Chưa Tới Ngày Về

Chương 20



Hắn trầm mặc nhìn ta, giữa hai hàng lông mày mang theo nét buồn phiền, ta lập tức ngậm miệng không nhắc đến vấn đề này nữa.

Hai người chúng ta cứ như vậy lặng lẽ bước về phía trước.

Cuối cùng hắn cũng không chịu nổi đành cất lời: “Ngươi không có chuyện gì muốn nói với ta thật hả?”

Ta cẩn thận ngẫm nghĩ, dò xét hỏi: “Thật ta hơi sợ, vì mình đã để điện hạ chờ lâu đúng không?”

Hắn nheo mắt: “Không phải chuyện này”

Ta lại ngẫm nghĩ một lát: “Vậy thì là… Tết nguyên tiêu điện hạ có thấy vui không?”

Hắn nhắm mắt lại, bất lực nói: “Ngươi chỉ nghĩ được mấy chuyện này thôi sao?”

Ta thật thà gật đầu.

Hắn nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi, nhắc nhở ta: “Ngày mai các ngươi phải lên đường về Bắc Cương rồi sao?”

Nghe hắn nói vậy ta lại không tài nào nén nổi sung sướng, ngữ điệu cũng trở nên vui tươi hơn nhiều: “Phải, sáng sớm ngày mai đi rồi”

Hắn bất chợt dừng bước làm ta cũng phải dừng lại theo. Đúng lúc ngẩng lên nghi hoặc nhìn hắn, người nọ không biết từ lúc nào đã áp sát gần hơn, ta vô thức định lùi về sau liền bị hắn bế thốc lên vai: “Ngươi không biết đường nói với ta một tiếng hay sao?”

Trong lòng ta thầm nghĩ, hà cớ gì phải thông báo với hắn một tiếng cơ chứ, rõ ràng không phải chê ta phiền phức sao? Nhưng hắn lại dùng hai phần sức xốc ta lên vai, ta không lo mình không thể không đánh được hắn, nhưng chỉ sợ là đánh không lại, bèn bóc mẽ: “Chẳng phải điện hạ đã sớm biết rồi đấy ư?”

Ngón tay hắn có chút trắng bệch, nhưng cũng may vẫn kìm chế được, dùng sức rất nhẹ, còn may là chưa trực tiếp bóp nát ta.

Thấy vậy ta vội đế thêm một câu: “Ta nghĩ điện hạ thường ngày sự vụ rườm rà, thật không muốn vì một chuyện cỏn con mà phải quấy rầy điện hạ”

Hắn nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói: “Vậy lần này có phải ta nên cảm ơn ngươi đã quan tâm hay không?”

Đương nhiên ta là người rộng lượng vô cùng rồi, cười cười: “Cái này thì không cần đâu, việc nên làm, nên làm cả mà”

Hắn chợt thả tay ra, phất tay áo xoay người bỏ đi. Ta bước chậm hai bước mới đuổi theo, chỉ là nhìn hướng này hình như hơi giống đường về phủ thì phải. Ta phỏng đoán vài ba câu, thầm nghĩ thái tử điện hạ tự dưng muốn làm người tốt đích thân tiễn ta về tận phủ đấy à? Ý nghĩ này vừa xuất hiện rồi lại nhanh chóng tiêu tan. Người này còn lâu mới có ý tốt như vậy.

Hắn đi đằng trước, ta tung tăng tự tìm niềm vui phía sau, tình cờ nhìn thấy thứ gì đó lại phải đứng lại một lúc. Dừng lại mới phát hiện, mặc dù hắn đang buồn bực là thế nhưng vẫn luôn luôn để ý động tĩnh phía sau. Thấy ta không đi theo nữa hắn liền bước chậm lại vài bước.

Ta nhìn bộ dạng khó chịu của hắn mà không nhịn nổi cười, bèn dứt khoát dừng lại, ngồi xổm xuống đào bới tuyết trên nền đất rồi vo tròn lại.

Hắn tức giận đi tới: “Ngươi dừng lại làm gì đấy?”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn cười gian manh, ra tay cực kỳ nhanh, đống tuyết trên tay đáp thẳng vào mặt hắn. Hắn không phản ứng kịp, chỉ kịp đưa tay lên che khiến bọt tuyết vỡ tan bắn tung tóe khắp nơi, mở mắt ra đã thấy vụn tuyết chui hết vào trong cổ áo.

