Sự cân đối của ba đại thiên tài Vương Giả, sắp bị đánh phá, Triệu Phong cuối cùng đã có chút ngồi không yên.
- Một khi Mộng Hi liên thủ với Ôn Lạc An, giải quyết Nam Cung Thánh, thế cuộc đối với ta, sẽ trở nên bất lợi rất lớn.
Triệu Phong cũng không hy vọng nhìn thấy tình huống như thế.
Cho dù thực lực của Nam Cung Thánh có mạnh đến đâu, lực uy hiếp to lớn đến mức nào, cũng là cùng xuất thân Huyền Chân Thánh Tông Tam Tinh như Triệu Phong.
Nói một cách tương đối.
Mộng Hi và Ôn Lạc An liên thủ, sẽ đem đến cho Triệu Phong nguy cơ rất lớn.
Phốc phốc phốc…
Nam Cung Thánh thi triển bí kỹ phòng ngự không gian, trong chốc lát, vẫn có thể chống đỡ với công kích của Mộng Hi và Ôn Lạc An.
Huyền ngân hư quang lóe lên tại chỗ, Nam Cung Thánh nắm “hư” lấy Bán Thần tinh huyết, sau đó hướng bên ngoài lăng mộ mà phi độn đi.
- Mộng Yếm Thiên Lao.
Mộng Hi vung tay ngọc lên, một chuỗi hư tuyến mộng sắc dày đặc, tạo thành một cái lao tù hư huyễn, dung nhập vào không gian hiện thực, ngăn cản thân pháp không gian của Nam Cung Thánh.
- Phong Thiên Chiến Quyền.
Thanh niên sáng ngời bay vọt lên không trung, một đạo quyền ảnh kim quang to lớn, xuyên qua hư không, chồng điệp tầng tầng, đóng kín đường đi của Nam Cung Thánh.
Liệt Thiên Trảm.
Nam Cung Thánh tay cầm “Càn Khôn Kiếm”, bỗng nhiên vung lên, trong hư không lưu lại một đạo vết nứt huyền ngân, hình dạng như mạng nhện, khí tức cấm kỵ tứ tán khắp nơi.
Phành phành phành...
Thân hình Nam Cung Thánh lay động, hào quang huyền ngân trên người đã lờ mờ quá nửa.
Công kích mãnh liệt của dị thú Vương Giả gào rít, sức mạnh to lớn của Vương Giả ép tới.
Thân hình Nam Cung Thánh lui nhanh, khóe miệng tràn ra một vệt máu, Bán Thần tinh huyết trong tay cũng thoát ly sự khống chế.
Trên mặt hắn, lộ vẻ âm tình bất định, phẫn hận không cam lòng.
Đơn đả độc đấu thì thanh niên sáng ngời và Mộng Hi, quá nửa không phải là đối thủ của hắn.
Nhưng tiếc rằng.
Mộng Hi đạt được dị thú Vương Giả, lại được một đại hắc mã như thanh niên sáng ngời giúp đỡ.
- Trước tiên giải quyết hắn.
Mộng Hi cười lạnh một tiếng, mái tóc xanh như thác nước, trong không gian ánh sáng mộng ảo, kéo dài gấp vài lần, đem Bán Thần tinh huyết hạn chế tại một góc trong “Mộng Yểm Thiên Lao”.
Thanh niên sáng ngời và dị thú Vương Giả, cùng nhằm về phía Nam Cung Thánh.
Mộng Hi vừa ngăn chặn Bán Thần tinh huyết thoát đi, vừa dùng không gian Mộng Yếm, hạn chế Nam Cung Thánh tránh né.
Hiển nhiên.
Hai người liên thủ, chính là muốn đánh cho Nam Cung Thánh, ít nhất cũng phải trọng thương, trong thời gian ngắn không cách nào tranh cướp Bán Thần tinh huyết với bọn họ được.
- Ta muốn chạy thoát cũng không phải khó. Thế nhưng chẳng lẽ cứ như vậy chắp tay nhường lại Bán Thần tinh huyết…
Nam Cung Thánh thần sắc ảm đạm, đầy vẻ bất đắc dĩ và không cam lòng.
Đúng lúc này.
Ánh mắt của hắn nhìn về phía hư không đối diện, trong lòng khẽ run.
Quả thực.
Ánh mắt Nam Cung Thánh đang nhìn về phía hư không sau lưng Mộng Hi.
