Lúc này, thực lực thủ đoạn của Triệu Phong, đã giành được sự kính phục và cảm kích của mọi người.
Nếu như không có Triệu Phong, chuyến đi đến Tử Yên hồ của bọn hắn lần này, không thể nào có được thu hoạch phong phú như thế.
- Lên đường đi.
Triệu Phong lại để cho Công chúa Nhân Ngư đi trước dẫn đường.
Trở lại tầng thứ nhất của Nhân Ngư Thần Điện, Triệu Phong cẩn thận cảm nhận một phen, phát hiện tu vi của mình, đã đạt tới Tiểu Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong, tiếp cận Tôn Chủ.
Trong đó, chủ yếu là Bất Lão Tuyền và ý cảnh của Vương Giả.
Tu vi của Giang Phàm, cũng có tăng phúc nhất định, tiếp cận Tiểu Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong.
- Nhân loại.
Một luồng sức mạnh to lớn của Vương Giả, ngưng kết tại lối vào Nhân Ngư Thần Điện.
Ý chí tư duy của mọi người, phảng phất bị giam cầm, hô hấp khó khăn.
Chỉ có Triệu Phong và Thần Dịch Lâm là có thể chống cự được luồng ý chí này, Giang Phàm cũng miễn cưỡng tiếp nhận được.
- Nhân Ngư Vương, con gái của ngươi, ta sẽ không mang đi. Nhưng trước khi rời khỏi Vương quốc Nhân Ngư, ngươi cần phải đảm bảo an nguy của chúng ta.
Triệu Phong lạnh nhạt mở miệng.
Dứt lời.
Hắn liền lệnh cho Công chúa Nhân Ngư đến gần Nhân Ngư Thần Điện.
- Chủ nhân…
Trong đôi mắt đẹp của Công chúa Nhân Ngư lộ vẻ dịu dàng, thần sắc có chút luyến mộ không rời, đây cũng không phải là hiệu quả của Minh Tâm Ấn đơn thuần, mà là một loại cảm tình ái mộ.
Nữ nhân, vĩnh viễn sùng bái kẻ mạnh.
Công chúa Nhân Ngư ở phương diện này, biểu hiện lại càng mãnh liệt hơn.
- Thỉnh cầu phụ vương, hãy để cho ta cùng đi theo chủ nhân...
Công chúa Nhân Ngư nói với vẻ cầu khẩn.
Trong Vương quốc Nhân Ngư, không có bất kỳ một người nam tử nào có thể khiến cho nàng hâm mộ.
- Ngươi…
Nhân Ngư Vương phiêu phù trên khoảng không của Thần Điện, rất là tức giận, bộ dạng như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Hắn hung hăng nhìn chằm chằm Triệu Phong, thần sắc có chút phức tạp, lại có chút bất đắc dĩ.
Nhân loại này, đã triệt để nô dịch cả thể xác lẫn tinh thần của Công chúa Nhân Ngư.
Lúc này.
Cho dù Triệu Phong giải trừ “Minh Tâm Ấn”, cũng không nhất định có thể hóa giải loại cảm tình ái mộ của Công chúa Nhân Ngư.
- Đáng tiếc, hắn lại là nhân loại.
Nhân Ngư Vương cảm thấy, thực lực thủ đoạn và thiên phú tiềm lực của Triệu Phong, quả thật rất đáng bội phục.
Triệu Phong liếc nhìn Công chúa Nhân Ngư, lắc đầu nói:
- Ta không thể mang ngươi theo. Chờ sau khi rời khỏi Tử Yên hồ, ta sẽ giải trừ Minh Tâm Ấn.
Vì sao?
Công chúa Nhân Ngư thương tâm gần chết, nói:
- Luận tư sắc, ta cũng không thua mỹ nữ tuyệt sắc của nhân loại. Luận thiên phú linh hồn, ta có thể trợ giúp ngươi. Hơn nữa, một khi Nhân Ngư tộc có thể tấn chức Vương Giả, liền có thể cải tạo thân thể, hoàn toàn biến thành thân thể nhân loại.
- Ta đã có thê tử.
Triệu Phong lưu lại câu nói sau cùng, sau đó mang theo bọn người Thần Dịch Lâm, bay về hướng mặt nước.
Công chúa Nhân Ngư nghe vậy, tâm thần khẽ chấn động.
Triệu Phong đã có thê tử, nàng cũng không thể làm gì được.
- Phỉ Nhi.
Nhân Ngư Vương thở dài một tiếng, một tay đặt lên vai con gái.
- Hừ, chờ khi ta hóa giải được cấm thuật linh hồn kia, ta sẽ bắt tiểu tử kia lại, nàm nam bộc cho ngươi.
