Giang Hà hộc máu nhìn hung thú trước mặt, sắc mặt thật sự khó coi, đang vui vẻ chơi “câu cá”, không ngờ lại câu được một con cá lớn,
—— Vua thú Hoàng Bì, thực lực nó phải ở đỉnh của trạng thái phóng xạ,
Cmn không logic tí nào!
Giang Hà thầm rủa.
Không phải mỗi địa bàn hung thú chỉ có một con đầu đàn à? Vùng ngoại ô phía Tây thành phố vô cùng rộng lớn, sao con đầu đàn lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ này?
Gần đây tỷ lệ hắn gặp mấy con quái cấp cao có phải cao quá rồi không?
Mình dễ rước thù hận đến vậy ư? Giang Hà sờ mặt, hẳn là khá đẹp trai mà, chẳng lẽ, gu thẩm mỹ của hung thú và con người không giống nhau?
Giang Hà thở dài.
“Rầm!”
Vua thú Hoàng Bì lại tấn công một lần nữa.
“Mẹ nó, trâu bò cc? Tưởng ta không đánh lại ngươi được à?”
Giang Hà nổi giận.
“Uỳnh!”
“Trắc Không Cước!”
“Uỳnh!”
“Tà Không Cước!”
Giang Hà vận dụng Tam Liên Cước, hai chiêu kỹ năng bóng tối mạnh mẽ tung hoành, đánh vào người Vua thú Hoàng Bì, Hoàng Bì nó đi. Thế nhưng hắn còn chưa kịp lấy lại hơi, Vua thú Hoàng Bì đã lật người đứng dậy từ đất, thế mà chỉ bị thương nhẹ!
“Thôi được, đúng là ngươi trâu bò thật đấy.”
Giang Hà xoay người bỏ chạy, không biết ngại là gì.
Vớ vẩn, đòn tấn công mạnh nhất mà chỉ làm nó thương nhẹ, điều này cho thấy bây giờ hắn bó tay trước Thú Hoàng Bì. Không chạy thì chẳng lẽ chờ chết à?
“Kít ——”
Thú Hoàng Bì rít một tiếng chói tai, tiếp tục đuổi theo hắn không ngừng.
Tốc độ đó…
Giang Hà càng chạy càng thấy lòng lạnh lẽo.
Điểm mạnh nhất của thú Hoàng Bì là tốc độ, mà sau khi trở thành Vua thú Hoàng Bì, lợi thế tốc độ càng được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.
Giang Hà căn bản không trốn được!
“Làm sao đây?”
Giang Hà vẫn bình tĩnh chán.
Mấy bữa nay gặp quá nhiều nguy hiểm, bây giờ hắn hoàn toàn có thể bình tĩnh suy nghĩ. Thậm chí hắn còn nghi ngờ trên người có loại BUFF kỳ lạ kiểu “vô cùng dễ gặp quái cấp cao”? Chắc ít khả năng ha! Nếu đã không phải thì sao hắn suốt ngày gặp quái cấp cao vậy?
Giang Hà chìm trong suy tư.
Vua chuột đen xuất hiện là vì hắn giết quá nhiều con và thảm họa sóng địa chấn, nhưng bây giờ, Giang Hà bỗng nhìn miếng thịt trong tay, hơi cạn lời.
“Đừng nói tên này gây họa nhé?”
Giang Hà dở khóc dở cười.
Miếng thịt Vua chuột đen!
Hóa ra đây mới là mục đích Vua thú Hoàng Bì đuổi giết hắn.
“Làm sao đây?”
Rất nhanh Giang Hà đã đưa ra quyết định.
“Soạt!”
Miếng thịt trong tay bị ném mạnh về một hướng khác, tay Giang Hà dùng sức ném rất xa, đồng thời bỏ chạy. Mắt Vua thú Hoàng Bì sắc bén, lúc nhìn thấy miếng thịt thì dãi dớt chảy hết ra, trực tiếp lao về phía miếng thịt.
Đến lúc nó ăn được miếng thịt thì Giang Hà đã cao chạy xa bay từ sớm.
“Phù ——”
Nhặt lại cái mạng, Giang Hà thở hồng hộc.
Có điều lần này hắn không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, làm gì còn cách gì khác, chuyện nguy hiểm như thế rất hay xảy ra ở chốn hoang dã. Hồi đầu bị đuổi giết hắn luôn khiếp đảm. Bây giờ hắn mới bị đuổi giết một phút trước, phút sau hắn đã có thể bình tĩnh tiếp tục diệt quái, mà trên thực tế, hắn cũng làm vậy thật.
“Oắt con, tưởng anh đây không chuẩn bị gì trước hả?”
Giang Hà cười khẩy, móc ra một miếng thịt từ trong lồng ngực.
Tuy rằng kích thước chỉ bằng một phần tư miếng ban đầu, nhưng dù gì cũng là thịt Vua chuột đen. Lúc Giang Hà phát hiện mục tiêu của Vua thú Hoàng Bì, hắn đã chặt đứt một phần miếng thịt lớn.
Một miếng nhỏ thế này chắc không khiến Vua thú Hoàng Bì chú ý đâu nhỉ?
“Đi săn tiếp thôi!”
Giang Hà tìm một nơi khá xa, bắt đầu câu cá tiếp.
“Soạt!”
Ném miếng thịt ra.
Giang Hà lặng yên chờ trong bụi cỏ.
Có lẽ vì miếng thịt nhỏ nên đám thú Hoàng Bì không có động tĩnh gì, đợi khoảng mười phút mới có một con thú Hoàng Bì tham ăn đi tới, bị Giang Hà giết ngay tại chỗ.
Đạt được 1% năng lượng tối.
“Bùm!”
Hình ảnh nhấp nháy.
Liễm Tức Thuật — Tĩnh Tâm, kích hoạt hoàn toàn!
“Vèo ——”
Vô số hình ảnh nhấp nháy.
Dường như Giang Hà thôi thúc Tĩnh Tâm theo bản năng, cảnh giới trong cơ thể lập tức trở nên mơ hồ, cảnh giới vốn ở Trạng thái phóng xạ 53%, cũng không thấy rõ.
Đây chính là uy lực mạnh mẽ của Tĩnh Tâm!
“Xong rồi.”
Giang Hà thở phào nhẹ nhõm.
Học được Tĩnh Tâm rồi thì Đấu trường bóng tối tối nay coi như nắm chắc phần thắng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẫn còn sớm, Giang Hà chuẩn bị tiếp tục săn thú Hoàng Bì.
Dù sao mấy khi mới có cơ hội thế này.
Nếu như may mắn…
Có khi hôm nay có thể từ 53% tăng lên 100%! Giang Hà suy nghĩ nghiêm túc, đổi sang một bụi cỏ khá khuất khác, bắt đầu sự nghiệp đi săn của mình lần nữa.
Cùng lúc đó.
Vùng ngoại thành phía Đông.
Vẻ mặt Hứa Thiếu Minh ảm đạm, nghe thông tin mới nhận được: “Ngươi nói rằng, Giang Hà qua vùng ngoại thành phía Tây rồi?”
“Đúng vậy.”
Giọng nói bên kia vẫn lãnh đạm như cũ: “Đúng là buổi sáng hắn đến vùng ngoại ô phía Đông, sau đó không biết vì lý do gì, sau khi hắn trở về thì lại sang vùng ngoại ô phía Tây. Bây giờ hắn đang săn thú Hoàng Bì bên đó, đây là tin tức chi tiết nhất rồi, bọn ta sử dụng không ít tài nguyên.”