Trải qua “Bán Thần Di Viên”, sinh mạng thể phách, cùng với linh hồn lực lượng của Triệu Phong, đã đạt tới cấp độ hoàn toàn mới.
Lần này, lại thăm dò Mộng Cảnh Thái Cổ, hắn so với dĩ vãng, đã thoải mái hơn không ít.
- Hiện tại, nếu như ta bất động, ở chỗ này một ngày hay hai ngày, cũng không thành vấn đề.
Triệu Phong chậm rãi đạp vững từng bước chân.
Trong mắt của hắn đầy vẻ cẩn thận, Thần Linh Nhãn nhìn thấu bốn phương tám hướng.
Trước đó có một lần, hắn ở bên trong Mộng Cảnh Thái Cổ, tao ngộ một con “Thượng Cổ Yêu điểu” cường đại.
Tùy tiện tao ngộ Yêu điểu, còn có khí tức áp bách cấp Vương Giả trở lên.
Càng không cách nào đánh giá được, những sinh linh to lớn trong đó, thậm chí một số chủng tộc cấp cao, sẽ mạnh đến bao nhiêu.
Bởi vậy.
Trong quá trình thăm dò, Triệu Phong đặc biệt cẩn thận, mọi thời khắc đều bảo trì cảnh giác.
Cạch cạch cạch cạch
Triệu Phong bộ pháp vững vàng, không chậm không nhanh.
Nếu có chút mệt mỏi, hắn sẽ ngồi xuống tại chỗ, còn có thể điều tức.
Hô hấp khí tức của Mộng Cảnh Thái Cổ, đối với huyết mạch thể chất của Triệu Phong, thậm chí linh hồn, đều có một loại tác dụng tẩy luyện cùng ngưng thực.
Chỉ là.
Khí tức trong Mộng Cảnh Thái Cổ, hiệu quả đối với Triệu Phong hiện tại, đã dần dần giảm xuống, trở nên chậm chạp.
Dù sao, sinh mệnh và cấp độ linh hồn của Triệu Phong, cũng đã đạt tới cấp độ Vương Giả rồi.
Phía trước tầm mắt, là một bãi cỏ.
Tại bên rìa bãi cỏ, có một con sông nhỏ.
Bãi cỏ, là mục tiêu số một của Triệu Phong.
- Đi đến bãi cỏ trước rồi nói sau.
Triệu Phong lần trước đã đánh giá qua, đi đến bãi cỏ, cần phải một ngàn bước.
Một ngàn bước.
Nếu như tại nửa năm trước, việc này đối với Triệu Phong mà nói, quả thật vô cùng gian nan.
Khi đó, hắn có thể đi được một hai chục bước, đã là rất tốt rồi.
Bây giờ.
Triệu Phong cùng với Mộng Cảnh Thái Cổ, độ phù hợp gia tăng, khí lực linh hồn cường đại hơn, một lần đi mấy trăm bước, có lẽ không có vấn đề.
Mười bước... Một trăm bước... một trăm năm mươi bước
Triệu Phong đi dị thường cẩn thận.
Một lúc sau.
Hắn chứng kiến trên bầu trời, có một điểm đen xẹt qua.
- Hử, là một con chim sẻ?
Triệu Phong hơi sững sờ.
Con chim sẻ kia, vừa bay qua trên bầu trời, khí tức cường đại, mặc dù không bằng Yêu điểu lần trước, nhưng cũng có thể so với cấp độ Tôn Chủ.
Lúc này.
Triệu Phong thần kinh kéo căng, vẻ mặt tràn ngập đề phòng.
Nhưng con chim sẻ này, không để ý đến Triệu Phong, chỉ bay qua mà thôi.
- Xem ra, trong Mộng Cảnh Thái Cổ này, không khác hiện thực lắm. Không phải toàn bộ sinh linh, đều có tính công kích.
Triệu Phong hơi buông lỏng một hơi.
Bước tiến của hắn, có chút nhanh hơn.
Sau đó.
Thần Linh Nhãn của hắn, lại thấy được một ít tiểu sinh linh, thí dụ như con kiến, côn trùng.
Những sinh linh này, phát ra khí tức, vô cùng cường đại, ít nhất có thể so với cấp độ Tôn Giả.
- Những sinh linh này, chỉ sợ là những sinh vật cấp thấp nhất trong Mộng Cảnh Thái Cổ, không có trải qua bất luận tu luyện gì, không ngờ lại có khí tức mạnh như thế.
Trong lòng Triệu Phong tràn ngập kinh hãi.
Đương nhiên, những sinh linh này, mặc dù không mạnh bằng Triệu Phong, nhưng do sinh trưởng ở nơi này, cho nên Mộng Cảnh Thái Cổ đối với chúng cũng không có bất kỳ áp lực bài xích nào.