Nhân Ngư Vương hừ lạnh một tiếng.
Nhân Ngư tộc, trời sinh có thiên phú linh hồn mạnh mẽ, nhất là Vương thất Nhân Ngư.
Huống chi, Nhân Ngư Vương còn là Vương Giả Hư Thần Cảnh.
Thế nhưng.
Lúc hắn rót thần niệm vào tâm hồn nữ nhi, lập tức biến sắc.
“Minh Tâm Ấn” mà Triệu Phong thi triển, ngay cả Vương Giả như hắn, trong chốc lát cũng không thể làm gì được.
Minh Tâm Ấn này, có nguồn gốc từ “Minh Đồng bí điển” của Tử Vong Đại Đế, Vương Giả bình thường, có thể nói là không thể sánh kịp.
Trên mặt hồ.
Phốc phốc phốc…
Quân đoàn Thủy tộc của Triệu Phong, nhanh chóng tụ tập tại biên giới Vương quốc Nhân Ngư.
Thủy quái xúc tu, cự thủy mãng, Thượng Cổ cự ngạc… Đám dị thú Thủy tộc cường đại, nghìn nghịt chen lấn về phía trước.
Bọn người Thần Dịch Lâm, cũng đứng trên người đám dị thú Thủy tộc.
Những nơi bọn hắn đi qua, phần đông sinh linh Thủy tộc đều né tránh.
Triệu Phong và Thần Dịch Lâm, đều ngưng kết thành ý chí Nửa bước Vương Giả, đủ để chấn nhiếp phần đông dị thú Thủy tộc.
Triệu Phong đứng chắp tay, ngưng mắt nhìn về phương xa.
Cách ngoài mười dặm.
Thanh niên sáng ngời đứng trên mặt nước, khuôn mặt khẽ động.
Ngay lập tức, quân đoàn Thủy tộc của Triệu Phong, ùn ùn lao tới.
- Triệu Phong, còn có nhóm người của Huyền Chân Thánh Tông nữa, thực lực tăng lên không ít. Trong đó còn có một kẻ có được huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng…
Thần sắc của Ôn Lạc An dần dần trở nên ngưng trọng.
Hắn vốn tưởng rằng, bọn người Triệu Phong, cho dù có thể rời khỏi Vương quốc Nhân Ngư, ít nhất cũng phải tử thương quá nửa, trạng thái suy kiệt.
Nhưng không ngờ rằng, thực lực của nhóm người này so với tưởng tượng, còn mạnh mẽ hơn, đều có tăng phúc.
Ngoài ra.
Trong hư không, thần niệm của Nhân Ngư Vương, vẫn quanh quẩn không chịu rời đi.
- Nếu như muốn giết Triệu Phong, như vậy thì phải đối địch với hai đội ngũ khổng lồ, còn có một Vương Giả chưa thể dự đoán, đang ẩn nấp sau màn nữa.
Ánh mắt Ôn Lạc An lóe lên.
Cho dù Nhân Ngư Vương không ra tay, hắn cũng không nắm chắc mười thành.
- Chỉ nắm chắc bảy thành mà thôi. Bây giờ cũng không phải cơ hội tốt nhất để giết Triệu Phong. Một khi để lọt lưới một hai tên, chờ sau khi di viên đóng cửa, ta cũng sẽ gặp phải sự đuổi giết của cao tầng Huyền Chân Thánh Tông.
Thanh niên sáng ngời phân tích cẩn thận một phen, rốt cuộc thở dài.
Vụt…
Tại chỗ lóe lên hư ảnh, hắn quyết định từ bỏ việc đuổi giết Triệu Phong lần này.
- Ôn Lạc An này thật nhanh, không ngờ có thể phi hành trong di viên.
Triệu Phong quả thật giật mình không nhỏ.
Tốc độ mà Ôn Lạc An biểu hiện ra, vượt xa Triệu Phong khi không sử dụng “Phong Lôi Chi Dực”.
Hơn nữa.
Mấy người ở đây, cho dù là Thần Dịch Lâm, cũng không thể nào chính thức phi hành trong Bán Thần Di Viên này được.
- Ôn Lạc An, không chịu ra tay. Có lẽ hắn cố kỵ Nhân Ngư Vương hoặc đám người Thần Dịch Lâm, Giang Phàm cùng với quân đoàn Thủy tộc.
Trong lòng Triệu Phong thầm thở phào một hơi.
Trực giác nói cho hắn biết rằng, Ôn Lạc An này chính là một đại kình địch, mang đến cho hắn một loại cảm giác nguy cơ rất lớn.
Nửa canh giờ sau.
Đám người Triệu Phong, đã rời khỏi Tử Yên hồ.
- Giải!
