Mọi người đều nhìn về phía Triệu Phong với vẻ kinh dị.
- Ngươi có biện pháp khu trừ lực lượng linh hồn thần bí trong linh hồn của hắn?
Ánh mắt Chu Tố Nhi hiện lên một tia nghi hoặc.
Trong Tiên Dược Các, phương pháp trừ độc thần bí của Triệu Phong, đến tận bây giờ nàng vẫn không nghĩ ra.
Hơn nữa, tạo nghệ linh hồn của Triệu Phong, quả thật rất phi phàm.
Ưng lão thoáng trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ.
Trong lòng đất bên dưới Hắc Phong Cốc, linh hồn của hắn bị Bảo Quang chín màu xâm nhập, cũng là do Triệu Phong khu trừ.
Nhưng tình huống của Kinh Khải thì lại khác, Chu Tố Nhi bỏ ra năm ngày, mới có thể khu trừ được khí Âm Sát trong linh hồn của hắn, từ đó có thể thấy được linh hồn của Kinh Khải “trúng độc” nặng đến mức nào.
Phương pháp khu trừ của Triệu Phong, rõ ràng cần sự phối hợp của người trị liệu, trong đầu không thể có bất kỳ ý niệm phản kháng nào.
Nhưng hiện nay Kinh Khải đã nổi lên lòng nghi ngờ với tất cả mọi người, làm sao có thể để cho ý chí linh hồn của Triệu Phong, xâm nhập vào sâu trong linh hồn của hắn được.
- Thuận tiện, ta cũng có thể thay đổi tâm tính của hắn.
Triệu Phong lại bổ sung thêm một câu.
Thực ra, đây mới là ý tứ ban đầu của Triệu Phong.
Mọi người nghe xong, đều hít vào một hơi, nhìn Triệu Phong với vẻ nghi hoặc sâu sắc.
- Ngươi còn có bản lĩnh giáo hóa người khác?
Chu Tố Nhi hỏi.
Hiện nay tâm tính của Kinh Khải đã biến chất như vậy, theo Chu Tố Nhi thấy, cũng chỉ có thể cho hắn gia nhập những Tông phái Phật giáo, đi theo tăng nhân Phật đạo, như vậy mới có thể chậm rãi thay đổi được.
Cửu hoàng tử và Ưng lão cũng vô cùng kinh ngạc và nghi hoặc, Triệu Phong tuyệt đối không phải hạng người từ bi mềm lòng, cho nên bọn hắn cũng không tưởng tượng nổi Triệu Phong sẽ truyền thụ cho Kinh Khải loại triết lý nhân sinh gì.
- Dù sao thì các ngươi cũng không có biện pháp, ta có thể bảo đảm, hắn vẫn sẽ thành viên của đoàn đội, hơn nữa còn tận tâm tận lực.
Triệu Phong trợn mắt nhìn đám người.
Đối với thực lực của Kinh Khải, Triệu Phong cũng không xem trọng lắm, nhưng đúng như lời Ưng lão đã nói, đoàn đội của Cửu hoàng tử, quả thật không thể ít người hơn được nữa.
- Vậy thì giao cho Triệu Phong đi.
Ưng lão trực tiếp đồng ý, trước mắt, bọn hắn quả thật cũng không có biện pháp nào khác.
Mặc dù hắn nghi hoặc, nhưng vẫn có một loại niềm tin khó hiểu đối với Triệu Phong.
Hơn nữa, lời Triệu Phong vừa nói, cũng không khác cách nghĩ của hắn lắm, dù không biết Triệu Phong sẽ dùng biện pháp gì, chẳng qua chuyện này cũng không phải là vấn đề.
Lúc này Kinh Khải đang ở bên cạnh nghỉ ngơi, phát hiện sắc mặt của những người khác có chút không đúng, chợt sinh lòng hoài nghi.
Bỗng nhiên.
Triệu Phong đứng dậy, đi về phía hắn.
- Ngươi muốn làm gì?
Kinh Khải lập tức lộ vẻ bối rối.
Trong lòng đất bên dưới Hắc Phong Cốc, thực lực và thủ đoạn mà Triệu Phong bày ra, vẫn còn rất mới mẻ trong ký ức của Kinh Khải, khiến hắn hết sức e ngại.
Vụt...
Triệu Phong vung tay lên, trực tiếp thu Kinh Khải vào trong Mê Không Giới.
Bên trong Mê Không Giới, Triệu Phong chính là chúa tể nơi này, lực lượng quy tắc của Tiểu Thế Giới bên trong Mê Không Giới, hoàn toàn trói buộc Kinh Khải.
