- Hay cho tên tặc tử nhân loại! Dám lợi dụng Lĩnh Vực thiên phú của ta để mà luyện chú thể phách!
Ngụy Kính nộ khí xung thiên, trong lòng cười lạnh một trận.
Ngụy Kính hắn là hạng người như thế nào, há có thể để cho một tên tiểu mao đầu nhân loại ở trên người chính mình chiếm tiện nghi được.
Vù! Phốc! Xoát xoát!
Ngụy Kính khẽ phất tay một cái, một mảnh lốc xoáy cuồng bạo giống như quang vũ lam u, dày đặc không chút kẽ hở lao thẳng về phía hai người bọn Triệu Phong.
- Không tốt!
Nam Cung Thánh cảm giác không gian Lĩnh Vực của chính mình lọt vào sự trùng kích cùng hủ thực mãnh liệt.
Lúc này đây, Ngụy Kính chính là cố ý khống chế lực lượng Lĩnh Vực thiên phú nhằm thẳng vào hai người, uy năng này đã đủ để vây sát Vương Giả Hư Thần Cảnh bình thường.
- Chỉ là Lĩnh Vực huyết mạch, đã có uy năng đáng sợ như vậy…
Triệu Phong không khỏi động dung.
Ở kiếp trước, huyết mạch Huyền Băng Lân Tộc của hắn cũng cấp cho hắn một cái Lĩnh Vực Huyền Băng, phàm là mục tiêu tiếp cận Lĩnh Vực, cũng đều sẽ bị đóng băng thân thể!
Leng keng! Đinh!
Quanh thân Triệu Phong sản sinh ra một tầng cương lực thể phách, dưới sự cọ rửa của quang vũ lam u sắc giống như lốc xoáy kia, chấn văng lên một trận ánh sao mê ly.
Phảng phất như có một tầng hộ tráo kim chúc vô hình cố thủ toàn thân Triệu Phong.
Cho dù đám quang vũ lam u sắc kia xuyên thấu qua được tầng cương lực, uy lực giảm mạnh xuống vài phần, đối với Thánh Lôi Thể Tứ trọng đỉnh phong của Triệu Phong cũng không thể tạo thành uy hiếp thực chất.
Đương nhiên, áp lực mà Nam Cung Thánh thừa nhận còn lớn hơn nhiều. Đám quang vũ lam u sắc kia không ngừng liên tục cọ rửa, khiến cho không gian Lĩnh Vực, thậm chí nguyên khí của hắn mỗi thời mỗi khắc cũng đều bị tiêu hao thật lớn.
Vù! Bá! Phốc phốc phốc!
Quang vũ cuồng bạo hình thái gió xoáy kia cường lực trói buộc lấy không gian Lĩnh Vực của Nam Cung Thánh.
- Triệu Phong, nếu như hiện tại còn không trốn đi, thật sự có chút phiền toái rồi…
Hô hấp Nam Cung Thánh đã có chút khó khăn.
Hắn không giống Triệu Phong, có thể phách phòng ngự cường hoành như thế, hơn nữa có được kháng tính cường đại đối với công kích Băng Thủy thuộc tính.
- Hai vị huynh đài, có thể cùng ta đối kháng gã cường địch Dị tộc này hay không?
Trong mắt Cửu Hoàng tử ẩn chứa vẻ khâm phục, phát ra thỉnh cầu với Triệu Phong cùng Nam Cung Thánh.
- Được!
Triệu Phong khẽ gật đầu.
Cửu Hoàng tử nghe vậy, sắc mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng. Có hai người này tương trợ, hắn ít nhất có thể liều mạng một trận với Ngụy Kính.
- Phá!
Lời nói vừa dứt, một cỗ điện văn thể phách bá đạo bễ nghễ đã quét ngang bốn phương tám hướng.
Oanh! Bồng!
Quang vũ lam u sắc bốn phía dưới sự trùng kích của thể phách cường hãn, rất nhanh bị đập nát, hoặc là bài xích văng hết ra ngoài.
- Lui lại!
Thân hình Triệu Phong cùng Nam Cung Thánh bỗng đột nhiên khẽ chuyển, dưới sự bao phủ của một tầng hư mang ngân tử sắc, hướng bên ngoài tầng quang vũ lam u sắc phi độn mà đi!
Trong cả quá trình này, Triệu Phong mạnh mẽ thúc giục Thánh Thể Lực Phách, nghiền áp bài xích đám quang vũ lam u sắc chung quanh, phụ trách mở đường.
- Đám các ngươi…
Một màn này thiếu chút nữa khiến cho Cửu Hoàng tử chiến bào thanh sắc phải hộc máu.
