- Khương Hào, lần này nhờ có ngươi cho nên khu vực truyền thừa Huyền Quang Cảnh tiểu thành này, mới có thể dễ dàng công phá như vậy.
- Không hổ là tuyệt thế thiên tài của Khương gia.
- Khương Hào, nghe nói ngươi xung kích Huyền Quang Cảnh, đã có niềm tin rất lớn, tại sao lại còn áp chế cảnh giới?
Bốn đạo nhân ảnh đang trò chuyện, đang chậm rãi từ trong một khu vực truyền thừa đi ra.
Người cầm đầu là một tên trung niên tóc bạc, dáng vẻ anh tuấn lỗi lạc, hai mắt tràn ngập tinh quang.
- Ta xung kích Huyền Quang Cảnh, nhất định phải một lần thành công.
Khương Hào kiên định nói.
Xung kích Huyền Quang Cảnh, một khi thất bại, sau này xung kích, tỉ lệ thành công sẽ càng lúc càng thấp.
Mỗi lần xung kích, đều sẽ tiêu hao một ít bản nguyên linh hồn sinh mệnh, những bản nguyên bị mất đi này, hầu như không thể bù đắp được.
Bởi vậy, những cường giả Huyền Quang Cảnh lần đầu đột phá so với người nhiều lần đột phá mới thành công, có sự khác biệt rất lớn tại phương diện căn cơ tiềm lực.
Hùng tâm của Khương Hào, khiến cho những người đã từng thất bại trong quá trình xung kích Huyền Quang Cảnh, đều cảm thấy xấu hổ ước ao.
- Đó là gì?
Một tên thành viên kinh ngạc thốt lên, mọi người lập tức ngẩng đầu.
Vụt...
Chỉ thấy trên bầu trời phía xa, có một cột sáng Bảo Khí chín màu rực rỡ, xông thẳng lên tận trời xanh, hào quang diễm lệ, nhiễm khắp cả bầu trời, phảng phất như một tòa tuyệt thế bảo sơn, đột nhiên bị công bố, hào quang chói lọi rung động lòng người.
Mọi người vốn đang nói chuyện, cũng bị thu hút, ánh mắt tập trung về phía xa, không thể dời đi được.
- Đây… Đây là bảo quang Thần binh.
Ánh mắt một tên lão bối sáng lên, ngữ khí run rẩy, nhưng vô cùng chắc chắn.
- Bảo Quang kinh thiên như vậy, cả đời này ta cũng chưa từng gặp bao giờ.
Một lão giả tóc trắng trong đó, hai mắt cũng lấp lánh.
- Nhanh qua đó.
Khương Hào cũng sững sốt trong chốc lát, trái tim đập mạnh liên hồi.
Tuyệt thế chí bảo như vậy, sao có thể bỏ qua được.
Ba tên thành viên nghe thấy Khương Hào nói vậy, lập tức mừng rỡ như điên, bốn bóng người, liền chạy thẳng đến nơi Bảo Khí đầy trời.
Lăng mộ Hoàng tộc, sâu bên trong một vùng đầm lầy.
Bốn bóng người qua lại bên trong khu rừng, người cầm đầu, toàn thân được bao trùm trong một cái áo bào đen âm u.
Ba người phía sau giống như tùy tùng, vô cùng cẩn thận, bầu không khí của tiểu đội này, cực kỳ tĩnh mịch.
Bỗng nhiên.
Hắc bào nhân đột nhiên dừng bước, nhìn về phía xa.
Ba tên thành viên khác cũng sợ đến sắc mặt trắng bệch, vội dừng bước, nhìn về phía mà hắc bào nhân đang nhìn.
Thế nhưng, bọn họ lại không phát hiện ra cái gì.
Ba tên thành viên lại nhìn nhau mấy lượt, trong mắt tràn ngập nghi hoặc, bọn họ không hiểu đầu lĩnh hắc bào nhân, rốt cuộc đang nhìn cái gì.
- Đi!
Hắc bào nhân lập tức thay đổi phương hướng.
- Hắc Bào tiền bối, chúng ta không đến truyền thừa nữa sao?
Một tên thành viên, không nhịn được lên tiếng hỏi.
Hắc bào nhân đột nhiên nhìn về phía xa, sau đó thay đổi mục tiêu, cũng không nói rõ lý do, khiến trong lòng mọi người mơ hồ có chút bất mãn, đồng thời cũng có chút chần chờ.
