Trên thạch đài màu đen, xuất hiện từng đạo thân ảnh, liên tục vài nhịp hô hấp mới dừng lại.
Ánh mắt Triệu Phong đảo qua một lượt, trong đoàn đội của Vạn Thánh Tông, ước chừng có một nửa nhân số trở về, có khoảng bốn năm mươi người.
Cầm đầu là “Khổng Phỉ Linh”, một thân váy dài hoa mỹ, lấp lánh rực rỡ, khí tức cường đại.
Triệu Phong phát hiện, Khổng Phỉ Linh hiện nay đã cường đại hơn khi mới tiến vào Không Gian Thần Huyễn rất nhiều, bất luận là chân nguyên hay là khí tức huyết mạch.
Chẳng qua.
Khổng Phỉ Linh vẫn còn cách Vương Giả Hư Thần Cảnh nửa bước.
Ngoài ra, những người mà Triệu Phong khá quen thuộc là Phí lão, Liễu Thiên Phàm, Hoàng Vân Hổ, thậm chí đám người Quảng sư huynh, cũng có mặt tại đây.
- Trở về là tốt rồi.
Lục Vân Vương thở dài một tiếng, ánh mắt rơi xuống trên người đệ tử của mình. Đệ tử quan môn và đệ tử ký danh Quảng sư huynh của hắn, vẫn còn có mặt.
- Không ai tấn chức Vương Giả cả.
- Mặc dù có vài đệ tử Đan Nguyên Cảnh tiến bộ không ít, nhưng so với Triệu Phong thì lại kém quá xa.
Có một vài vị Vương Giả Trưởng lão ở đây, đều thấp giọng trao đổi.
Không khó để nhìn ra, đoàn đội Vạn Thánh Tông, lăn lộn cũng không tốt lắm.
Đại đa số tinh anh thiên tài, trên mặt đều là vẻ mệt mỏi và chật vật, một vài người thậm chí còn xuất hiện tình huống trọng thương tàn phế.
Ví dụ như Phí lão kia, bị chặt đứt mất một chân, phải dùng quải trượng để chống.
Triệu Phong biết rõ, những kỳ ngộ này, không phải mỗi người đều có thể gặp gỡ, cho dù gặp gỡ, cũng không nhất định có năng lực nắm bắt.
Kỳ ngộ trong Tà Dương Phủ dù lớn, nhưng chẳng lẽ trong đó lại thiếu Vương Giả và chuẩn Vương Giả sao?
Đối với những người thực lực yếu kém mà nói, không gặp phải Tà Dương Phủ, có lẽ vẫn là một may mắn.
- Triệu Phong…
Những Vương Giả thiên tài trở về, ánh mắt đều đồng loạt chuyển về phía thiếu niên tóc tím đang khoanh chân ngồi.
So sánh với mọi người, tiến triển của Triệu Phong thật sự quá lớn.
Ánh mắt của những người này, bao hàm oán hận, ghen tị, kính sợ,…
- Triệu Phong.
Phí lão chống quải trượng, hơi cắn răng, vẻ mặt phức tạp mà nói:
- Nếu ngươi không ly khai đoàn đội, có thể cùng nhau hành động, thì chúng ta ở trong Không Gian Thần Huyễn, cũng sẽ không thê thảm như vậy.
Triệu Phong lâm vào trầm mặc trong giây lát.
Trên thực tế.
Phí lão cũng không có ý tứ chất vấn oán hận, chỉ là trách cứ oán giận và phát tiết: Tại sao Triệu Phong không dẫn dắt đoàn đội một chút?
Trong tòa thành dưới đất.
Thực lực và thủ đoạn mà Triệu Phong bày ra, đã là kinh thế hãi tục, nếu như có mặt trong đoàn đội, đối với một phương Vạn Thánh Tông mà nói, sẽ là trợ lực rất lớn.
Lúc Vạn Thánh Tông đột phá được một hai Di tích Thượng Cổ, thì chỉ còn thiếu một chút nữa là thành công, bởi vì thất bại, cho nên kết quả là tổn thất thảm trọng.
- Triệu Phong, nếu ngươi không rời khỏi đoàn đội, đám người Vân sư tỷ, Trần sư đệ, có lẽ sẽ không phải chết.
- Triệu Phong, ngươi vì tư dục của bản thân, thoát ly đoàn đội, nên đã hại chúng ta thật thảm.
Đám tinh anh thiên tài Vạn Thánh Tông trở về, phát ra tiếng chất vấn, ngữ khí đều không tốt.