Vốn dĩ hắn còn đang bội phục đảm phách của gã thiếu niên tóc tím, không nghĩ tới đối phương sau khi gia tăng lên thực lực xong, liền lập tức mở đường bỏ chạy!
Ngay cả Ngụy Kính cũng không khỏi kinh ngạc một trận.
Mắt thấy, Triệu Phong cùng Nam Cung Thánh hợp lực với nhau, hướng tới một phương hướng khác mạnh mẽ lao đi, đã sắp lao ra khỏi Lĩnh Vực quang vũ lam u sắc.
- Hừ! Một tên cũng đừng mơ tưởng trốn thoát!
Ngụy Kính quát lạnh một tiếng, cả một mảnh hư không khu vực lam vũ kia bao phủ, nhiệt độ đột nhiên giảm thấp xuống.
Hết thảy vật chất trong tầm mắt đều nhanh chóng đóng băng lại.
Rắc rắc!
Triệu Phong cùng Nam Cung Thánh đang trong lúc bỏ chạy, xung quanh thân thể mơ hồ ngưng kết lên một tầng sương lạnh.
Lúc này, Lĩnh Vực quang vũ lam u sắc kia, tính hủ thực giảm thấp, năng lực đóng băng thì lại tăng lên rất nhiều, cùng loại với Lĩnh Vực Huyền Băng của Triệu Phong kiếp trước.
- Triệu Phong, hiện tại nên làm sao bây giờ?
Sắc mặt Nam Cung Thánh đại biến.
Mặc dù hắn có được không gian thiên phú mạnh mẽ, nhưng cũng không phải là vạn năng.
Dù sao, hiện tại hai người đang lâm vào trong Lĩnh Vực huyết mạch của đối phương, đã bị đủ các loại hạn chế.
- Băng Hoàng Thương!
Sắc mặt Triệu Phong không chút thay đổi, một tầng dịch thể băng lam sắc lưu chuyển ra phương viên mấy trượng, hình thành nên một cái quang tráo băng lam sắc, đem thân thể chính mình cùng Nam Cung Thánh bao phủ lại.
- Ồ?
Nam Cung Thánh cảm giác áp lực giảm mạnh, một tầng quang tráo băng lam sắc kia oánh nhuận trong suốt, thuộc tính cùng lam vũ băng phong ngoại giới cơ hồ giống hệt nhau.
Hóa ra, Triệu Phong chính là thông qua huyết mạch Băng Thủy, để cho Băng Hoàng Thương hóa thành hình thái băng tráo.
- Băng Thủy Chuyển Hóa!
Lam vũ băng phong ngoại giới đánh trúng tầng quang tráo băng lam sắc này, phát ra từng trận gợn sóng nhàn nhạt, thậm chí còn xuất hiện tình huống dung hợp lẫn nhau.
- Tiểu tử kia, không ngờ lại tinh thông Băng Thủy Áo Nghĩa, tựa hồ còn có huyết mạch thuộc tính Hàn Băng!
Ngụy Kính cảm thấy có chút ngoài ý muốn.
Hơn nữa, Băng Hoàng Thương của Triệu Phong cũng là vô cùng thần kỳ, có được nhiều loại hình thái khác nhau.
- Thủy Chi Phong Lôi!
Khóe miệng Triệu Phong lại nhếch lên một tia cười khẽ, ngoài mặt tầng quang tráo băng lam sắc mê ly kia nổi lên một tầng thủy lôi gợn sóng.
Hắn sở dĩ dám ở trong thiên phú Lĩnh Vực của Ngụy Kính luyện chú thể phách, tự nhiên là có vài chỗ dựa vào.
Đầu tiên, mục tiêu chủ yếu của Ngụy Kính là Cửu Hoàng tử thực lực càng cường đại hơn.
Tiếp theo, Thánh Thể Lực Phách cùng với huyết mạch, Băng Hoàng Thương của hắn, cũng đều có thể hóa giải được lực lượng Lĩnh Vực thiên phú này.
Vụt...
Trong lúc nhất thời, quang tráo băng lam thủy lôi kia thủ hộ chặt chẽ hai người, ở trong tầng lam vũ băng phong kia sát ra một cái thông đạo.
- Thật tốt quá!
Nam Cung Thánh nhất thời thoải mái hơn rất nhiều, vận chuyển một tầng hư mang ngân tử sắc sáng lạn, rất nhanh thoát ly khỏi phạm vi lam vũ băng phong.
- Có ý tứ!
Ngụy Kính hơi chút kinh ngạc, cũng cảm thấy ngoài ý muốn.
Hắn không nghĩ tới, hai người Triệu Phong lại có thể thuận lợi đột phá Lĩnh Vực thiên phú của chính mình như vậy.