Đến lúc hắn khom lưng vo tuyết xong thì ta đã vội vàng chạy đi mất rồi. Vừa hay nghe thấy sau lưng có tiếng xé gió, thân mình đã theo bản năng lao xuống đất, cả người gần như dán chặt xuống nền đất trơn bóng, vừa may tránh được quả bóng tuyết bay kia bay tới.

Hắn đắc ý ngoảnh đầu nhìn ta, ai mà ngờ ban đầu rõ ràng ta đắc thắng là thế, chớp mắt đã bị đánh úp sấp cả người xuống.

Chúng ta cứ đùa giỡn như vậy suốt dọc đường, đến khi nhìn thấy tấm biển ghi Phủ Định Viễn Hầu đằng xa mới ngưng cười đùa nói với hắn: “Không đánh không đánh nữa, ta phải về rồi.”

Vừa bước được một hai bước liền bị người trước mặt bất thình lình giữ lại.

Hắn nhàn nhạt kéo ta vào sát người, vừa ủ ấm tay ta vừa hỏi: “Ngày mai ngươi đi rồi, không phải nên tặng gì cho ta coi như là quà an ủi sao?”

Hắn cầm tay ta xoa xoa, một lát sau để ý lại mới nhận ra đôi bàn tay vừa nãy còn lạnh cóng vì vò tuyết nay đã được ủ ấm trở nên phiếm hồng. Nghe hắn nói ta còn giật mình trong phút chốc, ấm ớ vài tiếng mới nhớ ra có gì đó không đúng. Tạm thời không nói đến việc an ủi hắn, nếu là phải tặng, ta mới là người đi xa cơ mà, hắn mới là người nên tặng quà ta mới đúng chứ nhỉ?

Thế nhưng hắn lại tiếp lời: “Ta nghĩ trong người ngươi cũng không có gì tặng được đâu, thôi không làm khó ngươi nữa. Chi bằng ngươi múa một đoạn thương cho ta xem xem?”

Ta bị hắn chọc tức đến nghẹn cả họng, rút phắt tay về hà hơi vài cái: “Nếu như trong người ta đã không có gì tốt, vậy cảm phiền điện hạ trả chiếc đèn lồng hôm nọ người lấy đi cho ta”

Hắn chau mày lại, trong đôi mắt hoa đào kia như chứa đựng dòng nước mùa thu mát lạnh: “Ta đang khen ngươi múa thương giỏi cơ mà, quả thực là trong thiên hạ có một không hai”

Ta nghe xong cảm thấy rất chi phần thoải mái, liền kéo hắn đi nửa vòng quanh phủ. Nếu đi vào từ cửa chính sẽ tránh không khỏi bị tra hỏi. Mẫu thân không coi ta là búp bê sứ đem trưng bày trên bàn đã là tốt lắm rồi, lại còn múa thương cái gì nữa? Không bằng leo tường vào trực tiếp đi thẳng ra hậu viện. Dù sao thì trước phòng ta giờ này cũng chẳng có ma nào tới.

Ai ngờ bức tường kia cao hơn rất nhiều so với tưởng tượng của mình. Nhìn xung quanh cũng không tìm nổi một phiến đá, trong lòng không khỏi có chút buồn rầu. Chớp mắt chợt nhìn thấy Thái tử, ta suy nghĩ chỉ trong vài giây, cân nhắc hỏi: “Điện hạ có thể tự trèo lên được không?”

Hắn cực kỳ khinh thường liếc mắt nhìn ta.

Ta cười cười, thầm nghĩ thế thì tốt quá, cẩn thận cầm ống tay hắn kéo kéo: “Điện hạ có thể cúi thấp xuống, ngồi xổm xuống chút được không?”

Hắn mờ mịt nhìn ta, thế nhưng vẫn thuận theo lời ta ngồi xuống. Nhân lúc hắn chưa nghĩ ra, chân phải của ta đã đạp mạnh lên vai hắn, mượn lực nhảy vọt lên bờ tường, rồi lại dùng tay phải khẽ chống, linh hoạt xoay người lại, vững vàng đứng trong vườn.