Một vài kẻ phẫn nộ, thậm chí thiếu chút nữa đã xông lên trước động thủ, nhưng đều bị một vài thành viên Tông môn gần đó ngăn cản.
- Dừng tay, yên lặng!
Đám người Lục Vân Vương, vội vàng ngăn lại.
Thực lực của Triệu Phong khủng bố bao nhiêu, thì Ngũ Trưởng lão đang bị trọng thương là ví dụ rõ ràng nhất. Vương Giả còn như vậy, nếu đổi lại là những tinh anh thiên tài này, e rằng Triệu Phong chỉ cần hắt xì một cái, cũng đủ lấy mạng bọn họ rồi.
- Triệu Phong, lão phu cũng không ôm hận ngươi, chỉ có thể trách chúng ta thực lực không mạnh, vận khí không tốt. Nhưng thân là một thành viên của Vạn Thánh Tông, ngươi cũng không thể từ bỏ chức trách của bản thân được.
Những thiên tài tinh anh còn sống sót của Vạn Thánh Tông, đều lộ ra ánh mắt ảm đạm, tất cả đều trầm mặc.
Bọn họ không thể hoàn toàn trách cứ Triệu Phong.
Nếu như bọn họ có đủ thực lực, thêm một Triệu Phong hay bớt đi một Triệu Phong, cũng không có quan hệ gì.
- Người không vì mình, trời tru đất diệt. Triệu sư đệ, ta cũng không trách ngươi, chẳng qua, ta vẫn rất thất vọng về ngươi…
Liễu Thiên Phàm cười trào phúng.
Trên người hắn có một vài vết thương, một cái lỗ tai, không biết là bị yêu thú nào cắn đứt mất một nửa.
Sau khi trầm mặc hồi lâu.
Triệu Phong cuối cùng cũng mở miệng:
- Các ngươi cứ coi ta như là Triệu Phong thực lực bình bình trước kia đi.
Mọi người nghe vậy, không khỏi ngẩn ra.
Nếu “Triệu Phong” trước kia vẫn còn, e rằng ngay cả tư cách tiến vào Không Gian Thần Huyễn cũng không có.
Thiếu niên tóc tím trước mắt, cùng Triệu Phong trước kia, bất luận là khí chất thần vận, hay là thực lực thủ đoạn, đều cách xa cả vạn dặm.
Đối với Vạn Thánh Tông, Triệu Phong cũng không có bao nhiêu lòng trung thành.
Hắn trợ giúp Vân Lĩnh Triệu tộc, cũng là vì muốn hoàn thành một vài tâm nguyện của “Triệu Phong” trước kia mà thôi.
- Hơn nữa, kỳ ngộ của ta là thông qua việc đuổi theo “Diệt Thế Hắc Giao Long”, trải qua giành giật cửu tử nhất sinh…
Triệu Phong hít sâu một hơi, lầm vào hồi tưởng ngắn ngủi.
Trong Không Gian Thần Huyễn, một màn mạo hiểm kia, phảng phất như đang hiện ra trước mắt.
- Truy tung Diệt Thế Hắc Giao Long?
Đám tinh anh thiên tài trở về Vạn Thánh Tông, đều rung động thất thanh.
Đám người Khổng Phỉ Linh, Phí lão, Liễu Thiên Phàm, đều đồng loạt thất sắc, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Triệu Phong này, lá gan thật quá lớn, dam truy tung cả Diệt Thế Hắc Giao Long.
- Trong lần đó, đội ngũ của Thiên Huyền Cung, Cửu U Cung, Hoàng tộc Đại Càn, Thiên Kiếm Các, tám đại thế gia,… Số Vương Giả, chuẩn Vương Giả ngã xuống trong Tà Dương Phủ, có không biết bao nhiêu.
Triệu Phong thở dài một tiếng.
Trong Tà Dương Phủ, số Vương Giả, chuẩn Vương Giả, tinh anh thiên tài ngã xuống, quả thật rất nhiều.
Một loạt tên của những Tông phái Tam Tinh, Tam Tinh đỉnh phong, thậm chí cả siêu cấp thế lực Tứ Tinh, từ trong miệng Triệu Phong nói ra.
Giờ khắc này, toàn trường đều yên tĩnh.
Mọi người có thể đoán được, trận chiến đó thảm liệt đến mức nào.
Hơn nữa, sự tích này không lâu sau, tất sẽ lan truyền khắp trong Thế giới Tông môn và cao tầng Vương triều Đại Càn.
- Những tinh anh thiên tài tiến vào Tà Dương Phủ, thực lực thấp nhất, cũng là trình độ như Khổng Phỉ Linh. Phí lão, các ngươi muốn ta dẫn đội ngũ Vạn Thánh Tông vào vực sâu sao?
