Chúa Tể Chi Vương

Chương 780: Một Hơi



- Ngữ Tình, đây chẳng lẽ là thứ mà phụ vương muội trân quý nhất, tuyệt thế trân trùng trong truyền thuyết, xuất thân từ “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”?

Bát hoàng tử kinh ngạc thất thanh.

Huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, cho dù là ở Đại Lục Vực, cũng là chủng tộc huyết mạch truyền thừa thần thoại.

Huống chi, trước mắt còn là dị thế trân trùng có huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng.

Triệu Phong tại Bán Thần Di Viên, đã xem qua thư tịch cổ về “Thái Cổ Vạn Tộc Bảng”.

Huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, sau thời đại Thái Cổ Man Hoang tan vỡ, đã phân tán, dung nhập khắp nơi trong thiên địa. Hiện nay, rất nhiều chủng tộc Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, đã gần như tuyệt tích.

- Bình thường, dị thú trân trùng có huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, so với nhân loại còn tinh thuần hơn rất nhiều, trình độ phản tổ cũng cao hơn.

Ánh mắt Triệu Phong lóe lên, đánh giá “Vân Tằm Tiên Điệp” trước mắt.

“Vân Tằm Tiên Điệp” này, có nguồn gốc huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, bài danh trên bảy trăm, nhưng nếu như cùng cấp độ, có lẽ so với huyết mạch “Huyền Băng Lân tộc” của Triệu Phong trước kia, e rằng chỉ mạnh hơn không kém.

Mặc dù huyết mạch có bài danh, nhưng độ tinh khiết của huyết mạch và trình độ phản tổ, cũng ảnh hưởng rất lớn tới thực lực.

Ví dụ như.

Triệu Vũ Phi có huyết mạch Linh tộc bài danh thứ mười chín trên Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, nếu như huyết mạch hoàn toàn thức tỉnh, hoặc chỉ thức tỉnh được một nửa, e rằng cũng sẽ chấn động thiên địa, sinh ra đủ loại dị tượng, uy nghi vạn tộc sinh linh.

Nếu là “Thái Cổ tộc” bài danh thứ nhất, có được Tiên Thiên Thần Ma Thể, lấy cấp độ không gian của thiên địa Phạm Trụ hiện nay, e rằng căn bản không thể chống đỡ nổi.

- Vân Tằm Tiên Điệp, chính là một trong bốn đại chủng tộc đẹp nhất trong Thái Cổ Vạn Tộc Bảng. Năng lực của nó cũng cực kỳ đặc thù, có thể biến hóa thành dạng tằm, nhộng, tiên điệp. Là một trong những loại huyết mạch hiếm có trong Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, là chủng tộc có ba loại hình thái sinh mệnh.

Bát hoàng tử nhìn “Vân Tằm Tiên Điệp”, giống như đang thưởng thức một kiện tác phẩm nghệ thuật bằng phỉ thúy.

Dị bảo trân phẩm bực này, cho dù là đối với hắn, cũng có sức dụ hoặc trí mạng.

Thế nhưng, trên mặt Bát hoàng tử lại lộ ra một tia tiếc nuối.

- Vân Tằm Tiên Điệp này, bởi vì một nguyên nhân nào đó, mà đã hoàn toàn chìm vào ngủ sâu rồi.

Triệu Phong nhìn chằm chằm nó trong giây lát.

Có thể nói, các loại khí tức sinh cơ của Vân Tằm Tiên Điệp, đã hạ xuống đến mức thấp nhất, thậm chí gần như tạm thời đình chỉ.

- Triệu Phong, “Vân Tằm Tiên Điệp” này đã ngủ say rất nhiều năm, lúc ta sinh ra đã vậy. Cho đến nay, vẫn không có vị Tuần Thú Sư nào có thể thức tỉnh được nó.

Ánh mắt Ngữ Tình Quận chúa chớp động, mang theo vài phần dáng vẻ chờ mong.

Lần trước tại Vô U Lâm, năng lực và phong thái thuần thú của Triệu Phong, đã xâm nhập vào tâm linh của nàng.

Triệu Phong nhất thời đã minh bạch.

Có lẽ Ngữ Tình Quận chúa tìm hắn đến đây, là vì giải quyết cái đại nan đề này.

- Ngữ Tình muội! Đây là dị thú trân bảo quý giá của phụ vương muội, há có thể để cho một Tuần Thú Sư bình thường thử được, vạn nhất xảy ra sai sót gì…

Sắc mặt Bát Đại Thần Mâu biến đổi.

Vân Tằm Tiên Điệp này ngủ say, nhiều Tuần Thú Sư cao minh như vậy cũng không thể khiến nó tỉnh lại, huống chi là một Tuần Thú Sư trẻ tuổi như Triệu Phong.

