Hắn đi đến trước mặt ta nhận lấy chiếc hộp rồi mở nắp ra, mùi vị thảo dược quen thuộc tràn vào khoang mũi.
Hắn lại bày ra dáng vẻ hòa nhã dễ gần cười cười: “Cũng không lâu lắm, lúc nào uống hết chỗ này thì cũng tàm tạm rồi”
Ta hồi tưởng lại sức nặng trên tay vừa rồi, toàn thân bất giác run lẩy bẩy.
Hắn chợt vươn tay ra chạm vào mu bàn tay ta thử độ ấm, chỉ nhẹ chạm vào rồi vội thu tay ngay: “Đã tốt lên nhiều rồi”
Ta bị cái thái độ lúc nóng lúc lạnh như thời tiết bốn mùa thay đổi của hắn làm bản thân không tìm được phương hướng, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Mấy hôm trước điện hạ đến cùng là vì sao…” Ta đắn đo một chút, chọn những lời không biểu đạt rõ ràng nhưng thấp thoáng vẫn nhìn ra ý sâu xa: “Không vui?”
Hắn ngẩn người, bất chợt cười lên: “Cả ngày ngươi nghĩ vớ vẩn cái gì đấy? Ta mới không ra ngoài có mấy ngày, trong nhà có đệ đệ làm ta không yên lòng, quả thực rất phí tâm sức”
Trong lời hắn nói, ta chỉ tin nửa câu sau. Nhưng mà đã nói đến mức này rồi, chi bằng thuận nước đẩy thuyền lật tẩy một phen.
Ta làm như vô tình liếc mắt nhìn phong thư trên bàn của hắn, chữ viết chi chít, mơ hồ chỉ nhìn được chữ “Tứ hoàng tử” bị hắn chấm mực đen và đỏ bên trên. Ta cố gắng nhìn thật kĩ, hắn lập tức tỉnh bơ cầm phong thư lên đặt sang một bên.
Tuy rằng ta học hành không đến nơi đến chốn, nhưng vẫn hiểu chuyện của hoàng gia. Biết càng nhiều chết càng sớm, vì vậy ta cũng không có tâm tư cố ý đi thám thính tình hình. Giờ đây thấy hắn hành động như vậy, ta hơi khựng người lại rồi vội vàng quay đầu đi chỗ khác.
Có lẽ hắn thấy hành động quay đầu đi quay đầu lại của ta không đúng phận, hiểu lầm ta chỉ là có tính hay đùa giỡn ham chơi, hàm chứa ý cười nói: “Không phải là chuyện gì lớn, đám cựu thận kia thúc giục ta trở về thôi” Nói xong rút phong thư kia ra đưa tới trước mặt ta: “Nhìn đi?”
Căn cứ vào lý luận về quy tắc sống còn ta vừa nghĩ, hành động này của hắn chẳng khác nào lá bùa đòi mạng. Ta theo bản năng lùi nhanh về sau từng bước: “Không cần không cần”
Nhìn thấy hắn không nhanh không chậm cầm phong thư đứng lên, ta tự biết vừa rồi mình có hơi thất thố. Phải làm gì đó cho thật bình thường mới được, nghĩ vậy đành tiến lên trước hai bước, bấy giờ chỉ cách hắn một chiếc bàn, hắng hắng giọng hỏi: “Vậy điện hạ định thế nào?”
Hắn giương mắt lên chờ mong nhìn ta, tay chống lên bàn, hơi rướn người về phía trước, đè thấp thanh âm: “Ngươi nghĩ thế nào?”
Ta cân nhắc suy xét một lát, thân là một thần tử đương nhiên nên khuyên thái tử về kinh thành rồi. Bây giờ Bắc Cương đang loạn lạc, nếu xảy ra bất cứ sơ suất nhỏ nào, đó chính là tội. Nhưng dù sao ta cũng tự nhận mình là người hội tụ đầy đủ tai nghe mắt nhìn tâm cảm, suy rộng ra thì hắn đã là thái tử tôn quý, thân chinh tất cũng phải vì nguyên nhân sâu xa nào đó.
