Đám người lão giả tóc bạc, vẻ mặt tràn đầy cấp bách và hối hận, lao đến nơi Nam Phong vương bế quan.
Lúc trước.
Năm vị Đại Đế đỉnh phong của Cửu U Cung đột kích, dưới nguy cơ chưa từng có, mọi người đều bỏ qua nhân vật chính là Nam Phong vương đang trùng kích Huyền Quang Cảnh.
Không ai ngờ rằng, ngoại trừ đám người Huyền La Ma Đế của Cửu U Cung ra, còn có thích khách nhằm vào Nam Phong vương.
- Không kịp nữa rồi…
Mắt trái của Triệu Phong tập trung tại khu vực đó, quan sát rõ ràng một màn dưới mật thất, trong lòng chấn động.
Giờ phút này.
Bóng ma nam tử thần bí kia, rút U Ảnh kiếm từ trong thân thể Nam Phong vương ra, làm tăng thêm thương thế và lực phá hoại.
Miệng vết thương của Nam Phong vương, không hề đổ máu, mà lại bốc lên một trận hắc khí tanh tưởi.
Hiển nhiên, trên loại vật chất hình kiếm không phải phổ thông kia, có bôi một loại kịch độc trí mạng nào đó.
Trong lòng Triệu Phong không khỏi tự trách và hối hận, trước khi Nam Phong vương bế quan, rõ ràng đã giao phó mọi việc cho hắn, bao gồm cả việc bảo quản và chăm sóc Vân Tằm Tiên Điệp.
Trên thực tế.
Lúc trước Nam Phong vương để Triệu Phong làm quen với ba vị Đại Đế, chính là muốn bọn họ cùng nhau tọa trấn Vương Hầu phủ, phòng ngừa phát sinh những chuyện ngoài dự liệu.
Dưới tình huống bình thường, không có người hay thế lực nào dám công khai ra tay với Nam Phong vương.
Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
“Vạn nhất” này, cuối cùng vẫn xảy ra.
Tại mật thất bên dưới lòng đất.
- Ngươi chính là “U Dạ Đế Quân”, sát thủ bài danh thứ hai mươi chín của “Hắc Mạc Giác”…
Thân hình Nam Phong vương lung lay, có chút không ổn định.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trong mắt lộ ra một tia tuyệt vọng và chua xót.
- Đúng vậy, ta chính là “U Dạ Đế Quân”, nhưng bài danh của ta hiện tại là hai mươi lăm. Nửa tháng trước, sau khi tham dự ám sát làm trọng thương một vị Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, xếp hạng đã tấn chức.
Bóng ma nam tử kia, cười ngạo nghễ, vô cùng tự tin.
Dường như hắn đã nắm chắc thắng lợi, sau khi rút U Ảnh kiếm ra, lại vô tình hoặc cố ý nhìn về phía Triệu Phong, trên mặt lộ ra một tia hứng thú.
Trong ánh mắt đó, Triệu Phong bỗng nhiên cảm thấy một luồng hàn ý và nguy cơ khó hiểu.
- Truy bắt thích khách!
Lão giả tóc bạc và một vị Đại Đế khác, dẫn đầu lao tới, tiến vào trong mật thất bế quan của Nam Phong vương.
Nhưng còn không đợi hai người ra tay, thì công kích từ một nơi khác đã ập đến.
Phốc… Ầm…
Một đoàn Đồng hỏa u tử sắc bán trong suốt, mang theo một luồng khí tức Lôi Kiếp hủy diệt, gào thét nổi lên, tàn sát bừa bãi trên người “U Dạ Đế Quân”.
- A…
Bóng ma nam tử kia hét thảm một tiếng, thân hình hóa thành mảnh nhỏ rồi tan vào hư vô.
- Bí pháp Đồng hỏa thật mạnh!
Đám người lão giả tóc bạc hít một ngụm khí lạnh, không khỏi nhìn về phía sau, lúc này Triệu Phong vẫn chưa đuổi tới.
Một chiêu Đồng hỏa vừa rồi, khiến hai vị Đại Đế cảm thấy một loại áp bách đến mức hít thở không thông.
- Phong Lôi Đồng Hỏa!
Huyết mạch mắt trái của Triệu Phong, sau khi hoàn thành công kích, lại đột nhiên dừng lại, không khỏi biến sắc.
Nguy cơ áp bách mà “U Dạ Đế Quân” mang đến cho hắn, còn trên cả Huyền La Ma Đế, làm sao có thể dễ dàng bị đánh chết như vậy?
Phốc…
Tại phía chân trời cách xa Vương Hầu phủ, xuất hiện một nam tử sau lưng mọc ra đôi cánh dơi, toàn thân chìm trong một tầng hắc lưu, trong mắt lóe lên một tia kinh dị.