Triệu Phong đi thẳng tới chỗ Kinh Khải, một luồng ý chí linh hồn tuyệt cường, đột nhiên ép tới.
A…
Thân hình và linh hồn của Kinh Khải, đều đã bị áp chế, ngay cả chân nguyên, ý chí linh hồn cũng không thể vận chuyển được.
- Minh Tâm Ấn.
Bên trong huyết mạch đồng tử của Triệu Phong, nổi lên một cái Lôi ấn tử kim hư thực bất định, kèm theo đó là một tia khí tức Lôi Kiếp dao động, khắc sâu vào trong linh hồn Kinh Khải.
Mặc dù Kinh Khải có thực lực Đại Đế vô địch, nhưng ý chí linh hồn chính là sở đoản của hắn.
Với ý chí linh hồn tương đương với Thánh Chủ của Triệu Phong hiện nay, rất dễ dàng khắc xuống ấn ký Minh Tâm Ấn.
Chốc lát sau…
- Chủ nhân, dụng tâm lương khổ của ngài, ta đã hiểu, xin hãy trị liệu cho ta đi.
Kinh Khải nửa quỳ xuống trước mặt Triệu Phong.
Sau khi Kinh Khải bị gieo xuống Minh Tâm Ấn, mặc dù tâm tính bản thân không hề cải thiện, nhưng lại hoàn toàn tin tưởng không nghi ngờ gì đối với lời nói của Triệu Phong, trong đầu cũng không có bất kỳ ý niệm gì.
Nếu như Triệu Phong có năng lực giáo hóa người khác, có lẽ không mất bao nhiêu thời gian, liền có thể giáo hóa Kinh Khải thành một người có nhân phẩm tốt đẹp.
Thế nhưng, Triệu Phong lại không có thời gian rảnh rỗi như vậy.
- Trước hết ta sẽ khu trừ lực lượng linh hồn thần bí trong linh hồn của ngươi, không được phản kháng.
Triệu Phong đặt một tay lên đầu Kinh Khải, một luồng ý chí linh hồn thông thiên triệt địa, từ trong cơ thể Triệu Phong phát ra.
- Được, Triệu Phong.
Kinh Khải buông lỏng tâm thần, bộ dạng như mặc cho Triệu Phong xử trí, đồng thời thay đổi cách xưng hô từ “chủ nhân” thành “Triệu Phong”.
Dù sao thì Triệu Phong vẫn là một thành viên trong đoàn đội, nếu như một thành viên trong đó gọi hắn là chủ nhân, vậy thì sẽ khiến cho những thành viên khác sinh lòng sợ hãi đối với Triệu Phong.
Vụt...
Thông qua cánh tay, ý chí linh hồn của Triệu Phong, mang theo lực lượng linh hồn cường đại, chậm rãi rót vào trong linh hồn của Kinh Khải.
Bởi vì hắn là Lôi Hồn Thể, cho nên lực lượng linh hồn của Triệu Phong, có thể tự động bổ sung lực lượng Lôi Kiếp.
Đồng thời, thêm vào năng lực nhìn thấu của Thần Linh Nhãn, hắn có thể nhìn thấy rõ những lực lượng linh hồn tà ác tiềm phục bên trong linh hồn của Kinh Khải, hơn nữa, còn cẩn thận khu trừ nó.
Nhưng Kinh Khải bị luồng lực lượng này xâm lấn quá sâu, cho dù là Triệu Phong, cũng phải tốn không ít thời gian.
Đương nhiên, hết thảy những điều này, đều là tiến hành trong lúc nghỉ ngơi trên đường.
Dù sao thì giai đoạn thứ nhất trong thí luyện Thái Tử, cũng sắp kết thúc rồi.
Mọi người phải mau chóng chạy tới trung tâm lăng mộ Hoàng tộc.
Mà trong khoảng thời gian này, Triệu Phong cũng không để cho Kinh Khải lộ diện, chỉ để hắn chuyên tâm tu hành bên trong Mê Không Giới.
Trải qua hành trình Hắc Phong Cốc, ý chí linh hồn của Kinh Khải, đã ngưng luyện đến một trình độ nhất định.
Nhưng Triệu Phong vẫn không hài lòng đối với thực lực của Kinh Khải.
Thân là thành viên chiến đấu, đội ngũ của Cửu hoàng tử lại kém đối ngũ khác quá xa, ít nhất, ngay cả một vị chiến lực Thánh Chủ cũng không có.
Sau khi việc trị liệu Kinh Khải hoàn toàn kết thúc.
Triệu Phong cũng có thời gian để củng cố thực lực của mình.
Sau khi tiến vào thí luyện Thái Tử, trải qua nhiều trận chiến đấu lớn nhỏ, Triệu Phong vẫn không có thời gian để tổng kết cảm ngộ.