- Hai tên tiểu tử này…
Cửu Hoàng tử phía trước vừa tức vừa giận, nhưng lại cũng không thể phàn nàn gì được.
Dù sao, cái tên tai tinh Ngụy Kính này, chính là do hắn mang đến cho hai người Triệu Phong.
Triệu Phong cùng Nam Cung Thánh tự nhiên không có nghĩa vụ, mạo hiểm nguy hiểm sinh mệnh của mình, trợ giúp hắn ngăn cản cường địch Dị tộc.
Vụt...
Tầng hư mang ngân tử sắc kia mang theo Triệu Phong cùng Nam Cung Thánh dần dần rời xa khu vực lam vũ băng phong, kéo dài ra thêm một bước khoảng cách với Ngụy Kính.
Khóe miệng Cửu Hoàng tử không khỏi nhếch lên một tia chua xót.
Mắt thấy đoàn đội tinh anh tại nơi này của hắn đã chết hơn phân nửa, chỉ còn lại một ít Bán Bộ Vương Giả cùng Đại Đan Nguyên Cảnh, vẫn còn đang đau khổ chống đỡ trận thế.
- Cửu Hoàng tử, nếu ngươi muốn trốn thoát, thì hãy phi hành về phương hướng Tây Nam!
Một đạo thanh âm kỳ dị vang lên ở trong óc Cửu Hoàng tử.
- Ngươi!
Cửu Hoàng tử cả kinh một trận, liếc mắt thật sâu nhìn về phía Triệu Phong.
Hắn chính là Vương Giả Lĩnh Vực, tạo nghệ Hồn đạo của đối phương đã đạt tới cấp bậc như thế nào, không ngờ lại có thể đem thanh âm trực tiếp truyền thẳng vào trong linh hồn của hắn.
- Thiếu niên tóc tím này, lợi dụng Lĩnh Vực thiên phú của Ngụy Kính luyện chú thể phách, sau đó lại có thể thong dong thoát ly…
Cửu Hoàng tử càng lúc càng nghĩ thấy đối phương sâu không thể lường nổi.
Mà người có thể mang đến cho hắn cảm xúc đồng dạng, ở trong Đại Càn Hoàng Bảng, cũng chỉ còn có một người khác mà thôi!
Nghĩ đến đây, Cửu Hoàng tử quyết định tin tưởng vào lời nói của Triệu Phong.
Vụt...
Trên người hắn điện lôi không ngừng xoay chuyển, hóa thành một đạo kiếm mang sáng lạn, ra sức bay nhanh về phương hướng Tây Nam.
- Ồ! Không ngờ lại chạy nhanh như vậy…
Trên mặt Ngụy Kính thoáng lộ ra dị sắc, trên người dâng lên một tầng lam ba huyễn lệ, nhanh chóng đuổi theo Cửu Hoàng tử.
Cửu Hoàng tử này, bất luận là thân phận hay là thực lực, cũng không phải hai tên tiểu bối nhân loại kia có thể so sánh được.
Một khi thương thế của Cửu Hoàng tử khỏi hẳn, khôi phục lại nguyên khí, đối với hắn tuyệt đối là một cái uy hiếp không nhỏ.
Nhưng mà, rất nhanh không lâu sau đó, Ngụy Kính sẽ vì quyết định hiện tại mà cảm thấy hối hận vô cùng. Đến lúc đó, nếu như lại có thêm một lần cơ hội nữa, hắn nhất định sẽ đuổi theo hai người bọn Triệu Phong.
Vụt...
Cửu Hoàng tử dốc sức bay đi mấy ngàn dặm, nhìn thấy phía trước mơ hồ xuất hiện một ít thân ảnh Nhân Tộc, hiển nhiên là kẻ ngoại lai tiến vào Không gian Thần Huyễn.
- Người nào?
Giữa núi rừng, bên cạnh bờ sông phía trước chợt hiện ra một hai cỗ khí tức Vương Giả Hư Thần Cảnh.
- Khương huynh! Thạch huynh!
Cửu Hoàng tử chăm chú nhìn lại, nhận ra là Vương Giả thiên tài Khương gia Khương Thần, cùng với đám người Thạch gia.
- Cửu Hoàng tử?
Hai người Khương Thần vốn là đang truy tung tin tức Tử Phát Song Tặc, không nghĩ tới lại hội ngộ Cửu Hoàng tử đang chật vật trốn chết.
- Thiên tài Dị tộc Ngụy Kính đang truy sát đến đây, chư vị nhanh trợ giúp ta một tay!