Mộng Cảnh Thái Cổ, đến tột cùng là thế giới như thế nào?
Nếu như nói, nó là cảnh trong mơ, vì sao lại bị thương, cùng với hiện thực đồng bộ?
Rõ ràng tiến vào chính là ý thức, vì sao khí tức bên trong, có thể được lợi tại hiện thực?
Triệu Phong có một loại trực giác.
Nếu như, mình tử vong bên trong Mộng Cảnh Thái Cổ, như vậy trong hiện thực, khẳng định cũng sẽ chết đi.
Mộng Cảnh Thái Cổ này, thật sự quỷ dị.
Nó cùng với Thần Linh Nhãn, tương liên lẫn nhau, đến tột cùng là có bí mật như thế nào?
Những điểm đáng ngờ này, với cấp độ của Triệu Phong hiện nay, tạm thời không nghĩ ra.
- Trước hết hãy mặc kệ những điều này, xem còn có thể thu được những thứ tốt khác hay không?
Triệu Phong thu hồi suy nghĩ.
Mộng Cảnh Thái Cổ, chỉ là một tia khí tức, đã có tác dụng lớn như vậy.
Nếu là các vật chất khác ở bên trong thì sao?
- Xem có thể, tìm được một ít “trái cây” các loại hay không.
Triệu Phong trầm ngâm nói.
Thần Linh Nhãn của hắn, lại thăm dò khắp nơi lần nữa.
Trái cây, khẳng định chỉ ở trong rừng cây, mới có.
Nhưng tình hình rừng cây, khá là phức tạp, Triệu Phong khó bảo đảm sẽ không tao ngộ sinh linh có tính công kích mạnh.
- Trước tiên đi đến bờ sông đã.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, thấy con sông nhỏ bên cạnh bãi cỏ.
Không biết, uống “nước” bên trong Mộng Cảnh Thái Cổ, liệu có hiệu quả gì không?
Nghĩ tới đây, Triệu Phong tâm thần chấn động.
Có điều.
Muốn đi đến dòng sông, trước phải đi đến bãi cỏ.
Bãi cỏ, cách hắn còn có gần ngàn bước.
- Hai trăm bước... Ba trăm bước...
Sau khi đi được mấy trăm bước, Triệu Phong có chút cố hết sức, hô hấp dồn dập.
- Trước nghỉ ngơi một chút.
Triệu Phong cũng không vội, khoanh chân ngồi xuống.
Hắn cách bãi cỏ, còn bảy tám trăm bước.
Từ bãi cỏ, đi đến bờ sông, lộ trình ít nhất cũng phải gấp mười lần.
Ngồi xếp bằng, điều tức một lát, Triệu Phong tinh lực khôi phục.
Đúng lúc này.
Xì xì…
Triệu Phong nghe được một thanh âm khác lạ.
Hắn men theo bên trái xem xét, lập tức giật mình hoảng sợ.
Một con Hoa Ban Xà dài hơn ba thước, phun ra thở vào, nhàn nhã bò tới.
Xì…
Triệu Phong giật mình một cái, toàn bộ tinh thần đều đề phòng.
Ở bên trong Mộng Cảnh Thái Cổ này, một tia khí tức đã cường đại như vậy, sinh linh thai nghén bên trong, tuyệt đối không đơn giản.
Huống chi, lại là loại sinh vật như “xà” này.
Tựa hồ cảm thấy được khí tức dị thường, Hoa Ban Xà kia, đột nhiên kéo căng, đầu rắn nâng lên, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Triệu Phong.
Cả hai, cách nhau không đến một trượng.
Khoảng cách gần như thế, khiến cho Triệu Phong cảm thấy một tia nguy cơ thấp thỏm.
Nhất thời.
Triệu Phong cùng Hoa Ban Xà kia, giằng co lẫn nhau.
- Khí tức của con răn này, so với con chim sẻ kia thì mạnh hơn nhiều, nhưng so với Yêu điểu mình gặp lần đầu, thì yếu hơn.
Trong lòng Triệu Phong thầm tính toán.
Ô...ô...ô...n...g!
Trong lòng bàn tay Triệu Phong, ngưng hiện một tia Xích Diệt Phong Lôi, như một sợi chỉ thô.
Không có biện pháp.
Ở bên trong Mộng Cảnh Thái Cổ, lực lượng của hắn, bị áp chế đến cực hạn.
Triệu Phong đoán chừng, Xích Diệt Phong Lôi của mình, sau khi ly thể sẽ sụp đổ tán loạn.
- Không được, ta phải cầm một thứ vũ khí trên tay
Trong tay Triệu Phong, rất nhanh xuất hiện một thanh trường kiếm Địa cấp.