Ý niệm Triệu Phong khẽ động, thông qua Thần Linh Nhãn, giải trừ “Minh Tâm Ấn” của Công chúa Nhân Ngư.
Cùng lúc đó…
Trước Nhân Ngư Thần Điện, Công chúa Nhân Ngư khẽ “ưm” một tiếng, có chút mê mang không nỡ nhìn về một phía khác.
- Nhân loại kia, không ngờ lại tuân thủ hứa hẹn.
Nhân Ngư Vương thở phào một hơi.
Hắn cũng không đi đuổi giết Triệu Phong, ngược lại kiểm tra tình huống của con gái.
Còn nữa, Nhân Ngư tộc thích ứng với khí hậu của Tử Yên hồ, không thích hợp với những khu vực khác trong Bán Thần Di Viên, nếu tự tiện rời khỏi đây, sẽ bị ý chí của Bán Thần áp chế.
Bên bờ Tử Yên hồ.
- Triệu sư đệ, tiếp theo chúng ta đi đâu?
Một tên đệ tử Chân truyền, có chút tha thiết hỏi.
Đoạn đường này, thực lực thủ đoạn của Triệu Phong, đã khiến mọi người tin phục rồi.
Tin rằng, đi theo Triệu Phong, nhất định sẽ thu hoạch không tệ.
- Dưỡng Tâm Điện.
Triệu Phong phun ra ba chữ.
Dưỡng Tâm Điện?
Đám người Thần Dịch Lâm, có chút ngoài dự liệu.
Bọn hắn vốn tưởng rằng Triệu Phong sẽ đi Bách Hoa Viên, hoặc là Vạn Bảo Lâu.
Dù sao đi nữa, với thực lực của Triệu Phong bây giờ, cũng đủ mạnh, lại còn có thể khống chế một vài Yêu thú dị linh cường đại.
Đi Dưỡng Tâm Điện, đối với Triệu Phong mà nói, ngược lại không có ưu thế quá lớn.
- Chư vị có thể đi theo ta, cũng có thể lựa chọn mỗi người một ngã. Từ nay về sau, thu hoạch sẽ dựa vào bổn sự của mỗi người.
Triệu Phong nhìn về phía đám người.
Thu hoạch của hắn ở trong Bán Thần Di Viên này, đã đủ nhiều rồi.
Tiếp theo.
Thứ có thể hấp dẫn hắn nhất, chính là “Bán Thần chi huyết”.
Đám người Thần Dịch Lâm, cân nhắc một hồi.
Từ nay về sau, cho dù bọn hắn đi theo Triệu Phong thì thu hoạch cũng dựa vào bổn sự của mình. Mà trong Dưỡng Tâm Điện, kỳ ngộ thu hoạch lại rất thấp.
Cuối cùng.
Trỉai qua một hồi suy tính kỹ lưỡng, bọn hắn đã quyết định đi Vạn Bảo Lâu để tranh đoạt những dị bảo quý hiếm.
Những dị bảo quý hiếm trong Vạn Bảo Lâu, đồng dạng cũng có khả năng thay đổi vận mệnh nhân sinh, hiệu quả không thua gì “Huyễn Thần Tửu”.
- Chư vị may mắn.
Triệu Phong cũng chẳng suy nghĩ gì nữa, lập tức cáo từ đám người Thần Dịch Lâm.
Từ khi tiến vào Bán Thần Di Viên, hắn chỉ có một tín niệm duy nhất, đó là “Độc hành giả”.
Vụt...
Thân hình Triệu Phong lóe lên, xuất phát tiến đến “Dưỡng Tâm Điện”.
Trong Bán Thần Di Viên, đẳng cấp không gian rất cao, áp lực cực lớn, tốc độ sẽ bị hạn chế sâu sắc.
Nửa ngày sau…
Triệu Phong dần dần tiếp cận “Dưỡng Tâm Điện”.
Dọc đường, hắn gặp phải một ít thiên tài Thánh Địa, có một vài thân ảnh, dường như có chút chật vật.
Triệu Phong ngồi trên một đầu Liệt Diễm Mã hai đầu, sau lưng là hai “Tinh Đình Nhân” (*) dị tộc tinh xảo, tung bay giữa không trung.
(*) người chuồn chuồn
Liệt Diễm Mã hai đầu, cùng với hai Tinh Đình Nhân này, đều tiếp cận Nửa bước Vương Giả, hình thể lại không lớn, tốc độ rất linh xảo, không khiến gây kinh động.
Dọc đường.
Những thiên tài Thánh Địa khác, nhìn thấy tọa kỵ và hai tên nô bộc Tinh Đình Nhân của Triệu Phong, đều vô cùng hoảng sợ, nhanh chóng tránh đi.
- Dưỡng Tâm Điện.