Còn về phần rốt cuộc là nguyên nhân gì… Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lại nghĩ đến Hạ Thịnh, dường như đã tỏ tường. Tuổi tác của Hạ Thịnh không kém hắn là bao, nếu lôi kéo được huynh ấy về phe mình, sau này chuyện của đệ đệ hắn cũng có thể bớt phiền lòng rồi.
Hắn thấy ta không nói gì cũng không vội, chỉ lẳng lặng chờ câu trả lời của ta, ánh mắt còn lộ ra vẻ chờ mong.
Ta thử thăm dò nói: “Tạm thời điện hạ vẫn nên ở lại Bắc Cương đi”
Sắc mặt hắn bỗng dưng vui vẻ hơn một chút, mím môi cười: “Vậy cứ thuận theo ý ngươi”
Trong lòng ta âm thầm xem thường. Xưa nay mấy người bọn họ có một tật xấu, rõ ràng lòng đã quyết nhưng vẫn cố tình không chịu nói, phải mượn lời người khác nói ra rồi mới trưng ra cái vẻ cực kì miễn cưỡng đáp lại một câu “Vậy cứ thuận theo ý ngươi”
Ta nghĩ mình đây là đang tiện tay bán cho Hạ Thịnh một ân tình, lại nhớ mấy ngày trước mình tận tâm tận lực sắp xếp cái gì mà “nói lời vui trên bàn tiệc rượu”. Nghĩ lại mới thấy hiệu quả không cao, liền tính đổi sang cách khác.
Hắn là thái tử tôn quý, nếu trực tiếp bảo hắn thân cận với Hạ Thịnh, chuyện này có chút làm hắn mất mặt. Mà cái tên Hạ Thịnh kia ấy à, từ lần đầu gặp mặt ta đã nghĩ, nếu hắn có một cái đuôi thì nhất định sẽ luôn vểnh lên trời. Bảo hắn như Mao Toại tự đề cử mình thì thà đi bảo Mao Toại tự sát còn dễ hơn.
Càng nghĩ lại càng thông suốt, hay là khéo một chút khuyên thái tử nên chiêu hiền đãi sĩ nhỉ. Suy nghĩ thấu đáo xong liền tốn tâm sức từ từ dẫn dắt câu chuyện kể về cuộc đời Hạ Thịnh. Thế nhưng dẫn dắt câu chuyện với vị thái tử này cũng chẳng dễ dàng gì, ta kể chuyện về Hạ Thịnh ba câu thì hắn đốp lại bốn câu. Cuối cùng vất vả lắm mới đến phần đề cử Hạ Thịnh, ta liền nhanh tay lẹ miệng nắm bắt thời cơ, khen ngợi Hạ Thịnh từ đầu đến chân.
Nào thì cưỡi ngựa bắn cung cùng tài dùng đao có một không hai trong thiên hạ, từ nhỏ đã có ý chí núi sông khát vọng nam nhi cao vời cao vợi, nào thì công tử Hạ Thịnh ôn nhuận như ngọc, dịu dàng thanh khiết không ai sánh bằng. Nói đến đây ta mới ngơi miệng, không vì điều gì khác, chỉ là bây giờ đã qua kinh trập (ngày năm hoặc sáu tháng ba), nếu nói nữa sợ sét sẽ đánh chết ta mất thôi.
Ngụ ý của ta chính là, người này tài đức vẹn toàn lại có trách nhiệm, điện hạ nên thân cận trước đi, đừng quan tâm đến mặt mũi làm gì. Nhìn sắc mặt bình tĩnh của thái tử, chắc là đã hiểu ngụ ý của ta rồi đó nhỉ.
Hắn phóng tầm mắt ra, chẳng biết là đang nhìn chỗ nào, thanh âm cực kì bình thản, một tia cảm xúc cũng không có: “Ngươi thật sự thấy hắn như vậy sao?”
Ta gạt lương tâm sang một bên gật đầu thật mạnh.