Còn không kịp phủi bụi dính trên người đã thấy hắn cũng xoay người nhảy vào, sắc mặt có chút… khó coi.

Ta nhanh trí giơ tay phủi sạch dấu chân trên vai hắn, mắt chỉ dám nhìn thẳng vào y phục, không dám nhìn sắc mặt hắn xem như thế nào, chỉ nghe thấy ngữ khí của hắn có phần cứng ngắc: “Ngươi thật sự càng ngày càng to gan”

Ta cười gượng hai tiếng, nhìn kỹ xung quanh, quả thật bốn phía đều không có ai mới dẫn hắn đến trước phòng, còn mình thì chạy vào lấy cây thương quấn tua đỏ ra.

Áo lông chồn của ta thật sự rất nặng, cảm thấy có chút vướng víu nên ta dứt khoát cởi ra ném về phía hắn. Ta bấm tay gõ gõ lên thân thương, trong lúc đó còn tiện tay khoe một vài tư thế.

Vừa múa được nửa bộ thương đã thấy hắn có chút biến sắc, thân hình thoáng động tiến đến trước mặt ta, nhấc tay nắm chặt cây thương: “Có người đến”

Ta kinh hãi, dừng lại nghe ngóng, đúng thật là có người đang đi tới hướng này. Trong lúc bối rối đành kéo hắn trốn trong phòng. Thế nhưng thường ngày ta không hay ở lại kinh thành, đồ vật trong phòng bài trí cũng không nhiều, đúng là không tìm nổi chỗ nào có thể giấu người.

Chuyện lén mang thái tử điện hạ leo tường vào hậu viện nhà mình mà bị bại lộ, chưa đến lượt mẫu thân động thủ thì phụ thân đã lôi ta đi lột da đầu tiên mất thôi.

Ta khẽ cắn môi nhìn hắn, cũng không kịp nói nhiều, chỉ vòng qua tấm bình phong ấn hắn xuống giường: “Điện hạ không cần lên tiếng, chỉ cần nằm yên là được” Sau đó đem chăn che kín người hắn, thổi tắt nến đi, kéo rèm ra che kín lại. Nếu không nhìn kỹ thì không thể nhìn ra được đâu.

Làm xong xuôi mọi chuyện ta mới chạy một mạch ra cửa, vừa hay đụng trúng đại ca.

Trong lòng ta có tật, không thể tự nhiên nhìn thẳng đại ca được, chỉ biết cúi đầu nhìn xuống đôi bàn chân dính đầy bụi đất: “Sao đại ca lại tới vào giờ này?”

Ta nghe tiếng từ đỉnh đầu vọng xuống: “Ta phải hỏi muội mới đúng. Không thấy muội đi vào từ đằng trước mà sao giờ đã thấy ở trong nhà rồi?”

Ta ngẩng đầu nhìn lảng sang chỗ khác, lén đi chuyển hai bước cố hết sức che trước cửa: “Sợ phiền phức nên muội… trèo tường vào.”

Huynh ấy yên lặng một lát, dò xét ta từ trên xuống dưới nhiều lần, cuối cùng chỉ thở dài, cầm trong tay một hộp gấm nhỏ đưa cho ta: “Hạ tỷ tỷ nhờ ta giao cho muội.”

Ta mở ra xem thử, bên trong là một lá bùa đỏ thắm, bên trong lá bùa còn đút một mảnh giấy, nhìn hình dạng và cấu tạo giống như là xin từ chùa Hộ Quốc về.

Ta không nén nổi ý cười, cẩn thận cất vào trong người: “Đại ca còn chuyện gì nữa không?”

Huynh ấy dường như suy nghĩ điều gì, nhìn vào bên trong cửa rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt lại: “Nếu luyện xong rồi thì cất thương cho gọn vào, muội xem tiện tay ném xuống đất còn ra cái thể thống gì. Sáng sớm ngày mai đi rồi, hôm nay muội nên nghỉ ngơi sớm đi”

Ta gật gật đầu, chỉ mong sao huynh ấy mau rời đi, nhưng đại ca lại sâu xa nói thêm một câu: “Đêm khuya nhiều sương, muội chú ý một chút, đừng để cảm lạnh”

Đợi đến khi ta bước vào phòng đã thấy thái tử trở mình đứng dậy, bầu không khí có chút… khó tả.