Kinh nghiệm chiến đấu của đám lão bối, phi phường phong phú thực dụng, giống như kỹ xảo cận chiến của Bách Luyện Thánh Chủ, tuyệt đối là tuyệt kỹ độc môn của Tào gia.
Đồng thời, Triệu Phong cũng thỉnh thoảng tiến vào trong Mộng cảnh Thái Cổ.
Triệu Phong phát hiện, năng lực thích ứng của hắn đối với Mộng cảnh Thái Cổ, đã tiến thêm một bước.
Một ngày nọ, Triệu Phong hành tẩu trong khu rừng Thái Cổ, đã thành công nô dịch một đầu Yêu Linh phi hành.
Một đầu Hùng Ưng màu đen phát ra khí tức Đại Đế, hạ xuống trên vai Triệu Phong.
Vụt...
Rời khỏi Mộng cảnh Thái Cổ, trở lại bên trong lăng mộ Hoàng tộc, Triệu Phong đứng trên đỉnh một vách núi, thả đầu Hùng Ưng bay lượn trên không trung.
- Đầu thứ năm rồi.
Triệu Phong có chút vui vẻ, khẽ lẩm bẩm.
Dưới đáy vách núi.
Tất cả mọi người đều tiến vào trạng thái tu luyện, bọn hắn cũng có thể cảm giác được sự nhỏ yếu của bản thân trong thí luyện Thái Tử.
Hiện nay, chỉ có thể nắm chặt lấy thời gian rảnh rỗi.
Trong đó, Cửu hoàng tử lại càng thêm khắc khổ, cộng thêm thiên phú của bản thân hắn, cho nên tiến bộ rất nhanh chóng.
Thời gian tiếp theo, mọi người ngoại trừ lên đường và nghỉ ngơi ra, cũng chỉ có một nhiệm vụ là trợ giúp Triệu Phong thuần phục Yêu thú.
- Triệu Phong, lần trước chúng ta đã thuần phục một đàn Sí Dực Lang và một đàn Dạ Lang, bây giờ trong tay ngươi, đã đủ đàn Yêu thú công kích có tính nhanh nhẹn rồi.
Ưng lão phân tích.
Thông qua hai lần thuần phục Yêu thú tước, Ưng lão đã triệt để nhận thức được bản lãnh thuần thú của Triệu Phong.
Hắn chỉ có thể nói rằng, các phương diện của Triệu Phong đều cường đại đến mức không thể bắt bẻ, quả thực là phi nhân loại.
Một người gần như có thể đảm đương nhiều loại chức trách trong đội ngũ, thậm chí, vị trí của Ưng lão, Triệu Phong cũng có thể thay thế được.
Phương diện cảnh báo nguy cơ, phân tích nhược điểm của Triệu Phong cường đại đến mức, ngay cả bản thân hắn cũng phai mặc cảm.
- Tiếp theo, chúng ta cần đàn Yêu thú có tính lực lượng.
Sau khi biết được năng lực thuần thú của Triệu Phong, Ưng lão liền thay đổi chiến lược.
Lần thí luyện Thái Tử này, đàn Yêu thú của Triệu Phong, chính là một điêm mấu chốt rất lớn.
Ưng lão rất xem trọng hắn, không tiếc hao tổn một lượng lớn thời gian và nhân lực, để củng cố đàn Yêu thú của Triệu Phong.
- Tính sức mạnh?
Triệu Phong chợt nhớ tới Cự Hùng Băng Tinh của mình.
Nhưng hiển nhiên, cái mà Ưng lão cần chính là một lượng lớn Yêu thú có tính sức mạnh.
Triệu Phong quả thật không muốn tham gia cuộc thi thí luyện Thái Tử phức tạp như vậy.
Xem ra, vị tí Tuần Thú Sư cũng không phải dễ dàng.
- Chính là chỗ này.
Mọi người dừng lại trước một mảnh rừng cây cao lớn che trời, trong khu rừng có chút u ám.
Khí tức cuồng dã nguyên thủy, kèm theo mùi huyết tinh nồng đậm, lập tức ập tới.
Grào...
Ngẫu nhiên, có âm thanh rít gào của dã thú từ bên trong truyền ra.
Mọi người đều cam nhận được sự bất phàm của nơi này.
- Chúng ta đã đi tới khu vực trung tâm của lăng mộ Hoàng tộc rồi, nơi này chính là nơi mà Yêu thú tập kết, trong đó tập tung rất nhiều đàn Yêu thú cường đại.
Ưng lão giới thiệu với mọi người.
Vụt...
Bên cạnh Triệu Phong, hư ảnh lóe lên, một đạo nhân ảnh xuất hiện, chính là Kinh Khải.