- U Dạ Đế Quân!
Trong Vương Hầu phủ, đám cường giả lão giả tóc bạc vừa bắt hụt, sắc mặt có chút khó coi.
Gần như không người nào nhìn ra, U Dạ Đế Quân kia sau khi hoàn thành công kích mà vẫn có thể toàn thân trở ra.
- U Dạ Đế Quân này tham tu huyết mạch Thánh Quyết “Bát Dực U Ảnh Phân Thân”, phân thân và bản thể có thể chồng điệp hoặc phân tách, mà phân thân lại có thực lực bằng ba bốn thành bản thể. Có lẽ vừa rồi xuất hiện cũng là một cái phân thân của hắn.
Nam Phong vương ho khan, sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Hiển nhiên, hắn cũng biết rõ một vài truyền thuyết và sự tích về “U Dạ Đế Quân”.
- Chậc chậc, quả không hổ là “Tả Đồng Thiên Quân” của vùng Thương Hải, ngươi cũng là một trong những thành viên trên ám sát bảng của “Hắc Mạc Giác”. Có lẽ, mục tiêu của ta sau này, chính là ngươi…
U Dạ Đế Quân mở đôi cánh dơi sau lưng ra. Mang theo một tia châm chọc liếc nhìn Triệu Phong vài lần.
Vụt...
Hư ảnh hắc lưu nhoáng lên, thân ảnh nam tử cánh dơi đã dung nhập vào bầu trời, không thấy đâu nữa.
Luận tốc độ, U Dạ Đế Quân này cũng không thua kém Triệu Phong thời kỳ đỉnh phong bao nhiêu, nếu luận sự quỷ dị, dường như còn có phần nhỉnh hơn.
- Sát thủ thật đáng sợ! Hắc Mạc Giác rốt cuộc là tồn tại như thế nào?
Sắc mặt Triệu Phong trở nên ngưng trọng.
U Dạ Đế Quân vừa mới hiện thân, mặc dù không phải là Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, nhưng mà huyết mạch và thể chất, đều đạt tới cực hạn Đại Đế đỉnh phong, có thể nói là chiến lực chuẩn Thánh Chủ.
Ngoài ra, còn một điểm đáng ngờ khác.
Đó là tại sao sau khi U Dạ Đế Quân phát ra một kích, lại lập tức rời đi, không hoàn toàn giết chết Nam Phong vương?
- U Dạ Đế Quân này là sát thủ hàng đầu của Hắc Mạc Giác, cho tới nay vẫn là xuất thủ một lần. Ta đoán rằng, nhiệm vụ của hắn lần này, chỉ là ngăn cản ta trùng kích Huyền Quang Cảnh, bằng không cũng sẽ không lưu lại cho ta một hơi thở.
Nam Phong vương ảm đạm thở dài.
- Vương gia, ngài không sao chứ?
Một vài cường giả và tướng lãnh thủ vệ của Vương Hầu phủ, đều đồng loạt đuổi tới, luôn miệng tự trách bản thân.
Triệu Phong nhìn chằm chằm miệng vết thương của Nam Phong vương, không khỏi chau mày.
- Hiện tại ta đã là cục diện “cửu tử nhất sinh”, có lẽ phải chuẩn bị một vài chuyện hậu sự rồi…
Nam Phong vương cười chua xót, hơi thở trên người càng lúc càng suy yếu.
- Vương gia!
Mọi người ở đây, đều giật mình chấn động, trên mặt lộ vẻ không đành lòng.
Chỉ thấy, miệng vết thương của Nam Phong vương, đang không ngừng thối rữa khuếch trương, trên người càng lúc càng bốc lên nhiều khói đen tanh tưởi.
Độc lực này, mạnh đến mức ngay cả Nam Phong vương cũng không thể ngăn cản được.
- Ta bị “Ảnh Thiên Thứ Kiếm” – một trong bảy đại truyền thừa của Ảnh Sát đạo đâm trúng, trong đó còn bôi “Hắc Tuyền Độc” của riêng Hắc Mạc Giác. Loại độc này phát tác nhanh chóng, dưới Thánh Chủ Huyền Quang Cảnh, hiếm có người nào có thể ngăn cản, trừ phi tu luyện một loại công pháp Bất Diệt Thể mạnh mẽ, thì mới có thể trì hoãn được một chút thời gian.
Khí tức sinh mệnh trên người Nam Phong vương không ngừng tiêu hao, ánh mắt thậm chí có vài phần trống rỗng.