Một con mắt hư vô, có chút mơ hồ xuất hiện.
Tại một góc thông đạo của lăng mộ, đột nhiên xuất hiện một con tặc miêu màu xám bạc.
Một thanh chủy thủ thần bí lấp lánh ánh sáng u ám, kéo động một chuỗi nhận ảnh, lóe lên trong hư không rồi biến mất.
Một chuỗi nhận ảnh kia, thẩm thấu vào màn đêm đen tối, có một loại sát ý xuyên thủng tâm linh.
Bởi vì hướng mà Ảnh Sát Đế Nhận vừa rời khỏi tay, chính là phóng thẳng đến mắt của Mộng Hi.
- Ảnh nhận ám sát, dung nhập với bí thuật không gian.
Ánh mắt Nam Cung Thánh sáng lên.
Không thể nào tưởng tượng được, con mèo nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay, không ngờ lại có thể phát huy Độn Không Ảnh Sát đến cảnh giới như vậy.
Nửa bước Vương Giả bình thường, e rằng không thể tránh nổi bị chủy thủ này ám sát.
Mộng Hi khẽ biến sắc, chỉ cảm thấy một luồng sát ý lạnh lẽo, xuyên thấu tâm linh của mình, con mắt mơ hồ truyền đến cảm giác đau đớn.
Cho dù nàng ở trong không gian Mộng Yếm, cũng không muốn mạnh mẽ chống đỡ công kích như vậy.
Bởi vì, thanh chủy thủ đó chính là Ảnh Sát Đế Nhận, có thể đánh đồng với Càn Khôn Kiếm và Tỏa Thiên Cung.
Ảnh Sát Đế Nhận, dung hợp với bí kỹ Độn Không của Ám Sát đạo, tại một trình độ nhất định, có thể bỏ qua phòng ngự, ngay cả Tử Vong ảnh thân của Tử Vệ ngày xưa, cũng chịu phải thiệt thòi.
Vụt…
Mộng Hi mơ hồ nhận ra, không gian Mộng Yếm của mình, đã bị thanh chủy thủ kia xuyên qua.
- Mở!
Mộng Hi chỉ có thể vung mái tóc dài ẩn chứa mộng quang mơ hồ, nghênh đón “Ảnh Sát Đế Nhận”.
Dù sao thì một tay của nàng cũng nắm chặt lấy Tử Lân ngọc giác, điều khiển dị thú Vương Giả.
Còn tay còn lại, dùng để hạn chế Nam Cung Thánh.
Phốc…
Mái tóc xanh giống như thác nước, dưới lực lượng Mộng Yếm ảnh hưởng, uy năng tăng vọt, tiếp cận chiến lực của Vương Giả.
Ảnh Sát Đế Nhận, nhất thời bị bao trùm.
Nam Cung Thánh âm thầm thở dài.
Nhưng một khoảnh khắc sau, hắn thoáng giật mình một cái, như nắm bắt được thứ gì đó.
- Không đúng.
Mộng Hi hô nhỏ một tiếng, nàng đột nhiên phát hiện Ảnh Sát Đế Nhận kia, đột nhiên biến mất trong không gian Mộng Yếm.
Một luồng khí tức không gian xa lạ, thẩm thấu vào trong không gian Mộng Yếm của nàng.
- Xẹt xẹt…
Ảnh Sát Đế Nhận đột nhiên xuất hiện, xuyên qua cổ tay của Mộng Hi.
Nói chuẩn xác hơn là.
Ảnh Sát Đế Nhận chính là xuất hiện bên trong cổ tay của Mộng Hi, sau đó mới xuyên qua.
- Hư Không Chuyển Vật?
Nam Cung Thánh kinh ngạc, lấy thiên phú không gian của hắn, có thể nhìn ra được nguyên lý biến mất và xuất hiện của thanh Ảnh Sát Đế Nhận kia.
- Á…
Mộng Hi hét lên một tiếng, cánh tay bị “Ảnh Sát Đế Nhận” xuyên qua, máu tươi lập tức ào ào chảy ra.
Càng trùng hợp hơn chính là.
“Tử Lân ngọc giác” mà nàng nắm trong tay, cũng bị rơi xuống.
Không tốt.
Sắc mặt Mộng Hi đại biến, mơ hồ ý thức được điều gì đó.
… Tử Lân ngọc giác.
Đây chính là đạo cụ đặc thù để nàng khống chế dị thú Vương Giả.
