Bắc Đại lục, cảnh nội Thiên Bồng Đại quốc, trong một tòa tháp cao màu đen hình lục giác, sừng sững giữa núi sâu.
Trên tháp cao, tầng thứ bốn mươi chín mang phong cách cổ xưa thần bí, bị một luồng lực lượng tối tăm không thể nắm bắt bao phủ.
Đây chính là Lục Vu Tháp – Thánh Địa truyền kỳ Mệnh đạo truyền thừa của Thanh Hoa Vực.
Lúc này.
Tại tầng thứ bốn mươi chín cao nhất của Lục Vu Tháp, một vị lão giả cao lớn thương cổ, đứng chắp tay, nhìn về phía tinh không xa xôi.
Lão giả mặc trên người một thân áo choàng đen, hai mắt thoạt nhìn đục ngầu, nhưng thỉnh thoảng lại phát ra ánh sáng thâm thúy, lộ vẻ cơ trí và tang thương vô tận.
Meo ô…
Một tiếng mèo kêu kỳ dị réo rắt, xuyên qua hư không.
Chỉ thấy một con mèo lớn lông bạc, thần sắc lười biếng, dựa vào góc tường, ngáp lớn một cái.
- Trí Giả, ngài đã đứng ở nơi này một ngày một đêm rồi.
Sau lưng Lục Vu Trí Giả, có một vài thân ảnh đang đứng.
Gần ông ta nhất là một nữ tế sư kiều nhan xinh đẹp và một lão giả râu bạc.
- Cầm Hâm, ngươi thật không khiến ta thất vọng, cũng không cô phụ kỳ nguyện của sư tôn và mẹ ngươi. Từ xưa đến nay, hiếm có mấy người có thể nghịch thiên cải mệnh được.
Trên mặt Lục Vu Trí Giả đầy vẻ vui mừng.
Hai mắt của hắn thâm thúy, giống như có thể nhìn xuyên thấu không gian trùng trùng điệp điệp, phương hướng mà ông ta nhìn, chính là Phạm Luân Cổ Âm Điện.
Ô...ô...ô...n...g!
Bỗng nhiên, trên khoảng không của Lục Vu Tháp, chợt nổi lên một tầng ngân huy tinh quang, bao phủ trên người Lục Vu Trí Giả.
Meo ô…
Đại Lại Miêu giật mình một cái, trên mặt đầy vẻ chờ mong.
- Cầm Hâm? Liễu Cầm Hâm?
Sau lưng Trí Giả, nữ tế sư và lão đầu râu bạc, đồng loạt thất sắc.
Trong trí nhớ của bọn họ.
Liễu Cầm Hâm không phải đã chôn thây trong truyền thừa Ngoại Vực rồi sao?
Đối với sinh tử của Liễu Cầm Hâm, Lục Vu Trí Giả sớm đã kết luận là “lành ít dữ nhiều”.
- Liễu Cầm Hâm… Làm sao có thể.
Một nữ tử quý phái xinh đẹp đầy đặn thướt tha, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên tầng thứ bốn mươi chín của Lục Vu Tháp.
Nữ nhân này có thể nói là sắc nước hương trời, tiếu nhan mị hoặc tuyệt thế vô song, mỗi một cái nhíu mày hay nụ cười, đều có mị lực điên đảo chúng sinh.
Người đến.
Chính là Cầm Vương Phi, nữ đệ tử thứ hai của Lục Vu Trí Giả.
- Sáu năm trước, sư tôn đã có kết luận, không phải Liễu Cầm Hâm đã chết rồi sao?
Trên mặt Cầm Vương Phi đầy vẻ kinh ngạc nghi hoặc, sắc mặt biến đổi bất định.
Trên thực tế.
Năm xưa Lục Vu Trí Giả đưa ra kết luận “lành ít dữ nhiều”, xem như đã xác định tử vong cho Liễu Cầm Hâm.