Đối với Triệu Phong hiện nay mà nói, Thần binh Địa cấp bình thường, giá trị cũng không tính là cực cao.
Vốn liếng của hắn, ít nhất sánh ngang với Vương Giả Hư Thần Cảnh, không thể theo lẽ thường mà cân nhắc.
Trường kiếm Địa cấp này, dài bốn năm thước, vô cùng sắc bén.
Đã có trường kiếm Địa cấp này, lòng tin Triệu Phong tăng mạnh, ít nhất không cần tay không tấc sắt, đi ứng phó một con rắn không biết độc tính ra sao.
Cùng lúc đó.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong, tập trung vào Hoa Ban Xà kia.
- Trảm
Trong mắt Triệu Phong lệ mang lóe lên, trường kiếm Địa cấp trong tay nổi lên một vòng xích mang, Điện Minh Phong rít gào, chém thẳng xuống Hoa Ban Xà.
Hoa Ban Xà kia, phản ứng cũng không chậm.
Vèo
Nó nhảy lên cao, cắn xuống Triệu Phong.
Luận tốc độ, nó so với Triệu Phong càng nhanh nhẹn hơn.
Dù sao, nó cũng ở trong Mộng Cảnh Thái Cổ, là sinh linh sinh trưởng ở nơi này, không hề chịu sự bài xích của không gian.
Ưu thế củaTriệu Phong, ở chỗ đánh đòn phủ đầu.
Thần Linh Nhãn của hắn, cũng hiểu rõ quỹ tích động tác của Hoa Ban Xà để khống chế nó.
Bởi vậy.
Mặc dù tốc độ và sự nhanh nhẹn của Triệu Phong kém một chút, nhưng trường kiếm Địa cấp, vẫn như cũ chém xuống trên đầu con rắn “Hoa Ban Xà” kia.
Đinh xùy…
Một tiếng nổ khác thường, từ kiếm phong truyền đến.
Tiếp theo, một luồng lực lượng khổng lồ vọt tới, thân hình Triệu Phong thoáng lay nhẹ.
Đồng thời Hoa Ban Xà kia, bị một kiếm trảm lui, rít lên một tiếng, trên trán lưu lại một vết ngấn nhẹ.
- Khí lực thật mạnh!
Triệu Phong huy động một kiếm vừa rồi, kì thực cũng không thoải mái.
Hắn ở trong không gian này, phải chịu đựng tính bài xích nhất định, cùng với áp lực Thiên Địa “ngoài ngạch”.
Cũng may.
Một kiếm vừa rồi, cũng đã mang đến một chút thương thế rất nhỏ cho Hoa Ban Xà.
Vèo
Hoa Ban Xà hung tính đại phát, đánh về phía Triệu Phong.
Triệu Phong lấy tĩnh chế động, Thần Linh Nhãn mở ra đến mức tận cùng, tập trung vào Hoa Ban Xà, trường kiếm Địa cấp ngưng kết một tầng Xích Sắc hồ quang.
Phốc
Trường kiếm đâm rách không khí, chém thẳng vào đầu Hoa Ban Xà, lập tức đâm vào bên trong cái miệng rộng lớn của Hoa Ban Xà.
Bàn tay của Triệu Phong hơi chấn động.
Cũng may, Hoa Ban Xà kia bị trường kiếm Địa cấp, đâm vào trong miệng, xuyên vào trong lục phủ ngũ tạng, Xích Diệt Phong Lôi tàn sát bừa bãi, bị bỏng rát.
Rít…
Hoa Ban Xà, có sức sống ương ngạnh, vẫn kiệt lực giãy dụa.
Tại Mộng Cảnh Thái Cổ, thực lực của Triệu Phong, bị chế ngự sâu sắc, lực lượng của hắn, còn chưa đủ để lập tức chém chết nó.
- Xích Diệt Đồng Hỏa!
Ý niệm Triệu Phong khẽ động, một đoàn diễm quang Xích Sắc Phong Lôi trong suốt từ đầu ngón cái rơi xuống đầu Hoa Ban Xà, khai nổ, sau đó lan tràn ra.
Rắn sợ lửa, con Hoa Ban Xà này cũng không ngoại lệ.
Huống chi, Đồng Hỏa của Triệu Phong, có thể xuyên qua giới vật chất, giới tinh thần.
Mấy nhịp hô hấp sau.
Một nửa thân thể của Hoa Ban Xà bị đốt trọi, ngừng giãy dụa.
Diệt!
Triệu Phong đi qua, thanh sắc hỏa diễm cũng dần tắt, cầm lên Hoa Ban Xà đã cháy đen một nửa kìa.
- Không biết thịt rắn này, có hiệu quả như thế nào.