Thế nhưng.
Còn không đợi nàng có hành động thì một cái hư ảnh đã lóe lên bên cạnh nàng, sau đó biến mất.
Meo meo…
Một con mèo nhỏ màu xám bạc, dường như đã đợi sẵn từ trước, đột nhiên hiện thân, bắt lấy Tử Lân ngọc giác.
Tình cảnh này, khiến cho hai vị thiên tài Vương Giả khác ở đây, đều sợ đến ngây người.
- Dừng tay!
Mộng Hi quát lớn một tiếng, trên gương mặt tuyệt mỹ như huyễn mộng, chợt hiện lên một tia kinh nộ và âm lệ.
Tử Lân ngọc giác chính là át chủ bài lớn nhất để nàng rong ruổi trong Bán Thần Di Viên này.
Có một dị thú Vương Giả tọa trấn, bất kể là Nam Cung Thánh hay là thanh niên sáng ngời, cũng phải kiêng kỵ nàng vài phần.
- Lưu lại!
Mộng Hi đem huyết mạch Mộng Yếm, thúc dục đến cực hạn, từng đạo hư tuyến mộng quang, nhằm mục tiêu là Tiểu Tặc Miêu mà đâm đến.
Thế nhưng.
Tiểu Tặc Miêu rất nhạy bén, bí kỹ Độn Không vô cùng kỳ diệu, dùng phương thức không thể tin nổi, tránh thoát từng đạo hư tuyến mộng quang kia.
Luận linh hoạt, cho đến nay còn chưa có người nào có thể sánh ngang với Tiểu Tặc Miêu.
Gương mặt xinh đẹp của Mộng Hi trầm xuống, vừa định chuẩn bị hạ sát thủ thì…
- Phá Diệt Thần Quang!
Một đạo cầu vồng màu xanh rực rỡ chói mắt, nổi lên vô số hạt nhỏ giống như phong mang sắc bén, xuyên qua không gian Mộng Yếm, bắn trúng Mộng Hi.
- Đó là…
Thân hình Mộng Hi lay động, không gian Mộng Yếm do chính mình dựng lên, thiếu chút nữa đã bị Phá Diệt Thần Quang phân giải mất một nửa, uy năng giảm mạnh.
Là hắn…
Mộng Hi ngẩng đầu, chỉ nhìn thấy một con mắt hư vô trong suốt lấp lánh, đang lạnh lùng quan sát mình.
Tiểu Tặc Miêu cũng nhân cơ hội này, thân hình lóe lên, dung nhập vào bóng đêm u ám, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.
- Đừng để nó chạy!
Mộng Hi có thiên phú Linh Hồn, có thể miễn cưỡng cảm ứng được phương hướng bỏ chạy của Tiểu Tặc Miêu.
Nhưng bất ngờ chính là.
Tiểu Tặc Miêu không hề bỏ chạy ra ngoài.
Meo meo.
Nó cầm theo Tử Lân ngọc giác trong tay, nhe răng nở nụ cười đắc thắng.
Trong nụ cười đó, có bảy phần cười mờ ám, còn có ba phần cười đê tiện.
Nó không chỉ không chạy, còn thản nhiên đứng tại chỗ.
Nam Cung Thánh và thanh niên sáng ngời đều sững sờ, chiến lực của tặc miêu này tuy mạnh, nhưng e rằng còn chưa đủ để chống lại Mộng Hi a.
Nhưng một khắc sau, bọn hắn đã minh bạch.
Grào...
Một luồng sức mạnh to lớn Vương Giả, bao trùm trên người Tiểu Tặc Miêu.
Tiểu Tặc Miêu dưới sức mạnh to lớn của Vương Giả ảnh hưởng, được đưa đến trên lưng một con dị thú Tử Lân một sừng.
Dị thú Vương Giả.
Ba thiên tài Vương Giả ở tại chỗ, đều cảm thấy tâm linh chấn động.
Meo meo.
Tiểu Tặc Miêu tay cầm Tử Lân ngọc giác, ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ ngồi trên lưng dị thú Vương Giả.
Đã thế nó còn bày ra bộ dáng khua tay múa chân, thiếu chút nữa khiến cho Mộng Hi thổ huyết rồi.
- Dị thú Vương Giả, bị nó điều khiển rồi…
Nam Cung Thánh và thanh niên sáng ngời đều vô cùng ngạc nhiên, không ngờ lại dẫn đến kết cục như vậy.