Nhưng xuất phát từ đủ loại cân nhắc, Lục Vu Trí Giả vẫn không vạch trần sinh tử của Liễu Cầm Hâm.
- Sư tôn, không phải ngài đã sớm có kết luận Liễu Cầm Hâm đã chết rồi ư, tại sao lại có thể nghịch thiên cải mệnh được?
Cầm Vương Phi kính cẩn hỏi.
Lục Vu Trí Giả thu ba nữ đệ tử, phân biệt truyền dạy Mệnh đạo, Mị đạo, Nhạc đạo truyền thừa.
Trong đó, Cầm Vương Phi tuy là người duy nhất may mắn còn sống, thế nhưng, trong ba nữ đệ tử, nàng cũng là người không được coi trọng nhất.
Lục Vu Trí Giả yêu thích nhất Mệnh đạo đệ tử, sau đó là Nhạc đạo đệ tử.
Chỉ tiếc rằng, hai vị nữ đệ tử này, đều vì nghịch thiên cải mệnh cho Liễu Cầm Hâm, mà phải bỏ ra một cái giá quá lớn. Cái chết của bọn họ, Cầm Vương Phi chỉ là một trong số những nhân tố nhỏ mà thôi.
- Kết thúc của cuối cùng chính là bắt đầu. Tử vong cũng có nghĩa là tân sinh.
Trong con mắt đục ngầu của Lục Vu Trí Giả, chợt toát ra hào quang vinh dự, thậm chí có một tia cưng chiều yêu thương.
Mọi người trên đỉnh tháp, đều lộ ra một tia dị sắc.
Trong ấn tượng của mọi người, rất ít khi nhìn thấy trên mặt Lục Vu Trí Giả lộ ra dung quang như vậy.
- Tân sinh? Chẳng lẽ là…
Nữ tế sư và đám người lão giả râu bạc, đều cảm thấy tâm thần chấn động.
Nhất thời, mọi người bắt đầu xôn xao suy đoán.
- Nàng đã lĩnh hội Phạm Luân, siêu thoát gông cùm xiềng xích của mệnh lý kiếp này, bảy năm rồi, hạt giống ươm suốt bảy năm, cuối cùng cũng nẩy mầm nở hoa, đã gặt hái thành quả rồi…
Dung quang trên mặt Lục Vu Trí Giả, càng lúc càng rực rỡ.
Nhân sĩ Mệnh đạo sau lưng ông ta, có một vài người chợt lâm vào trầm tư.
- Cầm Tâm, lần này ngươi đến đây là có chuyện gì?
Lục Vu Trí Giả quay người lại.
Ông ta không nói gì thêm về chuyện của “Liễu Cầm Hâm” nữa.
- Sư tôn, Xích Nguyệt Ma Giáo hiện nay đã phục hưng, phản công Đại lục, muôn dân trăm họ đang đối mặt với nguy cơ trùng trùng. Xích Nguyệt giáo chủ uy chấn thiên hạ, nghe nói gần đây đang bế quan, dường như có ý đồ trùng kích Vương Giả Hư Thần Cảnh…
Cầm Vương Phi nói.
Mấy năm qua, thế lực của Xích Nguyệt Ma Giáo tro tàn lại cháy, dần dần lan ra, toàn diện phản công Đại lục.
Liên minh Thánh Vực và Thập Đại Tông Phái cố gắng chống đỡ, nhưng không thể nào ngăn cản được đại thế.
- Trí Giả, ngài nhất định có thể cứu vớt được muôn dân trăm họ của Đại lục.
Chúng nhân sau lưng đồng thanh lên tiếng.
Trong mắt Cầm Vương Phi, cũng lộ ra một tia chờ mong.
Thiên Bồng Đại quốc của nàng, cũng gặp phải dư nghiệt của Xích Nguyệt Ma Giáo xâm lấn.