Cùng đội ngũ với hắc bào nhân, bọn họ cũng chỉ có thể tự nhận xui xẻo, suốt cả chẳng đường, cũng không gặp phải nguy cơ gì.
- Bớt nói nhảm đi.
Hắc bào nhân không quay đầu lại, thanh âm khàn khàn kèm theo khí tức linh hồn tử vong tràn ra dày đặc.
Sâu trong linh hồn của ba người phía sau, đều run rẩy một tận, lập tức câm miệng, vội vàng đuổi theo.
Bản thân tiểu đội của Ưng lão và lão giả áo bào tím, đều ở bên dưới đạo huyễn quang chín màu này, cảm nhận hào quang Bảo Khí khổng lồ, toàn thân không ngừng chấn động, chỉ cảm thấy bản thân nhỏ bé đến cực điểm.
Giống như một tên ăn mày, trong nháy mắt nhìn thấy của cải phú khả địch quốc, không phải là vội vàng lao tới, mà là khiếp sợ đến ngây người, không biết phải làm gì.
- Cho dù là Cổ Thần Khí, cũng không thể có cảnh tượng thiên địa kỳ dị như thế được.
Trong lòng Triệu Phong cực kỳ kinh hãi, ngày trước phát hiện Cổ Thần Tàn Kiếm bên trong bí phủ Cổ Thần, quang hoa uy thế, cũng không bằng một phần trăm lúc này.
Sâu bên trong cấm địa Hắc Phong Cốc, rốt cuộc chôn giấu loại Thần binh Thái Cổ nào, ngay cả Triệu Phong vốn luôn bình tĩnh, trong lòng cũng sôi trào lửa nhiệt, sản sinh khao khát mãnh liệt đối với chí bảo.
- Đi, không thể đánh mất tiên cơ, cảnh tượng thiên địa kỳ dị như vậy, những đội ngũ khác ở xung quanh, đều sẽ tập trung đến đây.
Hai mắt lão giả áo bào tím lấp lánh, cấp tốc lao vào sâu bên trong Hắc Phong Cốc.
Đối mặt với chí bảo thiên địa kinh thế, hắn cũng không thể bình tĩnh nổi.
- Đi, chúng ta cũng đi.
Lôi Thông và tên Đại Đế trẻ tuổi, đã không thể suy nghĩ bình thường được nữa, trực tiếp đuổi theo.
- Haizz, Thần binh bực này, há có thể để cho chúng ta khống chế?
Ưng lão cảm thán một tiếng, trong lòng có chút đắn đo.
Chí bảo Thượng Cổ hiện thế, tuyệt đối không phải là thứ mà bọn họ có thể khống chế.
Nếu như bảo vật này xuất hiện ở Đại Lục Vực, chắc chắn sẽ khiến Vương triều sụp đổ, thậm chí là khiến cho hai Vương triều trực tiếp khai chiến.
Mặc dù không thể có được, thế nhưng ánh mắt Ưng lão vẫn không thể dời đi, ít nhất phải tận mắt chứng kiến chí bảo này, bằng không hắn cũng không an tâm được.
- Ưng lão, chúng ta cũng đi thôi, chí bảo bực này hiện thân ở đây, chính là cơ duyên của chúng ta, không thể cứ như vậy mà bỏ qua được.
Thần sắc Kinh Khải trở nên kích động, lập tức cực lực khuyên nhủ.
Chí bảo cỡ này, chính là có thể hoàn toàn thay đổi vận mệnh của bất kỳ người nào.
Mắt thấy đội ngũ của lão giả áo bào tím vượt qua, Kinh Khải lòng như lửa đốt, đã không thể nhẫn nhại được nữa.
Nếu như Ưng lão không đồng ý, hắn tự nhiên cũng không thể thoát ly đoàn đội, ở bên ngoài, chiến lực của hắn là Đại Đế vô địch, cao cao tại thượng, nhưng ở nơi này, hắn chỉ là một thành viên phổ thông, còn cường giả Chuẩn Thánh Chủ, thì có thể tùy tiện bắt gặp.
Huống chi, nơi này là cấm địa Hắc Phong Cốc, chí bảo cỡ này, tất sẽ kèm theo nguy cơ lớn lao, cần có người lãnh đạo tinh anh kinh nghiệm phong phú như Ưng lão đi theo mới được.
- Được, vậy chúng ta đi xem.
Ưng lão đã có quyết định.
Ba người trực tiếp tiến vào sâu bên trong Hắc Phong Cốc.
