Chưa Tới Ngày Về

Chương 67



Hắn đột nhiên nắm chặt tay, siết đến mức ta không thở nổi. Ta không lên tiếng, mặc hắn gắt gao ôm chặt, chỉ nhận lấy hơi ấm trên người hắn truyền tới qua lớp áo mỏng, cảm thấy ấm áp hơn nhiều.

Qua một lúc lâu hắn mới chậm rãi buông ra, khẽ nói một câu: “Được”

Ngày trước hắn phí nhiều tâm tư như vậy chẳng qua cũng là vì muốn giữ ta ở lại kinh thành, bây giờ lại dễ dàng ngọt nhẹ. Ta không biết vừa nãy hắn nghĩ gì, chuyện này nằm ngoài dự đoán của ta.

Ta xoay người đối mặt với hắn, vuốt ve cằm hắn: “Chàng biết ta không quen làm mấy chuyện sóng gió kiểu này, cũng thường làm không tốt. Ở kinh thành ta đã thương lượng với tẩu tẩu rất nhiều chuyện. Nếu cần thì chàng có thể đi tìm tẩu ấy”

Hắn khẽ xoa cằm, vươn tay vuốt bên tóc mai ta: “Hiện giờ kinh thành cũng chẳng phải nơi yên ổn gì. Trong lòng ta hiểu rõ nàng muốn ở lại đây, không bằng ở cùng chỗ với phụ thân và ca ca nàng. Nhưng nàng không ở bên cạnh ta, ta thường sợ ngoài tầm tay với”

Hắn thở dài một hơi: “Ta không yên lòng”

Ta cầm tay hắn kéo xuống, ngón út ngoắc lấy ngón út, tựa như hai linh hồn giao thoa cùng một chỗ, cười nói: “Chúng ta ngoắc tay, khi đó ta đã nói sống chết cũng không buông tay, kể cả một trăm năm cũng phải giữ lời. Ta sẽ làm vậy, cho nên chàng cũng phải làm thế. Ta ở đây chờ chàng mang tin bình định càn khôn trở về”

“A Ngạn, ta không ở ngoài tầm tay với của chàng, ta là mũi tên rời cung trong tay chàng”

Trong đôi mắt hắn sáng lấp lánh đến lạ, ta nói tiếp: “Ta muốn người man di lui xa ngàn dặm, muốn tôn chàng làm vua”

Hắn nhịn không nổi cong cong khóe môi, đưa tay xoa xoa mũi ta: “Lời này của nàng vừa thốt ra coi như chụp cho ta đại tội mưu phản rồi”

Ta mím môi lườm hắn. Hắn lại ôm chặt ta đầy cõi lòng, thanh âm có chút khàn khàn, lại trộn lẫn vẻ không giấu nổi vui mừng: “Đi ngủ sớm thôi, đại tướng quân của ta”

Một đêm không mộng mị, lúc ta tỉnh lại trời hẵng còn sớm. Tiêu Thừa Ngạn xưa nay vẫn khó ngủ, hiếm thấy mặt mày có khi nào thư thái. Trong đêm ta luôn thay hắn dãn ra, bây giờ tránh không nên động đậy nên ta lại thấy không quen. Cuối cùng vẫn thò một tay ra ngoài chọc học lông mày hắn.

Thấy hắn không có phản ứng gì, chắc còn đang ngủ say, làm ta nhớ đến một chuyện khác. Từ lúc hắn tỉnh đều tự mình bôi thuốc, không để người ngoài nhìn vào vết thương của hắn. Trong lòng ta không chắc vết thương đã khép lại bao nhiêu, ngày mai trên đường về kinh thành xóc nảy sợ không cẩn thận lại rách ra đấy.