Mặc dù ngủ say không tỉnh, nhưng giá trị của Vân Tằm Tiên Điệp, vẫn rất khó có thể đánh giá.

Cho dù là đối với một số Đại Đế Hư Thần Cảnh, Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, đồng dạng cũng có sức hấp dẫn rất lớn.

- Ta cảm thấy hắn khác biệt so với những Tuần Thú Sư khác. Cho nên mới trộm “Vân Tằm Tiên Điệp” của phụ thân ra, ta muốn giúp phụ vương tăng cường thực lực.

Trong đôi mắt trong suốt của Ngữ Tình Quận chúa, thoáng đỏ lên, chan chứa sương mờ.

Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng, ngay cả Bát hoàng tử cũng không đành lòng trách mắng.

Hơn nữa, hắn cũng rất muốn kiểm tra xem hư thực của Triệu Phong.

Tận đáy lòng mình, hắn thậm chí còn rất vui vẻ quan sát, chỉ cần Triệu Phong xuất hiện sai lầm nào đó, nhất định sẽ khiến Nam Phong hầu nổi cơn thịnh nộ.

Nếu như Triệu Phong chọc giận Nam Phong hầu, cho dù là Vạn Thánh Tông, cũng khó mà bảo vệ được hắn.

- Triệu Phong, ngươi xem thử “Vân Tằm Tiên Điệp” này còn cứu được không?

Ngữ Tình Quận chúa bày ra dáng vẻ đáng thương.

Triệu Phong có thể cảm giác được, trong mắt nàng tràn ngập hi vọng và tin tưởng đối với hắn.

Hắn không khỏi cảm thấy buồn bực, tại sao tiểu Quận chúa này lại có thể tin tưởng và chờ mong hắn nhiều đến như vậy?

Nghĩ vậy.

Triệu Phong cũng khẽ gật đầu, bắt đầu đánh giá Vân Tằm Tiên Điệp.

Meo meo…

Tiểu Tặc Miêu cũng chạy nhảy xung quanh Vân Tằm Tiên Điệp, thỉnh thoảng còn khua tay múa chân một phen.

Trong quá trình này.

Mắt trái của Triệu Phong, chợt nổi lên một tầng hào quang tử huyễn như sương mù, quan sát Vân Tằm Tiên Điệp trong bình ngọc.

- Vân Tằm Tiên Điệp này, hẳn là đã trải qua biến cố chiến đấu nào đó, khiến cho nguyên khí sinh mệnh đại hao kiệt…

Triệu Phong bình tĩnh nói.

Nghe thấy lời này, ánh mắt Ngữ Tình Quận chúa sáng lên, gật đầu nói:

- Đúng vậy.

Bát hoàng tử cũng lộ một tia dị sắc, Triệu Phong chỉ thoáng nhìn qua một lượt, vậy mà lại đánh giá thật chuẩn xác.

Hắn xác định, trước đó, Triệu Phong cũng không hề biết đến “Vân Tằm Tiên Điệp” này.

- Nó đã đánh mất tinh hoa căn nguyên Thái Cổ, linh hồn đã lâm vào ngủ say. Càng tệ hơn là, nó còn tự khởi động một cơ chế bảo hộ cơ thể. Không ngoại lực nào có thể xâm nhập, thậm chí là phá bỏ sự bài xích.

Triệu Phong lại tiếp tục phân tích.

Thông qua Thần Linh Nhãn, hắn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống của Vân Tằm Tiên Điệp.

Năng lực nhìn thông suốt này, cho dù là Đại Đế, thậm chí là Thánh Chủ, cũng rất khó đạt được, ít nhất là không thể rõ ràng và chính xác như hắn.

- Phán đoán này cũng gần giống với vị Tuần Thú Tông Sư của “Thiên Lương Châu”.

Vẻ mặt Ngữ Tình Quận chúa tràn ngập vui mừng.

Từ tiêu chuẩn trước mắt mà đánh giá, tọa nghệ Tuần Thú Sư của Triệu Phong, có lẽ cũng không hề thua kém Tuần Thú Tông Sư.

Lúc đó.

Vị Tuần Thú Tông Sư kia, cũng phải mất hơn nửa ngày trời, mới có thể cho ra phán đoán giống như phân tích của Triệu Phong.

- Triệu Phong này…

Sắc mặt Bát hoàng tử thoáng rung động, từ tình huống trước mắt mà xét, có lẽ Triệu Phong thật sự có chân tài thực học.

Vẻ mặt Ngữ Tình Quận chúa càng tràn ngập chờ mong và sùng bái hơn.

Cho dù Triệu Phong không thể thức tỉnh được “Vân Tằm Tiên Điệp”, nhưng thiên phú và tài hoa thuần thú như vậy, cũng rất đáng khâm phục.