Thiết Huyết Giáo cũng nhân cơ hội này, nhất cử khống chế, lãnh đạo toàn bộ thế lực trên Đại quốc, nhằm ứng phó với Ma Giáo.
- Các ngươi không cần phải lo lắng vô ích, Thanh Hoa Vực chính là nơi tập kết Đại Khí Vận…
Lục Vu Trí Giả thản nhiên cười.
Ông ta không nói gì thêm, lại quay người bế quan.
Cầm Vương Phi thở dài một hơi, trên mặt mơ hồ có chút không cam lòng.
Meo ô…
Đại Lại Miêu có chút giận dữ, lườm nàng một cái, sau đó chạy đi nơi khác.
Tại Quần Đảo Vực Càn Thánh.
Trên một Đảo Vực hoang vu nguyên khí mong manh.
Đảo Vực cỡ nhỏ này, không bằng một phần năm Bát Hoang Sơn, chỉ là một hồ nước hoang vu.
Lúc này.
Trên mặt hồ nước đang nổi lơ lửng một chiếc thuyền kim loại Tử Vong, hiện động một tầng ánh sáng âm u quỷ dị.
Hai gã Tử Vệ, đứng bảo vệ trước sau trên con thuyền buồm.
- Quần Đảo Vực Càn Thánh, Tông phái Nhạc đạo, không ngờ lại là nơi này…
Một thân ảnh cao ngạo to lớn như Tử Thần, xuất hiện tại mũi tàu.
Bên cạnh hắn, còn có một tiểu nữ hài bạch đồng.
Nữ hài bạch đồng này, phát triển vô cùng nhanh, màu trắng trong mắt, đã có một tia khí tức Đồng lực Không Minh, có một loại lực lượng huyền bí không thể nắm bắt.
- Sư tôn, Tông phái mang chữ “Cầm”, chính là nơi dừng chân của mục tiêu Tử Vong.
Nữ hài bạch đồng nói.
Hiện nay, nàng đã trở nên duyên dáng đáng yêu, dung nhan tú lệ, trên người có một loại khí chất khác biệt nữ hài bình thường.
- Tông phái mang chữ “Cầm”, ha ha, nó quả thật khiến ta nghĩ đến một Tông phái Nhạc đạo cường đại mà cổ xưa.
Khóe miệng Tử Vong Đại Đế chợt nhếch lên nụ cười lạnh lùng.
Thiên Thánh Cầm Cung.
Nơi này khiến cho hắn hồi tưởng lại một vài ân oán đã chìm sâu trong ký ức của hắn.
Tử Vong Đại Đế thoáng lâm vào hồi ức ngắn ngủi.
Bất luận cuộc đời của một vị Đại Đế nào, cũng đều có thể viết lên một bản truyện ký truyền kỳ.
Tử Vong Đại Đế tất nhiên cũng không ngoại lệ, cuộc đời và sự phát triển của hắn, quả thực cũng không phải thuận buồm xuôi gió, cũng tràn đầy nhấp nhô chông gai, luôn phải đương đầu với sóng gió thử thách.
Rất hiếm người biết rằng.
Tử Vong Đại Đế phải trải qua lần thứ hai đoạt xá trong sinh, mới có được thành tựu ngày hôm nay.
Lần thứ nhất.
Hắn thật vất vả mới tham tu tới cấp bậc Vương Giả đỉnh phong, muốn trùng kích Đại Đế Hư Thần Cảnh.
Kết quả, hắn lại lâm vào sự liên thủ phục kích của mấy vị Đại Đế.
Đơn giản chính là, Tử Vong Đại Đế đã đắc tội với rất nhiều người, chính bởi vì Tử Vong Chi Mâu của hắn, có được tiềm lực quá lớn.
Những vị Đại Đế đó, đã liên thủ đánh chết Tử Vong Đại Đế.
Nhưng Tử Vong Đại Đế có được Tử Vong Chi Mâu đặc thù, linh hồn bỏ chạy kịp, nên vẫn thành công đoạt xá trọng sinh.