Nghĩ đến đó liền lặng lẽ thu tay về, thuận đà thò vào trong vạt áo hắn tìm tòi một vòng. Trên bụng hắn có băng gạc, trước ngực cũng cuốn một bên vải, may mà chỉ có hai tầng mỏng, cho dù là cách một lớp băng gạc, chỉ cần có thể nhìn một cái là ta sẽ đại khái hiểu được vết thương như thế nào.

Ta nín thở, động tác thật nhẹ mở nút thắt áo của hắn ra, kéo y phục ra hai bên, đang chuẩn bị vén chăn lên thì đột nhiên hai tay trong chăn bị giữ chặt lại.

“Mới sáng ngày ra, ta thấy nàng có dã tâm không muốn để vết thương ta mau lành” Hắn ung dung nói, mở hai mắt ra.

Ta làm bộ cười nhẹ hai tiếng, không nói không rằng xê dịch về phía sau. Hắn buông tay ra tự mình cài lại y phục.

Ta suy nghĩ một lát rồi lại nhích gần đến, có chút khoe mẽ được hời nói: “Ta chỉ nhìn một chút thôi, nếu vẫn chưa khỏi hẳn sẽ gọi người chuẩn bị xe ngựa đưa chàng hồi kinh”

Hắn liếc ta một lát, vẫn không chịu cho xem. Ta nghĩ không ra hắn vì cớ gì mà khó chịu, lại nhớ đến hai năm trước có một lần phụ thân và ca ca về thành mấy ngày trước. Có lẽ tẩu tẩu lo lắng đến kiệt sức, mới sáng sớm đã đến Đông Cung tìm ta, đi đi lại lại gặp đúng lúc ta vừa thức dậy đã ngã đổ xuống. Tuy nói gọi ngự y đến xem thì không quá mức đáng ngại, nhưng trán lại bị va đập vào góc rách ra. Lòng ta đau ghê gớm, đúng lúc trong kho có thư ngấn cao Tây Vực mới cống đến nên lập tức lấy ra.

Tẩu tẩu nhất định không chịu mang về, vung tay lên nói với ta: “Ta cũng không phải lấy sắc hầu người, huống chi chỉ là vết thương nhỏ như vậy, sao có thể huỷ dung được?”

Nghĩ thông được chuyện này, ta nuốt ngụm nước bọt, run rẩy nói: “Không phải trước đây chàng đều coi là… lấy sắc hầu ta đấy chứ?”

Hắn đột nhiên ho khục khục, rõ ràng là bị sặc đến quá mức. Ta cẩn thận vỗ về phần lưng không bị thương của hắn cho mau thuận khí, lại bị hắn dùng một tay đè xuống giường

Cả người hắn đè lên ta, vừa bực mình vừa buồn cười hỏi ta: “Lấy sắc hầu người? Thế mà nàng cũng nghĩ ra được”

Ta nâng mắt lên nhìn hắn một chút rồi lại nhanh chóng cúi đầu. Vạt áo của hắn chưa cài hết, động tác vừa nãy lại mở ra một điểm. Vị trí này của ta vừa hay có thể thuận tiện nhìn thấy vết thương, có thể coi như gần giống một chuyện tốt.

Hắn nhíu mày: “Nàng đã nói đến vậy thì cần phải bổ sung kiến thức xem cái gì gọi là lấy sắc hầu người chứ nhỉ?”

Ta liên tục lắc đầu như cái trống: “Không cần không cần”

Bữa sáng quả thực yên ổn đến không còn hình dáng. Sau câu nói “Ta hiểu ra rồi” của Hạ Thịnh, thật sự là đã hiểu thấu. Ngày hôm đó hắn ăn qua bữa sáng, chỉ báo một tiếng liền trở về quân doanh, chỉ còn lại hai người là ta và Tiêu Thừa Ngạn.

