.
Thánh, chính là Nam Cung Thánh, đại biểu cho Huyền Chân Thánh Tông, sau lưng là Huyền Chân Thánh Tông Tam Tinh.
Mộng, tức là Mộng Hi, đại diện cho Thiên U Thánh Tông, sau lưng là Thiên U Thánh Tông Tam Tinh.
Chứng kiến thực lực của Nam Cung Thánh, Triệu Phong cũng có thể liên tưởng tới một vị Mộng Hi nào đó, nghe nói là người đó nắm giữ huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, có lẽ cũng sẽ không kém bao nhiêu.
Thời gian Bán Thần Di Viên mở ra, dần dần rút ngắn.
Những đệ tử Chân truyền đang bế quan khổ tu, đều lần lượt xuất quan.
Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa, từng người xuất đầu, đều có tiến bộ không tầm thường.
Lúc này.
Triệu Phong cũng đình chỉ việc tu luyện, bắt đầu nghiên cứu tư liệu về “Bán Thần Di Viên” trong tay mình.
Bán Thần Di Viên, nghe nói đó là một cái hoa viên.
Kỳ thực, bản thân cái di viên này, chính là một không gian Bí cảnh, bên trong có hệ thống thiên địa độc lập, cấp độ tuyệt đối cao hơn Di tích Tử Thánh rất nhiều.
Dù sao, Di tích Tử Thánh mà Triệu Phong nhìn thấy, cũng đã suy yếu, không bằng một phần mười thời kỳ đỉnh cao.
- Triệu sư đệ.
Ngoài sân, truyền đến một âm thanh.
Triệu Phong nghe thấy âm thanh này, ý niệm linh thức, trong nháy mắt đã nhìn thấy một vị đệ tử Thánh Tông.
Tên đệ tử Thánh Tông này, là một thanh niên mặc áo xanh, bộ dạng thật thà.
- Đổng sư huynh.
Triệu Phong khẽ mỉm cười, đi ra sân.
Lần trước, tại nghi thức thu đồ đệ, hắn đã gặp gỡ không ít đệ tử Chân truyền.
Mà Đổng sư huynh này, tên là Đổng Kiếm, cũng là một người trong số đó.
Quan trọng hơn chính là.
Vị Đổng Kiếm này, còn là đệ tử ký danh mà Đoan Mộc Thanh thu nhận, cha của hắn, còn là một vị Nửa bước Vương Giả trung kỳ trong Tông môn.
Năm đó, Đoan Mộc Đại Đế thu nhận “Đổng Kiếm” làm đệ tử ký danh, cũng là vì thấy cha hắn lao tâm lao lực vì hắn, cho nên hết sức cảm động.
Tư chất của Đổng Kiếm, ở trong đám thiên tài của Thánh Địa, chỉ có thể xem là tầm trung.
Ngày thường, phần lớn thời gian của Đoan Mộc Thanh, đều dùng để bế quan, một lần bế quan ít nhất mấy năm, thậm chí trên mười năm.
Vì vậy, cơ hội để Đoan Mộc Thanh chân chính truyền thụ và chỉ điểm cho Đổng Kiếm, cũng không quá nhiều.
- Triệu sư đệ, chỉ còn ba ngày nữa là Bán Thần Di Viên sẽ mở ra. Sư tôn lại đang ở bên ngoài, ngươi chuẩn bị thế nào rồi?
Đổng Kiếm nhiệt tình nói.
Hai người đều xuất thân môn hạ của Đại Đế, một người là Chân truyền, còn một người là ký danh.
Mặc dù chênh lệch địa vị, nhưng dù sao cũng là đồng môn.
Triệu Phong ở trong Thánh Tông, cũng không quen người nào khác, cho nên chỉ có thể đi chung với Đổng Kiếm.
- Lần bế quan này có chút thành tựu. Mặc dù vẫn không thể so được với Thập Đại Thiên Tài Thánh Địa, nhưng ít nhất cũng sẽ không làm sư tôn mất mặt.
Triệu Phong khẽ mỉm cười, vẫn rất khiêm tốn.
Ánh mắt của Đổng Kiếm khi nhìn về phía Triệu Phong, có một chút phức tạp, che giấu sự đố kỵ và kiêng dè.
Đều là môn đồ của Đại Đế, nhưng đãi ngộ của hai người lại cách biệt rất lớn.
Tiêu chuẩn để Đổng Kiếm tiến vào di viên, chính là thông qua bản thân nỗ lực cạnh tranh mà đạt được.
Hiện nay hắn đã 30 tuổi, một thân tu vi đạt tới Tiểu Đan Nguyên Cảnh đỉnh cao, thực lực trong đám thiên tài ngoại vi, cũng có thể coi là cường giả nhất lưu.
Chẳng qua.
Đổng Kiếm lại không thể không bội phục thực lực và thiên phú của Triệu Phong.
Triệu Phong chỉ hai mươi mấy tuổi, chưa quá 23 tuổi, mà một thân tu vi thực lực, lại vô cùng kinh người.
Trong trận chiến lần trước, Triệu Phong dùng mười chiêu đánh bại Tả Hồng, Đổng Kiếm cũng tận mắt chứng kiến.
Đổng Kiếm tự nghĩ, bản thân ở trước mặt Triệu Phong, e rằng cũng không chống đỡ quá ba mươi chiêu.
Mà lần này gặp lại.
Tu vi của Triệu Phong đã có một bước đột phá, đạt đến Tiểu Đan Nguyên Cảnh hậu kỳ, trong cơ thể ẩn hàm một luồng khí tức sức mạnh, mang đến cho hắn áp lực không nhỏ.
Ngày hôm đó…
Triệu Phong và Đổng Kiếm, ở trong Thánh Địa giao lưu với mọi người.
Đơn giản là vì hai mục đích.
Một là thảo luận tin tức liên quan đến Bán Thần Di Viên.
Bán Thần Di Viên đã kéo dài nhiều năm như vậy, mà tư liệu của mỗi vị Đại Đế Vương Giả, đều có sai lệch nhất định.
Vương Giả Đại Đế càng lớn, càng nắm giữ được nhiều tin tức hoàn chỉnh hơn.
Như Đoan Mộc Đại Đế, quanh năm tiềm tu, lại rất bình dị, mặc dù việc nắm bắt tin tức cũng không quá kém, nhưng khẳng định là sẽ không đầy đủ nhất.
Còn một mục đích khác.
Đó là tìm đồng bạn, đến lúc tiến vào Bán Thần Di Viên, có thể phối hợp, chiếu cố lẫn nhau.
Đổng Kiếm chính là xuất phát từ mục đích này, cho nên mới đi xung quanh giao thiệp với những đệ tử Chân truyền khác.
Dù sao.
Đệ tử tiến vào Bán Thần Di Viên, ngoài hai đại Thánh Tông ra, còn có ba mươi ba cường Tông Nhị Tinh.
Từ xưa đến nay, thiên tài trong Thánh Địa, đều chém giết trong Bán Thần Di Viên, xuất hiện thương vong cũng là điều rất bình thường.
Thời gian nhanh chóng trôi qua.
Thời gian ba ngày, chớp mắt đã qua.
Ngày hôm đó, Bán Thần Di Viên năm trăm năm mở ra một lần, rốt cuộc đã đến lúc khai mở.
Ầm…
Trên Vạn Cổ Thánh Phong, bắn ra một đạo sức mạnh to lớn vô biên đến từ thiên địa, mắt thường chỉ thấy một lâm viên tràn ngập hào quang, xuất hiện tại một góc của tòa Thánh Phong, giống như ảo ảnh.