Nhưng hai người cũng không có lùi bước, rất nhanh lấy ra một cái truyền tín phù bóp nát, một mảnh quang hà thải sắc chói mắt bùng phát, chiếu rọi thiên địa.
- Tặc tử nhân loại, cùng nhau chịu chết đi!
Lam Giao Vương Ngụy Kính cười dài một tiếng, mang theo quang triều lam vũ đầy trời lao thẳng tới ba người bọn Cửu Hoàng tử.
Phốc phốc phốc…
Những nơi quang triều lam vũ đi qua, vạn vật đều bị đóng băng nghiền nát.
- Không hổ là Lam Giao Vương!
Khương Thần cùng thiên tài Vương Giả Thạch gia hoảng sợ thất sắc, cảm thấy một cỗ uy thế huyết mạch Thượng Cổ Băng Lam Long truyền tới, khiến cho cả thể xác và tinh thần khí huyết đều run rẩy một trận.
Chỉ là một vòng trùng kích Lĩnh Vực huyết mạch, đã khiến cho hai người Khương Thần toàn thân lạnh lẽo, hô hấp khó khăn.
Khương Thần là Vương Giả Lĩnh Vực, ít nhiều cũng còn có lực chống cự.
Mà vị thiên tài Vương Giả Thạch gia kia, quanh thân bị bao trùm một tầng băng sương, một ít khu vực thân thể đã bắt đầu cương cứng, đông lạnh và thối rữa.
- Cứu ta!
Vị thiên tài Vương Giả Thạch gia kia cơ hồ ngay lập tức lâm vào sinh tử tuyệt cảnh.
Lam Giao Vương Ngụy Kính kia cảm quan cường đại, dĩ nhiên cảm ứng được, phụ cận đang có một số khí tức cường đại tiếp cận.
Trong đó có một cỗ khí tức khiến cho huyết mạch của hắn cũng mơ hồ cảm thấy sợ hãi bất an.
Cho nên, hắn không hề thủ hạ lưu tình.
- Thiên Lôi Cửu Kiếp Trảm!
Cửu Hoàng tử cố nén thương thế trên người, lôi kiếm cổ thanh trong tay mạnh mẽ chém ra từng đạo kiếm mang điện lôi ám văn kinh chấn thiên địa, phát ra một trận oanh long nổ ầm, trùng kích tàn sát Lĩnh Vực huyết mạch của Ngụy Kính.
Phốc…
Quang triều lam vũ đầy trời kia nhất thời bị chém ra một đạo hồng câu liệt phùng cực đại.
Mặc dù, uy năng công kích Lôi đạo Thánh kiếm của Cửu Hoàng tử tiếp cận Hư Thần Đại Đế, nhưng cũng không thể ngăn trở nện bước cùng thế công của Lam Giao Long.
Bên ngoài thân thể Lam Giao Vương Ngụy Kính bao trùm một tầng lân phiến lam sắc dày đặc, thể phách có thể so với Thượng Cổ Long Tộc, cơ hồ là bỏ qua công kích cấp Vương Giả Lĩnh Vực bình thường.
Công kích lôi kiếm của Cửu Hoàng tử, sau khi xé mở quang triều lam vũ, uy lực còn lại đã không đủ để uy hiếp Ngụy Kính nữa.
Hơn nữa, ở trong mưa gió băng lam sắc này, huyết mạch của Ngụy Kính ở phương diện tốc độ càng được gia tăng thêm rất nhiều, nhanh gần như thuấn di vậy.
- A!
Một đạo tiếng kêu thảm thiết truyền đến, thiên tài Vương Giả Thạch gia đã bị một đầu băng trảo lam sắc cực đại xé tan thành băng vụn.
Chỉ cần một trảo, đã miễu sát thiên tài Vương Giả Thạch gia!
- Là Lam Giao Vương Ngụy Kính!
Đúng vào lúc này, một ít Vương Giả, Bán Bộ Vương Giả tinh nhuệ bọn Thập Tam Hoàng tử, lão giả khô diện đã kịp đuổi tới.
Đồng thời ở phương xa…
Vụt... Vụt...
Một đạo hà ảnh tử oánh sáng lạn tinh lệ, mang theo một cỗ thiên địa nguyên lực ba động khổng lồ kinh người phi độ mà đến.
- Huyết mạch khí tức thật kinh người! Nàng ta… chính là nữ tử có được huyết mạch Linh Tộc, Triệu Vũ Phi? Nàng ta chính là đại uy hiếp cần phải lập tức diệt trừ của Vương triều U Nguyệt cùng U Đô Giáo!
Khóe mắt Lam Giao Vương Ngụy Kính liếc qua hà ảnh tử oánh ở phương xa, trong mắt chợt lóe hàn mang.