Hắc Phong Cốc chính là một trong những cấm địa nguy hiểm nhất trong lăng mộ Hoàng tộc, cho dù là một vài Thánh Chủ mạnh mẽ, cố ý tới nơi này bố trí truyền thừa, cũng sẽ không xâm nhập vào quá sâu.
Nếu không phải đúng lúc Hắc Ám Âm Phong yếu đi, cho dù chí bảo kinh thiên hiện thế, tiểu đội Ưng lão cũng sẽ không tùy ý xâm nhập.
- Hả? Hắc Ám Âm Phong đột nhiên tăng mạnh?
Tâm tư Triệu Phong nhanh nhạy, lập tức nhìn thấy dị dạng trong không khí.
Mặc dù Bảo Khí kinh thiên, khiến cảnh tượng xung quanh trở nên mơ hồ khó nhận biết, nhưng lại không ảnh hưởng nhiều lắm đến mắt trái của Triệu Phong.
Triệu Phong liếc nhìn Ưng lão và Kinh Khải một chút, lại phát hiện bọn họ đều không nhận ra.
Hiển nhiên Bảo Khí chín màu này, đã hấp dẫn tâm thần của mọi người, quên đi toàn bộ mọi thứ rồi.
- Có chút không đúng.
Triệu Phong chợt biến sắc,bên trong linh hồn, lực lượng Lôi Kiếp đột nhiên lóe lên.
Rầm rầm rầm…
Chỉ thấy, một ít khí tức u ám, đã bị lực lượng Lôi Kiếp tiêu diệt, bức ra khỏi thân thể, sau đó hòa vào bên trong Hắc Ám Âm Phong.
- Bất tri bất giác, ngay cả ta cũng bị ảnh hưởng.
Triệu Phong có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng, ý chí linh hồn của Triệu Phong đã đạt đến cấp độ Thánh Chủ, độ ngưng luyện của linh hồn, thậm chí còn vượt xa Thánh Chủ.
Bức ép khí tức Âm Sát ra khỏi cơ thể, hai mắt của Triệu Phong, lập tức khôi phục một tia thanh tỉnh.
- Để ta nhìn xem.
Triệu Phong âm thầm vận chuyern mắt trái, một tia ánh sáng vàng nhạt lập tức tràn ngập bên trong Kim Đồng.
Hiện nay, năng lực khống chế của Triệu Phong đối với mắt trái, lại càng tinh tế hơn so với lúc trước. Khi vừa mở ra năng lực, hầu như toàn bộ tầm nhìn đều trở thành thế giới hạt kết cấu, tiêu hao Đồng lực quá lớn, hơn nữa, trong nháy mắt còn phải tiếp thu rất nhiều tin tức.
Mà lúc này, chỉ khi Triệu Phong tập trung nhìn kỹ một chỗ, thì nơi đó mới biến thành thế giới hạt kết cấu.
Ánh mắt của Triệu Phong, tập trung nhìn về phía bảo quang trùng thiên ở xa xa, xuyên qua Hắc Ám Âm Phong, thậm chí xuyên qua cả đất đá, tập trung nhìn nơi đó.
- Bảo vật, hẳn là ở bên dưới… Ồ?
Triệu Phong dường như phát hiện một thứ gì đó vô cùng kỳ dị, sắc mặt thoáng run, sau đó lại khôi phục như thường.
- Làm sao vậy Triệu Phong?
Ưng lão chợt phát hiện Triệu Phong có gì đó dị thường.
- Nhanh lên Triệu Phong, đây chính là kỳ ngộ lớn lao của nhân sinh a.
Kinh Khải vội vàng thúc dục.
- Không có chuyện gì, chỉ là ta chợt phát hiện Hắc Ám Âm Phong đột nhiên mạnh lên.
Sắc mặt Triệu Phong có phần nặng nề.
- Hả? Quả thực là như vậy, xem ra chúng ta phải đi thật nhanh.
Ưng lão sau khi cẩn thận cảm nhận, sắc mặt cũng hơi trầm xuống.
Nếu như Hắc Ám Âm Phong khôi phục lại trạng thái ban đầu, bọn họ nhất định phải sớm rút lui.
Trình độ Hắc Ám Âm Phong như vậy, cho dù là Thánh Chủ, cũng không dám thâm nhập.
- Haizz, cảnh giới của ngươi quá thấp…
Kinh Khải nhìn về phía Triệu Phong, có chút bất mãn.