Ta đưa lưng về phía hắn, hắng giọng: “Đêm khuya nhiều sương, điện hạ vẫn nên sớm hồi cung đi”

Hắn ở sau lưng thấp giọng lên tiếng, hình như đang đi về phía trước: “Tần An Bắc”

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hắn đứng trước cửa, người như chìm vào trong bóng đen vô tận của màn đêm.

“Ta đợi ngươi trở về”

Ta khẽ gật đầu, hắn liền xoay người bước vào màn đêm. Ánh nến trước mắt ta bỗng nhiên nổ một cái, tiếng “đôm đốp” vang lên.

Ta vội đạp cửa đuổi theo, cảm thấy gió lạnh vương đầy mặt, từng bông tuyết mảnh mai bay đầy trời, mà người kia không biết đã rời đi từ lúc nào. Bên ngoài tuyết rì rào thổi, ta ôm đống chăn mền bất giác ngủ thiếp đi.

Ta giơ tay xoay ngang thương một cái, rồi lại hướng về trước khiêu khích, ánh nắng theo mũi thương chiếu vào người đang dựa vào cổng vòm.

Hắn mỉm cười vô cùng dịu dàng. Hình như lúc đó là mùa thu?

Tiết trời mùa thu mang đến cho người ta một loại cảm giác rất thoải mái, trời vừa cao vừa xa, lại vang lên những tiếng sột soạt của đống lá rụng bị giẫm lên, còn có cả hương thơm của những cành cây trĩu quả. Thế nhưng chỉ cần nhìn vào đôi mắt của mắt, vẻ đẹp xung quanh dù có mỹ lệ đến đâu cũng chẳng thể sánh ngang.

Ta nhịn không nổi buông tay vứt thương xuống, bước thật nhanh về phía người nọ. Chỉ thiếu một chút nữa thôi, thế nhưng cảnh sắc trước mắt dần dần mờ nhòe đi, chỉ còn lại trên mặt đất một cây thương bạc.

Trong lòng ta có chút hoang mang muốn cầm lấy cây thương. Ta ngồi xổm xuống, năm ngón tay nắm lấy thân thương nhấc lên trên, thương cách mặt đất hai tấc liền tuột khỏi tay, chỉ nghe thấy “leng keng” một tiếng.

Ta ổn định lại tinh thần, thử đổi tay khác nhấc lên, vậy mà cây thương vẫn không nhúc nhích chút nào. Ta không tin đưa tay lên trước mặt nắm chặt lại, đến việc nắm quyền ta cũng không làm nổi.

Lo lắng tràn vào từng ngóc ngách trong cơ thể, mọi thứ xung quanh cứ xoay vòng, bốn phía đều là hư vô, đôi chân không bước nổi một bước.

Trước khi tia lí trí cuối cùng bị tuyệt vọng nhấn chìm, khó khăn lắm mới thấy thân ảnh vừa nãy từ từ tiến gần, người giống như chết đuối vớ được cây cọc, tâm ta cũng dần bình tĩnh trở lại.

Ta định bụng đứng lên, trong lòng tràn đầy oan ức. Thế nhưng khi vừa chạm vào ánh mắt hắn, cảm giác an tâm kia lại một lần nữa tan biến vào hư vô.

Đáy mắt hắn sâu thẳm như nước hồ mùa thu, từng chút từng chút bị đóng băng lại, chỉ nhìn thôi cũng cảm thấy lạnh tận xương thấu tận tủy.

Ta bỗng dưng thấy hoảng sợ, lúc đầu còn đang ngồi bệt xuống đất mà bây giờ đã luống cuống dùng cả tay và chân chật vật lui về phía sau.

Hắn nhàn nhạt thoáng nhìn qua, đưa tay ra bóp cổ ta, từng chút từng chút siết chặt lại.

“Đừng mà!” Ta ngồi bật dậy, trên lưng thấm đẫm một mảng mồ hôi lạnh. Bên ngoài giờ đã là rạng sáng.