“Ta biết rồi”
Lưng hắn dựa về sau, ta không thấy rõ vẻ mặt của hắn, chỉ là thức thời rằng tâm tình hắn không được tốt lắm, trong lòng không khỏi thở dài tiếc nuối, thái tử thế mà lại không nhận tấm lòng thành này. Nghĩ vậy liền nuốt câu tiếp theo “Thật ra điện hạ cũng không nhất thiết phải găm Hạ Thịnh, nhị ca của ta cũng rất được” vào trong.
Hắn đi lấy hai chiếc áo choàng đến, một đen một trắng, đứng từ xa ném chiếc màu trắng về phía ta. Ta theo bản năng bắt lấy, sau đó lại thấy hắn vừa khoác xong áo vừa đi ra ngoài: “Đi ra ngoài với ta một chuyến”
Ta hơi dừng lại bước chân, khó xử nhìn sắc trời đang dần dần tối. Ta hạ thấp giọng nhẹ than một câu gần vua như gần cọp, cũng chẳng biết hắn có nghe được hay không.
Ta nhảy lên ngựa, hai người một trước một sau đi trên đường, nhân tiện nhìn hắn ăn hiếp đám chim đang bay về tổ.
Hắn ghìm dây cương lại nhìn ta, thu cung tên lại, nhướng mày hỏi ta có gì muốn nói không.
Ta ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Bầy chim này phải bay về sớm hơn mới phải, qua chuyện này mới thấy được, chịu khó quá cũng không hẳn là chuyện tốt”
Cho đến khi bóng tối bao trùm lên cảnh vật, hai chúng ta đã đi đến nơi… không biết là nơi nào. Tuy rằng ta ở Bắc Cương phiêu bạt nhiều năm, nhưng cũng không đỡ được chuyện đã hoàng hôn hắn còn chạy loạn đi xa. Vừa hay đi đến một hồ nước, ta liền dắt ngựa đi uống nước, sau đó nhóm lửa nướng động vật hoang vừa mới săn được.
Ta chống đầu nhìn hắn thuần thục dùng dao găm tách xương ra khỏi thịt, xong xuôi lại xiên vào nhánh cây đặt trên ngọn lửa, không nhịn được tấm tắc ngợi khen.
Hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong đôi mắt rực rỡ ánh lửa, vừa nóng bỏng lại vừa sáng rỡ: “Sao?”
Ta khều khều để lửa cháy rực lên nữa: “Không có gì, chỉ là hơi ngạc nhiên vì sao điện hạ lại biết làm những chuyện này”
Hắn mỉm cười, rất chi là thành thật nói: “Vì ta học”
Ta nghẹn họng, nhìn cái miệng chỉ biết ăn thịt người kia mà xem, hại ta không làm sao phản bác lại được.
Đêm tối không nhìn rõ đường, chúng ta đành đợi đến sáng sớm hôm sau mới lên đường trở về.
Trời đêm hôm ấy sáng lên muôn vàn ánh sao, dường như thu được cả ngân hà vào đáy mắt. Tiết trời ngày xuân ấm áp là thế, nhưng ban đêm vẫn thấy mát lạnh. Hơi nóng từ ngọn lửa bốc lên làm hai má ta ửng đỏ. Hai người trò chuyện câu được câu không, thanh âm tản ra hòa vào đêm tối. Có lẽ vừa hay chạm vào đôi mắt hắn, cho nên ánh lửa càng ngày càng bùng lên rực rỡ.
Đêm đã khuya, ngọn lửa dần dần dập tắt. Hai má ta hãy còn nóng, người cũng không thấy lạnh, vì thế không vội cho thêm nhánh cây vào.
Hắn hỏi: “Ban đầu cứ nhìn thấy ta là ngươi trốn tránh, hình như rất sợ ta. Ngay cả ở cửa Ngọc Dương cũng trong tư thế phòng thủ, lúc đó ngươi sợ cái gì?”