Thần Linh Nhãn của Triệu Phong lập tức nhìn thấu tình huống, phát hiện kịch độc không chỉ nhằm vào nhục thân, thậm chí còn lan tràn và ăn mòn cả linh hồn.
Đối với uy lực của loại “Hắc Tuyền Độc” bá đạo này, Triệu Phong cũng cảm thấy khó giải quyết, dù sao đi nữa, hắn cũng không phải là y sư.
Những người tại đây, lại càng không kịp trở tay.
Trong Vương Hầu phủ, cũng có y sư cao minh, nhưng nhìn thấy thương thế của Nam Phong vương, cũng đành phải bất lực.
- Để ta thử!
Triệu Phong đứng dậy, trong huyết mạch mắt trái, xuất hiện một cái hàn đàm u lam, phát ra hàn ý băng phách lạnh thấu xương.
- Băng Hồn Chi Mâu.
Trong huyết mạch mắt trái của Triệu Phong, phóng ra một luồng hàn ý linh hồn kỳ dị, nháy mắt đã đóng băng toàn bộ linh hồn Nam Phong vương.
Nam Phong vương vẫn còn giữ lại một tia thanh tỉnh, biết Triệu Phong đang giúp hắn, nên cũng không ngăn cản.
Rắc rắc…
Rất nhanh, linh hồn của Nam Phong vương, đã bị hàn ý băng phách ngưng kết, tốc độ ăn mòn của “Hắc Tuyền Độc”, cũng giảm mạnh.
Mục tiêu của Triệu Phong, chính là trước hết bảo trụ linh hồn của Nam Phong vương.
Dù sao đi nữa, linh hồn mới là trung tâm.
Không có nhục thân, với cấp độ Vương Giả, Đại Đế Hư Thần Cảnh, vẫn có thể đoạt xá trọng sinh, thậm chí mượn dùng trân tài thiên địa để trọng tổ nhục thân.
Tiếp đó.
Triệu Phong lại bắt đầu dụng tâm phân tích “Hắc Tuyền Độc” trong cơ thể Nam Phong vương.
“Hắc Tuyền Độc” này vô cùng đặc thù, xen lẫn vật chất và phi vật chất bên trong, chân nguyên và các loại vật chất đều không ảnh hưởng, nhưng đối với sinh mệnh, linh hồn, thì lại có lực ăn mòn trí mạng.
Trúng độc này, thân thể và linh hồn của sinh linh, sẽ không ngừng thối rữa, thậm chí còn bốc cả khói đen tanh tưởi.
Vì ngăn cản không để Hắc Tuyền Độc ăn mòn, Triệu Phong liền dứt khoát vận chuyển huyết mạch Băng Thủy, phát động Băng Hoàng phong ấn, chậm rãi đóng băng Nam Phong vương lại.
- Vân Tằm Tiên Điệp…
Trước khi Nam Phong vương hôn mê, chỉ miễn cưỡng phun ra vài câu mơ hồ không rõ.
Triệu Phong không khỏi tỉnh ngộ, Vân Tằm Tiên Điệp có rất nhiều công năng phụ trợ, phấn hoa có thể đối địch, đồng thời cũng có kỳ hiệu trợ giúp hóa giải độc tính.
Rất nhanh.
Hai Linh sủng Tiểu Tặc Miêu và Vân Tằm Tiên Điệp cũng chạy đến nơi.
Phốc…
Vân Tằm Tiên Điệp rất có linh trí, nhìn thấy tình huống chủ nhân bị trúng độc, lập tức phun ra một đám phấn hoa trắng nõn, bao phủ trên người Nam Phong vương.
Lúc này Triệu Phong vận chuyển huyết mạch Băng Thủy, khiến cho những phấn hoa trắng noãn kia, càng nhanh chóng dung nhập vào thân thể Nam Phong vương, thậm chí là linh hồn.
Phấn hoa của Vân Tằm Tiên Điệp, đối với thân thể và linh hồn, đều có hiệu quả. Nhưng Vân Tàm Tiên Ti nhả ra, thì chỉ có hiệu quả tại phương diện vật chất mà thôi.
Một lát sau…
Triệu Phong phát hiện, tình huống trúng độc trên người Nam Phong vương, cường độ đã giảm xuống, có lẽ việc ngăn chặn vẫn có hiệu quả.
Xem ra, Vân Tằm Tiên Điệp cũng chỉ có thể trì hoãn tử vong cho Nam Phong vương mà thôi.
Triệu Phong hiểu ý, lập tức vung tay lên, triệu tập ra hơn mười đầu Ngũ Độc Kỳ Phong từ trong Mê Không Giới.
Ngũ Độc Kỳ Phong có thể thu thập các loại phấn hoa, bất kể là có độc hay không.