Suốt cả ngày Tiêu Thừa Ngạn không ngừng mở miệng, dặn dò cái nọ dặn dò cái kia, sự việc còn không cụ thể. Mặc dù nói với ta chỉ tính như nước đổ đầu vịt, nhưng cảm thấy mình như bị mài ra thành kiến đến nơi. Sau đó ta thật sự không thể kiên nhẫn thêm, thừa dịp hắn tự mình quan tâm tự mình nói dán lên môi hắn một nụ hôn, nuốt tất cả những gì không yên lòng của hắn xuống. Chỉ như vậy hắn mới yên tĩnh lại.

Mãi đến giờ Thân ba khắc Hạ Thịnh mới quay về, bảo ta đến khách điếm cách bốn ngõ nhỏ lấu chút đồ ăn, hắn và Tiêu Thừa Ngạn ở lại không biết nói với nhau những gì. Hai người này lúc bàn công sự ở trước mặt ta cứ kì kì quái quái, ta cũng mơ hồ theo bọn họ mất thôi.

Hôm hắn về kinh thành là hai mươi sáu tháng chạp, xuất phát chậm hơn ‘linh cữu thái tử’ hai ngày. Chẳng qua là lúc vận chuyển linh cữu người đông đúc như vậy, dọc theo con đường này tuy không định phát tang nhưng khí thế không hề giảm đi chút nào, lại thêm nhiều hạng mục lễ nghi nên công việc cũng nhiều. Nói vậy thì hắn đến kinh thành trước mới đúng. Cũng chẳng biết giao thừa trong cung có phải trải qua gió tanh mưa máu mới có thể tiễn đưa năm cũ không nữa. Lại càng không biết gió của năm mới muốn thổi đi đâu.

Ngày Tiêu Thừa Ngạn đi, ta và Hạ Thịnh trở về chỗ phụ thân và ca ca. Hiện nay Hạ Thịnh là một quân cờ sống còn của Hạ gia, đánh giá tùy thời mà hành động. Có hắn ở đây thì ta cũng chỉ để ý kĩ bên Khiết Đan là được.

Ngày giao thừa thời tiết không được tốt, cứ tưởng có tuyết rơi nhưng lại chậm chạp không rơi xuống một bông, cứ u ám cả bầu trời cao. Thế mà mặc cho thời tiết làm lòng người buồn phiền cũng không mảy may làm giảm đi nỗi niềm vui mừng ngày tết. Bởi vì trời không quang đãng nên trong quân doanh cấm rượu, nhưng trừ rượu ra cũng không cắt giảm gì thêm.

Chiến bào còn chưa cởi, đốt từng đống lửa nướng toàn bộ thịt dê, thái từng lát mỏng thịt bò nhúng tái, mùi thơm bay đi xa thật xa.

Trong doanh ta vẫn dùng thân phận biểu đệ, trừ không thể nói nhiều ra thì những chuyện khác vẫn ổn.

Đêm đã khuya, đống lửa vừa mới đốt ban tối đã chuẩn bị tàn, được thêm củi lửa, ngọn lửa lại bùng lên to hơn cao hơn.

Có tướng sĩ vây quanh đống lửa, khoanh tay híp mắt tìm một chỗ dựa. Những người còn lại hoàn toàn tỉnh táo, cười nói vui vẻ không biết mệt gọi người kia dậy, nói rằng đón giao thừa không thể nằm ngủ như vậy.

Nam nhân tụ tập thành một đống, đều là những người ở trong quân doanh nhiều năm, những chuyện nên trò chuyện đã trò chuyện hết, nói chuyện một đêm với bọn họ vẫn chỉ là nhắc lại những chuyện kia.

Ta trộm cất một bình rượu sữa ngựa, cầm túi chứa nước hành quân nên nhìn không ra. Lúc này nghe bọn họ nói chuyện tào lao liền im lặng uống mấy ngụm. Rượu sữa mềm mại tràn vào miệng không làm say lòng người, mùi rượu cũng nhẹ nên không có ai phát hiện.