Lúc Triệu Phong đi tới mục tiêu, đã phát hiện xung quanh tập trung không ít thiên tài.
Bịch…
Một thiên tài Thánh Địa tái nhợt chật vật, từ trong Dưỡng Tâm Điện, lăn ra ngoài.
- Bán Thần chi huyết, ẩn chứa uy năng thật là đáng sợ.
- Đến nay còn chưa có người nào có thể tiếp cận được khoảng cách mười trượng với Thần Huyết.
Trong ngoài Dưỡng Tâm Điện, một ít thiên tài Thánh Địa, tụm năm tụm ba, bắt đầu thảo luận.
Đột nhiên.
Tại một chỗ yên tĩnh trong đám người, mấy luồng khí tức trân thú dị tộc cường đại, chợt đập thẳng vào mặt.
- Người kia là ai, không ngờ lại dám thuần hóa “Tinh Đình Nhân” hiếm thấy.
- Tinh Đình Nhân có tốc độ linh xảo kinh người, phong mang rất khó ngăn cản, thân mang hai loại thuộc tính Phong, Độc.
Thiên tài trong Dưỡng Tâm Điện, vừa kinh ngạc vừa kiêng dè.
- Thì ra là hắn.
Những người này, cũng có một số nhận ra Triệu Phong, thậm chí trong số đó còn có đệ tử của Huyền Chân Thánh Tông nữa.
Mọi người đều ăn ý nhường ra một con đường.
Triệu Phong dường như rất quen thuộc địa hình, vừa bước vào Dưỡng Tâm Điện, lập tức tiến thẳng đến chỗ ao nước hẻo lánh.
Không lâu sau.
Triệu Phong đã đến chỗ ao nước hẻo lánh chứa “Bán Thần chi huyết”.
Xung quanh ao nước này, có một số thiên tài Thánh Địa cường đại đang đứng.
Những thiên tài Thánh Địa này, đều có thực lực không tầm thường, cố gắng ngạnh kháng uy áp của “Bán Thần chi huyết”, gian nan tiến tới gần.
- Bán Thần chi huyết.
Ánh mắt Triệu Phong dừng lại trong ao nước, chỉ thấy tại nơi đó có một giọt máu lưu ly hoàng kim, ước chừng bằng đầu ngón út.
Quả nhiên.
Vừa đến gần ao nước, thân thể huyết nhục của Triệu Phong, liền thừa nhận một luồng uy áp không thể tưởng tượng nổi.
Loại uy áp này, vượt xa Vương Giả Hư Thần Cảnh, lực lượng vô hình, có thể khiến cho sinh linh vạn vật, bị nghiền nát thành phấn vụn.
Một giọt huyết dịch, không ngờ lại có uy năng như thế, nếu như có thể chuyển hóa thành của mình, nhất định sẽ tạo thành biến đổi nhảy vọt đối với thể chất huyết mạch, thậm chí là tu vi.
Triệu Phong âm thầm kinh hãi.Cho dù là Vương Giả, Đại Đế, cũng không thể chống cự được sức hấp dẫn của Bán Thần chi huyết.
- Phải làm thế nào mới có thể thu hoạch được Bán Thần chi huyết đây?
Triệu Phong suy tư.
Đầu tiên, Hư Không Chuyển Vật đoán chừng không có khả năng.
Giọt Bán Thần chi huyết này, không chỉ uy áp bản thân kinh người, mà bên trong còn ẩn chứa ý chí Bán Thần, có một tia liên hệ với lực lượng thần bí.
Bán Thần chi huyết, ẩn chứa linh tính và Thần lực, tạo thành sự bài xích nhất định đối với ngoại lực.
Triệu Phong vững tin, độ khó của việc thu lấy vật ấy, so với Huyễn Thần Tửu, còn khó khăn gấp mười lần, gấp trăm lần.
Lúc tiếp cận mười trượng, mỗi một bươcs của Triệu Phong, đều trở nên trì trệ, thừa nhận áp lực thần uy của Bán Thần chi huyết.
Càng tiếp cận thì càng khiến Bán Thần chi huyết sinh ra “thần lực” bài xích.
Đột nhiên.
Phụ cận ao nước, có một vài tên thiên tài Thánh Địa hét thảm một tiếng.
- A…
Một tên nam tử Tiểu Đan Nguyên Cảnh đỉnh phong, huyết mạch không tầm thường, sau khi bước vào khoảng cách mười trượng, lập tức bị uy năng thần lực của Bán Thần chi huyết áp bách, bạo thể mà vong.
Phành…
Huyết nhục nổ tan, sóng khí cường đại, khiến cho thiên tài Thánh Địa đều tâm kinh đảm hàn, sắc mặt trắng bệch.