- Kinh Khải?
Ánh mắt mọi người đều có chút đề phòng, cẩn thận thăm dò Kinh Khải.
Lúc này, bọn hắn không cảm nhận được chút nào lực lượng tà dị trên người Kinh Khải, hiển nhiên là Triệu Phong đã thành công khu trừ rồi.
- Ừm, ta vẫn một mực tu luyện bên trong Tiểu Thế Giới của Triệu Phong.
Kinh Khải cũng không có cảm giác gì với mọi người, nhưng dựa theo yêu cầu của Triệu Phong lúc tước, lại cùng trao đổi với những thành viên trong đội.
Triệu Phong thả hắn ra ngoài, cũng là vì sự an toàn của đoàn đội.
Sau đó, nhóm năm người, lại bắt đầu xâm nhập vào trong khu rừng.
Sâu trong rừng, dưới một gốc cổ mộc che trời, có một hốc cây u ám.
Mà bên trong hốc cây này, lại là một mảnh thiên địa khác biệt, giống như một thế giới hoàn toàn khác.
Sa mạc cát vàng, bão cát bay đầy trời, tại trung tâm sa mạc, có một tòa lâu đài cát khổng lồ, rộng lớn nguyên thủy.
- Thạch Vũ Lôi, giao ra tài nguyên truyền thừa và Long vận khí, ta sẽ tha cho các ngươi rời đi.
Một tên nam tử tóc đỏ, toàn thân là kim thiết hồng viêm, chiến lực ngạo nghễ, trong tay cầm một thanh trường thương, khí thế lẫm liệt.
Bên cạnh tên nam tử tóc đõ, còn có ba gã thành viên.
Mà trước mặt mọi người, là một tầng thạch bích do cát vàng tạo thành, bên trên còn có ấn phù trận pháp.
Ầm...
Thanh trường thương đỏ thẫm của nam tử tóc đỏ quét ra, một đoàn cự quang hỏa diễm trực tiếp bắn ra, giống như một đầu Viêm Long Huyết Hồng, mang theo một luồng khí tức nóng bức bạo liệt vô cùng bá đạo, trực tiếp ập tới.
Ầm...
Trên thạch bích, cát vàng chấn động, tản ra như gợn sóng, đầu Viêm Long Huyết Hồng bạo liệt này, dung nhập vào trung tâm, sau đó phát ra vài tiếng nổ trầm đục.
Sau đó, tường đá lại khôi phục nguyên trạng.
- Không có tác dụng đâu, Thiết Lăng Vân, lực lượng huyết mạch của Thạch gia, lại thêm thủ hộ truyền thừa của nơi này, chúng ta nhất thời cũng không công phá vào được.
Một lão giả tóc đỏ, đứng ở bên cạnh, hai người khác ở sau lưng thì lộ ra dáng vẻ vô cùng nhu thuận.
- Phòng ngự của trận pháp này cũng cực kỳ thâm ảo, không hổ là Thần Cơ Tử.
Sau lưng lão giả tóc đỏ, một tên Trận Pháp Tông Sư, ánh mắt lóe lên tinh quang, mỗi lần Thiết Lăng Vân công kích, đều sẽ bị một tầng trận pháp thần bí trên vách tường khiến cho suy yếu.
Bên trong bức tường do cát vàng tạo thành.
Hai tay Thạch Vũ Lôi cầm một cái cự thuẫn ố vàng, bên trên có khắc hình vẽ một đầu Cự Long.
Mặt thuẫn này, ở ngay tại trung tâm của bức tường đá, không thể nào di động.
- Công kích thật mạnh, không hổ là tuyệt thế thiên kiêu thế hệ trẻ của Thiết gia, không ngờ huyết mạch Huyết Ma Dương lại khủng bố như thế.
Thạch Vũ Lôi rên lên một tiếng.
Nếu không phải trong tay hắn có Thánh Khí truyền thừa, lại mượn một phần lực lượng của Tiểu Thế Giới truyền thừa, thì tiểu đội của bọn hắn, làm sao có thể giằng co với tiểu đội của Tứ hoàng tử được.
- Thần Cơ Tử tiền bối, không bằng chúng ta sử dụng trận pháp bên trong Hộ Long Ngọc để rời đi.
Tô Thanh Linh ở bên cạnh, vẻ mặt có chút tái nhợt, hiển nhiên bản thân đã trọng thương.
- Không cần, đã có người tới cứu chúng ta rồi.
Lão giả tái nhợt ngồi tại trung tâm, đột nhiên mở ra đôi mắt thâm thúy như sao, phảng phất ẩn chứa vô tận triết lý.