Lại nói đến Lý gia hồi ba có nàng tiểu thiếp ‘Lan tâm huệ chất, ôn tuyển nhàn thục’ – tám chữ kia hắn không nói ra, nói ngập ngừng một lúc, xem chừng chính là ý của tám chữ này. Năm đó Trần gia có viết trong gia thư là trong nhà đã nuôi sáu con lợn con – con số này quả thật may mắn. Ta bối rối đứng lên, lại giơ túi nước uống mấy ngụm, vô tình để rơi ra một ít.

Người gần ta nhất vẻ mặt trung thực, cái mũi nhọn đột nhiên hít hà, tiến tới vỗ bả vai ta, chớp mắt vài cái nói: “Tiểu huynh đệ, chia ra uống thôi”

Ta bị câu “Tiểu huynh đệ” của hắn làm cho thất thần, củi lửa nổ bốp một tiếng vang lên mới hoảng hồn trở lại. Ta cười cười đưa rượu tới. Một bầu rượu thuận hướng truyền đi, mỗi người một ngụm, vừa truyền nửa vòng thì đại ca đi tới, dọa cho bình rượu trong tay người kia run lên ba lần, suýt chút nữa rơi hết vào đống lửa.

Ta đứng dậy, lớn tiếng hỏi: “Biểu huynh những ngày này đều ở chủ trướng, hiếm khi ra đi dạo một vòng. Vậy đã xảy ra chuyện gì?”

Chắc huynh ấy đã ngửi thấy mùi rượu trên người ta, đánh mắt nhìn qua người đang cầm túi nước kia, nhìn chằm chằm cho đến khi người nọ ném vào đống lửa mới chuyển ánh mắt qua ta: “Không có việc gì. Đệ đi theo ta một chuyến”

Ta không biết trong hồ lô của huynh ấy bán thứ thuốc gì, chỉ theo đến bên mảnh đất trống trước chủ trướng. Mấy ngày nay chủ trướng dùng để nghị sự, mấy tướng sĩ dưới trướng tối nay nhốn nháo cũng tự giác chưa quấy nhiễu bên này.

Đại ca để ta chờ ở đây, vén mành đi vào chủ trướng, không lâu sau đi ra ôm một chiếc đèn Khổng Minh.

Huynh ấy chấm mực đưa bút cho ta: “Ước nguyện đi”

Mặt mày ta cong cong, rõ ràng huynh ấy biết mấy ngày nay ta nặng lòng, trong lúc cấp bách còn nghĩ ra cách an ủi ta.

Ta cầm bút, hơi nghĩ ngợi chút, song song viết lên tám chữ “Sơn hà trường an, tứ hải thái bình”

Đại ca cầm đèn giúp ta, xoay ra chỗ ta viết chữ, nhịn không được cười phá lên: “Nếu để phụ thân nhìn thấy, không biết chừng còn có nhiều cảm giác hoài niệm”

Ta hoàn toàn không khiêm tốn gật đầu: “Có phải là thấy rất đáng khen hay không?”

Huynh ấy lật mặt sau đèn chuyển cho ta, viết một câu bên cạnh.

Ta luôn cảm thấy mực bị phai nhạt không phải là dấu hiệu tốt lành gì, liền đi chấm lại mực, cắn cán bút một lát, trong lòng đã có chủ ý, hạ bút xuống.

“Niên niên tuế tuế không cách lo, tuế tuế niên niên tướng mạo thủ”

Lúc này phía đại ca có vẻ hài lòng, cùng ta đốt đèn lên rồi đưa tới tay ta.

Ta nâng đèn kia thở dài một cái, buông tay ra, ngửa đầu nhìn nó chậm rãi bay lên trở thành điểm lóe sáng duy nhất trên đầu trời đêm mây đen giăng đầy.

Chính lúc này có một tiếng báo thật dài truyền đến, có người nhảy xuống ngựa thực hành quân lễ.

Động tác tuy nhanh nhẹn nhưng giọng nói không vội vàng: “Đúng như thế tử sở liệu, Khiết Đan đã hành động rồi”