Lần thứ hai.
Hắn càng xui xẻo hơn, mặc dù tấn chức Đại Đế, nhưng cuối cùng lại lâm vào sự đuổi giết của Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh.
Lần này, hắn thiếu chút nữa đã hồn phi phách tán.
- Ta lần thứ hai bỏ mình, chính là vì Thánh Chủ của Phù Mộng Thánh Địa đuổi giết, lúc đó, dường như còn có một Tông phái Nhạc đạo trợ giúp.
Tử Vong Đại Đế chợt nhớ lại ký ức đã phủ bụi lâu ngày trước đây.
Trải qua hai lần đoạt xá trọng sinh, hắn mới có thể đạt tới cấp độ ngày hôm nay.
Hiện nay, đứng tại hàng ngũ Đại Đế đỉnh phong, hắn có thực lực nội tình cường đại, nắm giữ nhiều loại cấm thuật Tử Vong đáng sợ, cho dù là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, cũng sẽ không dễ dàng muốn đắc tội hoặc ra tay với hắn.
- Thiên Thánh Cầm Cung, hôm nay giải quyết một lượt đi.
Trong con mắt đen kịt của Tử Vong Đại Đế, chợt hiện lên một tia sát ý lạnh lẽo.
Vừa dứt lời.
Trên con thuyền kim loại Tử Vong, đã không còn nhìn thấy thân ảnh của Tử Vong Đại Đế nữa.
- Tại sao… quỹ tích sinh mệnh dường như đã bị luồng lực lượng nào đó ngăn cản rồi.
Nữ hài bạch đồng cầm bút vẽ, khẽ cắn môi.
Cuối cùng.
Nàng phải hao hết tâm lực, mới miễn cưỡng vẽ ra một bức họa.
Kỹ năng vẽ tranh của nữ hài bạch đồng, rõ ràng đã có tiến bộ.
Trong tấm hình, có thể rõ ràng nhìn thấy Tử Vong Đại Đế và một thanh niên tóc tím, đang giằng co với nhau.
- Cuối cùng cũng mặt đối mặt ư?
Hai gã Tử Vệ ở bên cạnh, đồng loạt nhìn lên cảnh tưởng trên bức vẽ.
Cùng lúc đó…
Tại Phạm Luân Cổ Âm Điện, tầng thứ bốn mươi chín.
Dưới bầu trời sao cổ xưa bao la bát ngát, mọi người dưới vòng tròn cung điện, đột nhiên thất sắc.
Thân hình băng ngọc tinh khiết không chút tỳ vết, được một tầng thánh huy trong suốt rực rỡ bao phủ, chợt phát ra một tia lực lượng thần bí thơm ngát, có cảm giác như hung đúc nên linh hồn.
Bỗng nhiên.
Thân thể băng cơ ngọc cốt, trắng mịn như tuyết, bắt đầu tan rã trong tầng tinh quang thần bí.
- Cầm Hâm.
Triệu Phong kinh hãi nghẹn ngào.
Gần trong gang tấc, chỉ thấy Liễu Cầm Hâm mang theo nụ cười mỉm, từ trên xuống dưới, bắt đầu tan rã.
Mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, nhưng cuối cùng lại không làm gì được.
- Phong, ngươi có thể tới được đây. Cho dù Cầm hâm có chết cũng không tiếc, đây là điều hạnh phúc nhất của kiếp này.
Một thanh âm trong vắt nhẹ nhàng, không mừng không vui, vang lên trong tầng thứ bốn mươi chín của cổ điện.
Chỉ thấy.
Thi thể tan rã, chỉ trong chớp mắt đã biến thành “Liễu Cầm Hâm” do vô số điểm tinh quang hư vô lấm tấm tạo thành, bên ngoài là một tấm lụa mỏng tuyết trắng, tựa như tiên tử cổ điển trong thi họa.