Tuổi trẻ, lại tuấn mỹ, trình độ tạo nghệ sánh ngang với Tuần Thú Tông Sư, e rằng tìm khắp toàn bộ Vương triều này, cũng không có được người thứ hai.

Lúc này.

Ngữ Tình Quận chúa không khỏi phát sinh một tâm nguyện, đó là bất kể Triệu Phong có thành công hay không, nhất định phải giúp phụ vương mời chào người này.

- Triệu Phong, ngươi có biện pháp nào khiến Vân Tằm Tiên Điệp tỉnh lại không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ngữ Tình Quận chúa đỏ bừng, lộ vẻ động lòng người, giống như một trái táo đã chín được một nửa.

- Chỉ có năm thành nắm chắc.

Triệu Phong mỉm cười.

Hắn vốn cũng không quá quan tâm đến chuyện này.

Nhưng hắn lại rất hiếu kỳ đối với thời đại Thái Cổ, hơn nữa sự thuần khiết và chân thành của Ngữ Tình Quận chúa, cũng đã đánh động hắn.

Năm thành nắm chắc?

Bát hoàng tử thoáng cau mày.

Cái miệng nhỏ nhắn của Ngữ Tình Quận chúa khẽ mở lớn.

Bát hoàng tử thì tràn ngập nghi hoặc ngờ vực, còn Quận chúa thì lại lộ ra biểu tình không thể tin nổi.

Năm thành nắm chắc!

Bao nhiêu Tuần Thú Sư cao minh đã đến Vương Hầu phủ, nhưng có người nào dám nói ra những lời như “năm thành nắm chắc”?

Đừng nói là năm thành, cho dù chỉ hai ba thành, cũng không có đề cập tới nữa là.

Cho dù chỉ một thành nắm chắc, cũng là hi vọng không nhỏ rồi.

Năm thành nắm chắc!

Đây là hi vọng kinh người bực nào?

- Nếu như ta ra tay, cần có tài liệu và thù lao tương ứng.

Triệu Phong danh chính ngôn thuận nói.

Ý tứ trong đó chính là, hắn sẽ không ra tay miễn phí.

- Chuyện này là tất nhiên, chỉ cần ngươi có biện pháp khiến nó tỉnh lại, bất kể là yêu cầu gì, phụ vương đều sẽ tận sức thỏa mãn ngươi.

Ngữ Tình Quận chúa liên tục gật đầu.

- Hôm nay, ta chỉ thử trước một lần, nếu như có hi vọng hồi phục nó, sau khi trở về, sẽ chuẩn bị một phen.

Triệu Phong vừa dứt lời, lập tức nhắm mắt lại, tâm thần dung nhập vào không gian đồng tử của Thần Linh Nhãn, tại trung tâm hồ nước u lam, chợt lộ ra một tiểu tuyền vô hình.

Vụt...

Trong khoảnh khắc tiếp theo, Triệu Phong giống như bước vào một mảnh đại địa rộng lớn xa xưa.

Trong Mộng cảnh Thái Cổ, tràn ngập lực lượng thiên địa to lớn, khiến thân hình Triệu Phong trầm xuống, sắc mặt lập tức đỏ bừng.

Với cường độ thân thể của Triệu Phong trước mắt, cũng có thể ở lại trong Mộng cảnh Thái Cổ vài nhịp hô hấp. Nếu như cấp cấp độ linh hồn sinh mệnh đạt yêu cầu thì còn có thể lâu hơn.

Vụt...

Triệu Phong hít một ngụm khí tức Mộng cảnh Thái Cổ, trong nháy mắt lập tức rời khỏi Mộng cảnh Thái Cổ.

Ngay sau đó.

Hắn nhằm về phía “Vân Tằm Tiên Điệp” như phỉ thúy bích lục kia, chầm chậm phun ra một luồng khí tức vô hình.

Luồng khí tức này, cực kỳ thu liễm, lại dung nhập với vài tia khí tức Đồng lực trong Thần Linh Nhãn của Triệu Phong.

Trong khoảnh khắc đó.

Bát hoàng tử và Ngữ Tình Quận chúa, đều cảm thấy huyết mạch trong cơ thể, sinh ra một luồng áp lực và rung động vô hình.

Trong đó, vẻ mặt Bát hoàng tử lần đầu tiên lộ ra một tia khiếp sợ.

Phù…

Hai người kinh ngạc, nhìn chằm chằm Triệu Phong đang thở một hơi về phía Vân Tằm Tiên Điệp.

Chẳng lẽ Triệu Phong thổi ra “tiên khí”, có thể cứu chữa Vân Tằm Tiên Điệp?

Một màn không thể tin nổi lập tức xuất hiện.

Phốc…

Đôi cánh bán trong suốt của Vân Tằm Tiên Điệp trong bình sứ, lần đầu tiên khẽ rung động.

- Động rồi?