Trong mắt hắn, Triệu Phong cảnh giới quá thấp, nhất định không thể chống đỡ nổi Hắc Ám Âm Phong xung quanh.
Ba người tăng tốc, bay đến trung tâm khu vực cấm địa của Hắc Phong Cốc.
Càng đi vào sâu, Hắc Ám Âm Phong xung quanh lại càng mạnh, ngay cả Kinh Khải cũng cảm thấy một trận âm u lạnh lẽo.
Rất nhanh, phía trước tầm mắt đã xuất hiện ba người lão giả áo bào tím.
- Ưng lão, hai tiểu đội chúng ta, hẳn là vẫn không giải tán chứ?
Lão giả áo bào tím quay đầu nhìn lai, chợt lộ ra nụ cười.
Hắn quả thật hi vọng đám người Ưng lão có thể đến đây.
Đến lúc đó, cho dù không chiếm được chí bảo, cũng có thể thu lại tài nguyên truyền thừa trong tay đối phương.
- Tất nhiên rồi.
Tốc độ của Ưng lão lại tăng thêm vài phần.
Dưới sự dẫn dắt của lão giả áo bào tím, mọi người rất nhanh đi tới trung tâm Hắc Phong Cốc, tiếp cận vị trí Bảo Khí trùng thiên.
Đây là một khu vực loạn thạch chồng chất rộng lớn, xung quanh đều là đá tảng lởm chởm quái dị, độ lớn bằng cả căn phòng, màu sắc xám đen.
Mà Bảo Khí chín màu kinh thiên, lại bắn ra từ trung tâm loạn thạch.
Dù còn cách rất xa, nhưng uy thế Bảo Quang mãnh liệt, vẫn khiến mọi người cảm thấy toàn thân ngột ngạt, không dám tới gần.
Phốc…
Bỗng nhiên cột sáng Bảo Khí trùng thiên chậm rãi yếu dần, hào quang chín màu từ từ tối lại, chậm rãi biến mất, trở về lòng đất.
Toàn bộ cấm địa của Hắc Phong Cốc, lại lần nữa biến thành thế giới Hắc Phong tối tăm.
- Uy thế Bảo Quang biến mất rồi?
Lôi Thông kinh ngạc thốt lên.
Sáu người không hẹn mà cùng lúc bay lên, nhìn về phía trên đống loạn thạch.
Không lâu sau, mọi người đã tới khu vực đại khái phát ra Bảo Quang, có điều bên dưới đều là vô số loạn thạch, linh thức bị Hắc Ám Âm Phong ảnh hưởng, nên không thể thăm dò vào sâu bên trong.
- Tử Quang Diệt Thiên.
Lão giả áo bào tím đột nhiên bổ ra một chưởng.
Một đạo chưởng quang màu tím rực rỡ, hóa thành tử ảnh đầy trời, trực tiếp đánh lên trên loạn thạch.
Ầm...
Những tảng đá u ám xung quanh, không biết là làm từ loại chất liệu nào, không ngờ công kích của lão giả áo bào tím, lại chỉ có thể lưu lại một vài vết nứt trên đó.
- Xem ra, muốn từ nơi này trực tiếp tiến vào là không thể rồi.
Lão giả áo bào tím có chút không cam lòng.
Bên dưới đều là loạn thạch, che lấp hết toàn bộ, muốn từ nơi này tiến vào, hiển nhiên là không thể.
- Chỉ có thể tìm một lối vào khác mà thôi.
Kinh Khải thầm than một tiếng.
- Vừa rồi ta có nhìn thấy một cái cửa động.
Âm thanh của Triệu Phong vang lên, dường như chợt nhớ tới, không giác gì tiếng sét vang lên trong lòng mọi người, khiến tất cả đều cảm thấy mừng rỡ vô cùng.
- Ở đâu?
Lão giả áo bào tím lập tức quát lên.
- Ở nơi chúng ta vừa đến, cách đó không xa có một cái cửa động rất nhỏ, giống như thông xuống bên dưới mặt đất.
Triệu Phong thành thật trả lời.
Vừa mới nói xong, thành viên của tiểu đội lão giả áo bào tím, lập tức bay đi.
Không lầu sau, mọi người đã đến nơi Triệu Phong miêu tả.
- Thật sự có lối vào.
Lôi Thông kinh ngạc thốt lên.
Trước mặt mọi người, bên cạnh đống đá vụn dưới mặt đất, lộ ra một cái động chỉ vừa một người tiến vào, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một cái thềm đá.