Ánh mắt Triệu Phong lập lòe tinh quang.
Đám người Phí lão, trong lòng giật thót, không lời mà chống đỡ.
Có cho bọn hắn một trăm lá gan, bọn hắn không dám đuổi theo Diệt Thế Hắc Giao Long.
Mà những Tông phái thế lực Tam Tinh, Tứ Tinh này, bọn hắn lại càng không thể sánh bằng.
Triệu Phong thoát ly đoàn đột, mới có thể “phượng tường cửu thiên”, phát huy toàn bộ tài năng.
Huống chi.
“Triệu Phong” trước kia đã chết đi, Triệu Phong chẳng qua chỉ là mượn cơ hội lần này, để bước lên vũ đài Đại Lục Vực mà thôi.
- Hừ, những lời ngươi nói, còn phải đợi một thời gian nữa, khi người của các Tông môn khác truyền đến tin tức, thì mới có thể xác định được.
Một tiếng hừ lạnh, gián đoạn bầu không khí im lặng trên sân.
Người lên tiếng, chính là Ngũ Trưởng lão đã bị thương nặng.
Đứng bên cạnh Ngũ Trưởng lão, chính là vị Vương Giả đỉnh phong “Ân Trưởng lão”, ánh mắt quét qua đám người một lượt, sắc mặt rất khó coi, nửa ngày cũng không lên tiếng.
- Ân Trưởng lão, làm sao vậy? Đệ tử quan môn của ngươi, không ra khỏi Không Gian Thần Huyễn ư?
Lục Vân Vương phát giác tình huống có chút không đúng.
Sắc mặt của Ân Trưởng lão, rất không bình thường chút nào.
Giờ phút này.
Trên thạch đài tối đen, không còn xuất hiện thân ảnh nào khác, không khó để đoán được, người không xuất hiện, chắc chắn đã chết trong Không Gian Thần Huyễn rồi.
- Vương sư đệ… Hắn chết dưới tay một Độc Nhện Vương biến dị rồi…
Khổng Phỉ Linh và đám đệ tử Liễu Thiên Phàm, đều lộ ra thần sắc ảm đạm.
“Vương sư đệ” trong lời nói của bọn họ, tự nhiên chính là đệ tử quan môn của Ân Trưởng lão.
Sau khi xác định tin dữ này, thân hình Ân Trưởng lão trở nên run rẩy, hai tròng mắt phiếm hồng, kiệt lực áp chế bi phẫn và không cam lòng.
Hiển nhiên, Ân Trưởng lão đã đặt lên người đệ tử quan môn của mình rất nhiều cảm tình.
- Tiêu nhi… Thiên Đạo bất công.
Ân Trưởng lão ngửa mặt lên trời thét dài một tiếng, trong mắt phiếm hồng chợt lộ ra sát khí lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Triệu Phong đang khoanh chân ngồi.
Tại sao, thiếu niên thoát ly đoàn đội bị người trách mắng, lại có thể liên tục đạt được kỳ ngộ trong Không Gian Thần Huyễn, còn đệ tử quan môn của mình, lại rơi vào kết cục thê thảm bực này?
- Triệu Phong, bổn Trưởng lão đã từng nói, nếu như đệ tử quan môn của ta xảy ra chuyện gì không hay trong Không Gian Thần Huyễn, ta sẽ bắt ngươi tra hỏi.
Một luồng sức mạnh to lớn tràn ngập lửa giận của Vương Giả, áp bách về phía Triệu Phong.
- Ân Trưởng lão, bình tĩnh một chút.
Đám người Lục Vân Vương, vội vàng lên tiếng ngăn cản. Nhưng tu vi của Ân Trưởng lão cao tới Vương Giả đỉnh phong, Không Gian Lĩnh Vực gần như thực chất hóa, “ầm” một tiếng, đem hai Vương Giả có ý đồ tiến lên ngăn cản chấn văng ra.
- Mọi người mau tránh ra.
Khổng Phỉ Linh cùng đám người Phí lão, thấy tình thế không đúng, liền nhanh chóng rút lui khỏi thạch đài màu đen.
Triệu Phong cũng không muốn liên lụy cho người vô tội, vẫn ngồi xếp bằng như cũ trên thạch đài, lạnh nhạt liếc nhìn Ân Trưởng lão thịnh nộ sát khí bùng nổ.
- Tiểu bối, ngươi đã biết tội chưa?
Ân Trưởng lão vung một tay lên, một đại thủ hư vô màu đỏ sậm, chấn động thiên vân, ập về phía đỉnh đầu Triệu Phong.