Ta thầm nghĩ, không thể nói cho hắn biết cứ nhìn thấy hắn là trong lại người thấy khó chịu được. Lời này chính là đại nghịch bất đạo đó. Vì thế chỉ có thể miễn cưỡng thanh minh: “Ta đối với điện hạ là kính phục, hai người chúng ta có khoảng cách”
Nói vậy cũng có chút kì quái, từ lúc gặp nhau ở Bắc Cương, ta thấy mình có gì bất thường đâu cơ chứ. Chỉ có thể nghĩ chắc là do đước đây, cứ lúc nào khó chịu lại vừa hay đụng phải hắn.
Hắn mỉm cười: “Ta đã có nhiều người kính như vậy rồi, ngươi không cần ở trong số đó đâu”
Có lẽ do ánh lửa đang dần tàn lụi, cho nên ta mới thấy trong mắt hắn hiện lên vẻ mất mát, chính là loại mất mát đến ngây ngẩn thần hồn: “Bình thường ngươi đối với Hạ Thịnh thế nào thì cứ đối xử với ta như vậy, có được không?”
Ta sợ sau này bị kết vào cái tội đại bất kính, vậy nên hắn vừa dứt lời ta liền nói: “Như vậy e rằng không ổn”
Hắn nhìn thẳng vào mắt ta, tựa như nhìn thẳng vào tâm can đáy lòng: “Sao lại không ổn?”
Chẳng biết vì sao trong lòng ta lại dâng lên cảm giác chua xót không nói thành lời, vội dời ánh mắt đến nơi ngọn lửa đang cháy, cũng không nói đến lý do, chỉ nói một câu: “Thì là không ổn”
Hắn không nói tiếp nữa, chỉ chỉnh cho lửa cháy mạnh hơn. Ngọn lửa hừng hực rực lên, từng tiếng lách tách của vỏ cây bị đốt vang vọng ra khắp chốn.
Ta hơi dịch người về sau, hắn giương mắt thản nhiên thoáng nhìn qua. Ma xui quỷ khiến thế nào ta lại đoán ra hắn đang muốn nói thân thể ta còn nhiễm hàn khí nên vô cùng tự giác nhích người lên.
Chúng ta không nói chuyện, chỉ chăm chú nhìn đống lửa đang bừng sáng trong không trung.
Chợt nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa vọng lại cùng tiếng gọi âm ỉ không dứt: “Tần An Bắc”
Ta nghe ra đây chính là giọng của Hạ Thịnh, ngay tức khắc đứng bật dậy lớn tiếng gọi hắn.
Hắn đi về bên này, lúc chỉ còn cách ta vài bước liền nhảy khỏi lưng ngựa: “Tối rồi mà muội cứ chạy đi đâu thế? Muội có biết ta đã tìm muội…”
Lời còn chưa dứt, có lẽ đã nhìn thấy thái tử đằng sau, giọng trầm thấp chứa đựng lo lắng bất chợt thu lại một nửa, đổi thành thanh âm lạnh nhạt thi lễ: “Bái kiến thái tử điện hạ”
“Đứng lên đi” Rõ ràng là sắc mặt thái tử cực kì bình tĩnh, nhưng sao ta lại nhìn ra hơi lạnh âm u nhỉ.
Hạ Thịnh đi tìm người nên đương nhiên có khắc dấu hiệu, vì vậy chúng ta mới có thể thuận lợi trở về. Nơi này cách quân doanh không xa lắm, vậy là do sai sót của ta rồi.
Vừa mới về đã bị đại ca chặn lại, sau đó lại bị phụ thân giáo huấn một chút, trách ta đi tối về khuya, đã thế còn dám liều lĩnh làm phiền thái tử điện hạ. Nếu không phải nhớ ra vết thương của ta chưa lành hẳn, chắc hẳn giờ này đã bị phạt rồi.
Ta oan ức cực kì, câu ‘không có con đường cho tất cả cùng hạnh phúc’ cấm có sai mà.
Chỉ là phản ứng sau cùng của thái tử điện hạ trong chuyến đi vô ích ngày hôm nay làm ta thấy lo lắng vô cùng, còn có ánh lửa đỏ rực bừng lên trong đêm tối, cứ nhớ đến lại sinh ra ảo giác.