Ngoài ra, bản thân độc châm của Ngũ Độc Kỳ Phong, cũng ẩn chứa kịch độc.
Đi!
Triệu Phong vung tay lên, tầng Băng Phong hóa thành một dòng nước, nhường đường cho hơn mười đầu Ngũ Độc Kỳ Phong cấp tinh anh, bắt đầu việc “thu thập” độc tính trên người Nam Phong vương.
Mấy nhịp hô hấp sau…
Phốc…
Một đầu Ngũ Độc Kỳ Phong đang thu thập, đột nhiên hóa thành một bãi hắc thủy, khói đen bốc nghi ngút, bỏ mình ngay tại chỗ.
- Ồ? Dường như có chút hiệu quả.
Triệu Phong thoáng lộ dị sắc.
Vân Tằm Tiên Điệp phun ra phấn hoa và hắn đóng băng, đều chỉ có thể ngăn chặn được giây lát.
Vậy mà Ngũ Độc Kỳ Phong kia, sau khi một con chết đi, thì lực lượng độc tính của “Hắc Tuyền Độc” đang phát tác trong cơ thể Nam Phong vương, lại bớt đi vài phần.
Xem ra có thể cải thiện rồi.
Tiếp đó.
Hơn mười đầu Ngũ Độc Kỳ Phong thu thập độc tính trên người Nam Phong vương, từng con bắt đầu chết đi.
Vì muốn đạt hiệu quả tốt nhất, Triệu Phong thậm chí còn phái ra một Phong Vương, dẫn dắt đám Độc Phong tinh anh, tiến vào trong cơ thể Nam Phong vương để thu thập độc tính.
Thời gian chậm rãi trôi qua…
Từng con Ngũ Độc Kỳ Phong chết đi, sắc mặt của Nam Phong vương, cũng dần chuyển biến tốt hơn.
Có thể nói, đây là lấy mạng đổi mạng.
Nhưng đây lại là lấy nhiều mạng, để đổi một mạng.
Triệu Phong thật không ngờ, thủ đoạn “Đồng quy vu tận” của Ngũ Độc Kỳ Phong, lại còn có hiệu quả này.
Tiếp đó.
Triệu Phong chợt nghĩ tới điều gì đó, lập tức lấy một gốc Bích Thủy Thiên Liên trong Mê Không Giới ra, hái xuống vài đóa hoa trắng nõn.
Ô...ô...ô...n...g!
Bên ngoài đóa hoa, lưu chuyển một tầng lưu quang màu trắng nhu hòa thanh lương, bị Triệu Phong bóp nát, hóa thành chất lỏng, để Nam Phong vương ăn vào.
- Hoa của Bích Thủy Thiên Liên?
Trên mặt Nam Phong vương, không khỏi lộ ra một tia kinh hỉ.
Đại danh và công dụng của Bích Thủy Thiên Liên, hắn tất nhiên cũng biết đôi chút.
Đóa hoa này, có rất nhiều tác dụng, không chỉ có thể tẩy rửa thân thể và tâm linh, mà còn có thể xúc tiến sinh mệnh lột xác, loại trừ ám tật, độc tố,…
Sau khi ăn đóa hoa này vào, trong cơ thể Nam Phong vương, chợt nổi lên một tia thanh lưu trắng noãn, giống như cánh hoa nở rộ, bao phủ toàn thân.
Lại phối hợp với hiệu quả của Ngũ Độc Kỳ Phong, “Hắc Tuyền Độc” trong cơ thể Nam Phong vương, không ngờ đã được hóa giải và cải thiện.
Phù…
Triệu Phong thở phào một hơi.
Nam Phong vương không chết, trong lòng hắn cũng thoải mái hơn vài phần, không còn tự trách nữa.
Dù sao đi nữa, chính vì hắn năm vị Đại Đế đỉnh phong của Cửu U Cung tới ghé thăm Vương Hầu phủ, Triệu Phong lại ham chiến với Huyền La Ma Đế.
Bằng không, U Dạ Đế Quân ra tay cũng không dễ dàng như vậy, độ khó sẽ tăng lên rất nhiều.
- Triệu Phong, lần này ít nhiều đều nhờ ngươi ra tay. Hơn nữa, ngươi cũng phải cẩn thận, hiện tại ngươi đang là mục tiêu trên ám sát bảng của Hắc Mạc Giác.
Ánh mắt của Nam Phong vương, chăm chú nhìn Triệu Phong.
Cuối cùng, thanh âm của hắn chợt dừng lại, cẩn thận truyền âm:
- Cẩn thận! U Dạ Đế Quân rất có khả năng đi mà quay lại, xuất kỳ bất ý ám sát lần nữa đối với ngươi.