Ngữ Tình Quận chúa và Bát hoàng tử đều gắt gao nhìn chằm chằm vào Vân Tằm Tiên Điệp.

Nếu không phải hai người cùng phát hiện cảnh tượng này, có lẽ còn cho rằng đây chỉ là ảo giác.

Trong khoảnh khắc vừa rồi, Vân Tằm Tiên Điệp quả thật đã thoáng động.

Thế nhưng, thoạt nhìn thì dường như đây chỉ là một dấu hiệu ngẫu nhiên mà thôi.

- Quả nhiên, Thần Linh Nhãn là cấp bậc “Thần Mâu”, cho dù là huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, cũng sẽ bị kinh động. Mà khí tức Mộng cảnh Thái Cổ, lại vô cùng hòa hợp với huyết mạch Thái Cổ Vạn Tộc Bảng, rất dễ dàng hấp thu…

Triệu Phong âm thầm gật đầu.

Phương pháp vừa rồi của hắn, không chỉ do bản thân hắn phân tích, mà còn bao gồm cả lời đề nghị của Tiểu Tặc Miêu.

Tiểu Tặc Miêu dường như rất hiểu biết đối với các loại dị thú trân cầm quý hiếm, thậm chí còn có năng lực khơi thông và thân thiết với bọn chúng.

- Triệu Phong! Ngươi thật là lợi hại! Vừa rồi, Vân Tằm Tiên Điệp quả thật đã động rồi.

Ngữ Tình Quận chúa vui mừng nhảy nhót.

Ánh mắt của Bát hoàng tử, lại có chút ngây dại.

Giờ khắc này, Triệu Phong trong mắt hắn, phảng phất là một tên yêu nghiệt.

Một kẻ trẻ tuổi, lại có thể khiến cho “Lạc Tôn” – thiên tài bài danh trong Đại Kiền Hoàng Bảng chịu nhục, vốn đã không thể tin nổi rồi. Mà lúc này, Triệu Phong chỉ cần thổi “một hơi”, liền khiến cho Vân Tằm Tiên Điệp đang ngủ say, thoáng động đậy.

Bản lĩnh bực này, quả thực thường nhân không thể chạm tới.

- Tốt lắm, bây giờ ta đã xác định được biện pháp hồi phục Vân Tằm Tiên Điệp. Tiếp theo, ta phải về chuẩn bị mất một tháng nữa.

Triệu Phong lạnh nhạt nói.

Lúc này, hắn cũng cự tuyệt lời giữ lại của Ngữ Tình Quận chúa, lập tức cáo từ, đồng thời lưu lại một danh sách tài liệu.

Trong danh sách tài liệu này, có một số là cần thiết để “Vân Tằm Tiên Điệp” tỉnh lại, còn một số là để cho bản thân Triệu Phong “dùng riêng”.

Triệu Phong vừa ý rời đi không lâu…

Trong Vương Hầu phủ, trước một hồ nước u tĩnh.

- Ồ… khí tức Thái Cổ Vạn Tộc Bảng? Không đúng! Là Vân Tằm Tiên Điệp!

Một nam tử mặc kim bào sang quý uy nghi chợt thốt lên, sắc mặt liên tục biến ảo.

Vụt...

Nam tử kim bào biến mất tại chỗ.

Một luồng sức mạnh to lớn của Đại Đế, dung quán với một luồng khí tức số mệnh Vương triều khổng lồ xuất hiện.

Cùng lúc đó, tại khuê viện của Quận chúa.

- Phụ vương!

- Thập Tam thúc!

Ngữ Tình Quận chúa và Bát hoàng tử, vừa nhìn thấy nam tử uy nghi kia, lập tức đồng thời hành lễ, dáng vẻ hết sức nhu thuận.

Người tới, chính là Nam Phong vương, người thống trị tối cao nhất của Thiên Phong Đại Đảo Vực.

- Ngữ Tình! Không ngờ ngươi lại trôm Vân Tằm Tiên Điệp ra khỏi “Sinh Nguyên Các”.

Nam Phong vương nhìn bình sứ trong tay Ngữ Tình Quận chúa, sắc mặt thoáng trầm xuống.

- Phụ vương, vừa rồi có một vị thiên tài Tuần Thú Sư ra tay, đã khiến Vân Tằm Tiên Điệp…

Ngữ Tình Quận chúa vội vàng giải thích, vẻ mặt có chút lo lắng.

Thế nhưng, nàng vừa nói được một nửa, thì một luồng sức mạnh to lớn đã thu lấy Vân Tằm Tiên Điệp trong tay nàng.

- Ồ?

Nam Phong vương nắm giữ bình sứ, thần niệm vừa đảo qua, nhất thời lộ ra một tia khác thường:

- Làm sao có thể? Trong cơ thể Vân Tằm Tiên Điệp, không ngờ lại có dấu hiệu sinh mệnh thức tỉnh…