Triệu Phong khẽ lẩm bẩm.
Lực lượng khí lực của Hoa Ban Xà này, thập phần cường đại, nhận được sự hun đúc của khí tức trong Mộng Cảnh Thái Cổ, có lẽ không đơn giản.
Vụt...
Triệu Phong ý niệm khẽ động, từ bên trong Mộng Cảnh Thái Cổ biến mất.
Trong hiện thực.
Tiểu Tặc Miêu ngồi ở trên người hắn, liền hấp thu một chút khí tức Mộng Cảnh Thái Cổ còn sót lại.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu nhìn thịt rắn bị cháy đen một nửa kia, hưng phấn vung trảo, vẻ mặt thèm thuồng.
- Tiểu Côn Vân.
Triệu Phong không có đem thịt rắn cho Tiểu Tặc Miêu ăn, mà gọi Bán Thần ấu đồng ra.
Bán Thần ấu đồng, vẫn chỉ mới khoảng hai, ba tuổi, làn da toàn thân, nổi lên một tia kim văn óng ánh nhàn nhạt.
Triệu Phong biết rõ, Bán Thần Côn Vân này, khi còn sống là một cường giả Luyện Thể.
Bằng không thì, cũng không cách nào tại dưới năng lực của Lôi Thần Kiếp,còn có thể lưu toàn thây, lại còn bảo tồn lâu như vậy.
- Đây là thịt rắn gì?
Bán Thần ấu đồng nhìn chằm chằm vào Hoa Ban Xà cháy đen một nửa kia, tự nhiên cảm ứng được khí tức bất phàm trong đó.
- Thưởng cho ngươi.
Triệu Phong đem Hoa Ban Xà, giao cho Bán Thần Côn Vân, hơn nữa yêu cầu hắn, ở trước mặt mà ăn.
Bán Thần ấu đồng này, đừng nhìn như mới hai ba tuổi, kì thực dưới sự Luyện Thể, vô cùng cường đại, còn hơn cả Khô Lâu đường chủ.
- Thử xem xem.
Bán Thần ấu đồng cũng không dám làm trái, mặc dù biết, đây là bắt nó làm chuột bạch.
Ngược lại Tiểu Tặc Miêu một bên, không ngừng hâm mộ, nhìn chằm chằm vào chỗ thịt rắn kia.
Bán Thần ấu đồng lườm nó, hơi đắc ý, lấy ra một thanh dao găm sắc bén, cắt thịt rắn.
- Quá cứng
Bán Thần ấu đồng nhíu mày, hắn dùng sức lực toàn thân, mới miễn cưỡng cắt được một miếng.
Một lát sau…
Bán Thần ấu đồng, lấy một khối thịt rắn, dùng Đan Hỏa nướng chín, mùi thịt xông vào mũi.
Hắn cẩn thận từng li từng tí, ăn hết một miếng.
Thịt rắn vào bụng, Bán Thần ấu đồng sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, liền vội khoanh chân mà ngồi, thúc dục chân nguyên trong cơ thể.
- Bên trong thịt rắn này, ẩn chứa một loại khí tức Thiên Địa bổn nguyên. huyết nhục tinh khí của nó, so với Hải Kình Tâm Tủy Huyết, còn cường đại hơn.
Bán Thần ấu đồng vẻ mặt kinh hỉ.
Chỉ một miếng thịt rắn, lại có thể khiến cho Chân Nguyên, huyết khí, khí lực, của hắn đề có được ích lợi.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu rốt cục nhịn không được, nhào về miếng thịt rắn kia.
- Cái này là của ta!
Bán Thần ấu đồng vẻ mặt tức giận, cùng Tiểu Tặc Miêu tranh đoạt miếng thịt rắn còn lại.
Cuối cùng.
Vẫn là Tiểu Tặc Miêu, chiếm được ưu thế, đem phần còn lại chia thành hai phần ba.
Trên mặt Bán Thần ấu đồng, có vài vết cào, cũng không để ý hình tượng gì nữa, trực tiếp nuốt phần thịt rắn còn lại.
Triệu Phong vẻ mặt cổ quái, nhìn Bán Thần ấu đồng cùng Tiểu Tặc Miêu, đem thịt rắn chia xong.
- Chủ nhân, thịt rắn này, có còn hay không?
Bán Thần ấu đồng liếm liếm bờ môi.
Hắn phát hiện, bên trong thịt rắn này có chứa khí tức bổn nguyên, khiến Bán Thần huyết mạch nhanh chóng phục hồi nguyên vẹn như cũ.
Meo meo…
Tiểu Tặc Miêu cũng lộ ra vẻ mặt ý động, con mắt đen như bảo thạch, quay tròn chớp động, lộ ra vài tia nịnh nọt.