Trước mắt bao người, hắn cũng không đánh mất sự bình tĩnh.
Muốn ra tay với Triệu Phong, cần phải có một lý do.
Mà trên người Triệu Phong, quả thật có sơ hở, hắn đã thoát ly đoàn đội, một mình hành động, chính là vi phạm Tông quy.
- Muốn ra tay thì ra tay, còn nhiều lời vô nghĩa làm gì, ta còn phải trở về tu hành.
Triệu Phong đối diện với đại thủ hư vô đang ép xuống, chậm rãi đứng lên.
Ô...ô...ô...n...g!
Chỉ trong thoáng chốc, toàn thân Triệu Phong nổi lên hoa văn kim lam di động, giống như một bức tượng kim thiết, thể trạng càng lúc càng cao.
Ầm…
Một luồng lực phách vô hình bễ nghễ bá đạo, đem đại thủ hư vô do Ân Trưởng lão ngưng tụ, trực tiếp đánh văng ra, phụ cận sơn môn nổ vang chấn động.
- Dĩ hạ phạm thượng, phải bắt hỏi tội.
Ân Trưởng lão kinh hãi hét lớn, một chưởng cách không vỗ ra, quanh người ẩn hiện Không Gian Lĩnh Vực ám tinh gần như thực chất, đại thủ hư vô màu đỏ sậm khổng lồ, bộc phát tinh hoa chói mắt.
Ầm ầm ầm...
Trong khoảnh khắc đó, trọng địa phụ cận sơn môn, dư uy lan đến, xuất hiện một trận sụp đổ và chấn động.
Vương Giả đỉnh phong tức giận ra oai, khiến một loạt Vương Giả ào ào thối lui, ngay cả Ngũ Trưởng lão lúc trước trọng thương, cũng thầm lộ ra một tia vui mừng.
- Cút ngay!
Triệu Phong đánh ngược lại một quyền, thúc dục “Thánh Lôi Thể”, một luồng lực phách kim lam vô hình mở ra, đan xen với điện văn nổ vang.
Nhưng chỉ dựa vào Thánh Lôi Thể, mà muốn đánh nhau với Vương Giả đỉnh phong, thì dường như vẫn còn có chút không đủ.
Ầm…
Bỗng nhiên, toàn thân Triệu Phong mạnh mẽ xuất hiện một tầng diễm khí lưu ly huyết dương, một luồng khí tức khủng bố thiêu đốt bá liệt, tàn sát bừa bãi, nhằm thẳng về phía đại thủ hư vô khổng lồ của Ân Trưởng lão và Không Gian Lĩnh Vực.
Ầm ầm ầm... Phành phành phành...
Xa xa nhìn lại, phảng phất có một vầng huyết dương đang thiêu đốt, bộc phát ra quang hoa huyết diễm diệu thế, một phương thiên địa hư không, đã bị nhiễm đỏ.
Không Gian Lĩnh Vực của Ân Trưởng lão, nhất thời hiện ra một tia vết rách.
- Huyết mạch Viêm đạo thật đáng sợ…
Một vài vị Vương Giả phụ cận, đều ra tay hóa giải những lực lượng còn sót lại, huyết mạch thân thể, đều cảm thấy bị thiêu đốt nóng bức.
Những đệ tử thành viên Tông môn đã tránh xa, đều cảm thấy thân thể huyết mạch phát ra run sợ từ bản năng. Kẻ thực lực yếu, thậm chí còn ôm đầu phủ phục trên mặt đất, loại áp bách thiêu đốt này, khiến bọn hắn cảm thấy hít thở không thông, ngay cả năng lực chạy trốn cũng không có.
Ầm ầm…
Trên trời cao, thân hình của Ân Trưởng lão bị đẩy lui mấy trăm trượng, cưỡng chế khí huyết đang bốc lên.
Phừng…
Trong quá trình thối lui, trên người hắn còn bị một tầng tia lửa Huyết Dương thiêu đốt, nhưng lại không dễ dàng dập tắt được.
- Cái gì… Sao lại thế này…
Vẻ mặt Ân Trưởng lão tràn ngập kinh hãi, vừa rồi, lúc đối kháng một quyền với Triệu Phong, hắn còn cảm thấy tinh nguyên huyết khí trong cơ thể bị trôi đi.
Ngược lại ở bên dưới.
Thân hình Triệu Phong chỉ hơi rung động một chút, cảm thấy một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, tinh khí thần tràn đầy. Những mệt mỏi từ sau khi từ Tà Dương Phủ đi ra, cũng trở thành hư không.