Đinh…
Sau khi thi thể triệt để tan rã, đột nhiên xuất hiện một Đồng tiền cổ lộng lẫy.
- Cầm Hâm… Nàng rốt cuộc là còn sống hay đã chết? Có còn tồn tại trên thế gian này hay không?
Liễu Cầm Hâm này, hoàn toàn là do ý niệm hư vô tạo thành, ngay cả Triệu Phong cũng có thể nhìn ra được.
- Phong, cái chết của ta, là vì đột phá gông cùm xiềng xích của mệnh lý mà tân sinh. Ngươi đã tìm được đến đây, có thể thấy được tình duyên nhân quả của chúng ta vẫn chưa kết thúc.
Liễu Cầm Hâm hư vô do tinh quang tạo thành, cười nói tự nhiên, đầy vẻ vui mừng thỏa mãn.
Ô...ô...ô...n...g!
Thân hình do vô số tinh quang hư vô cấu tạo thành, đột nhiên xuất hiện xu thế không ổn định, hào quang dần ảm đạm.
Triệu Phong biến sắc, đây chỉ là một tia ý niệm do Liễu Cầm Hâm lưu lại, thông qua lực lượng thần bí của Phạm Luân Cổ Âm Điện mà hiện thế.
- Thời gian đã không còn nhiều nữa.
Liễu Cầm Hâm nghiêm mặt nói:
- Phong, ngươi hãy cầm lấy Đồng tiền cổ này, có lẽ nó sẽ giúp ngươi hóa giải nguy cơ, thậm chí trợ giúp nhất định.
Vụt...
Liễu Cầm Hâm do tinh quang tạo thành, đột nhiên hóa thành một quang điểm sáng chói, sau đó dung nhập vào bên trong Đồng tiền cổ.
Thoáng chốc.
Đồng tiền cổ lộng lẫy không chút khuyết điểm, chợt nổi lên một tầng tinh quang thần bí, sau đó rơi vào lòng bàn tay của Triệu Phong.
- Phong, đây chính là lễ vật ta để lại cho ngươi… Kiếp sau gặp lại.
Thanh âm vui mừng mà tĩnh mịch kia, dần nhạt nhòa trong hư không.
Phạm Luân Cổ Âm Điện, tầng thứ bốn mươi chín, khí tức của Liễu Cầm Hâm, đã biến mất khỏi thế gian.
Triệu Phong ngưng mắt nhìn Đồng tiền cổ lấp lánh tinh quang trong tay, giật mình trong chốc lát.
- Nguy cơ sắp đến? Chẳng lẽ Cầm Hâm đã dự liệu được điều gì đó?
Ý thức tâm thần của Triệu Phong, dần chìm đắm trong Đồng tiền cổ.
Thoáng chốc.
Ý niệm tinh thần của hắn, đã tiến vào một thế giới Tinh Không.
Thế giới này, nhật nguyệt tinh thần, đều vận chuyển với một phương thức kỳ diệu, sinh ra lực lượng tối tăm mơ hồ không thể đánh giá.
Khoảnh khắc tiếp theo.
Đủ loại ý cảnh và cảm ngộ, nương theo nhật nguyệt tinh thần vận chuyển, bắt đầu dung nhập vào tâm linh của Triệu Phong.
- Đây là…
Bên tai Triệu Phong, dường như truyền đến tiếng đàn không u, quanh quẩn tại linh hồn.
Trong Đồng tiền cổ này, không ngờ lại ẩn chứa một tia ý cảnh và lực lượng Nhạc đạo linh hoạt kỳ ảo, thậm chí còn dung nhập vào linh hồn của Triệu Phong.
Triệu Phong cảm thấy ý cảnh linh hồn của mình, chỉ trong chốc lát đã thăng hoa, trở nên vô cùng linh hoạt thông suốt.
Loại hiệu quả linh hồn và ý cảnh thăng hoa này, thậm chí còn gấp mười lần Huyễn Thần Tửu.