Chưa Tới Ngày Về

Chương 71



Ta nghe đến lời này liền tê liệt ngồi thẳng xuống ghế quý phi, vẻ mặt khổ sở xua xua tay: “Những ngày này thực sự không có lúc nào dừng lại” Tẩu tẩu nói lời này không sai, mấy ngày trước Da Luật Chiến đã trao đổi việc này, muốn ta lui binh, liền đủ thấy vụ việc này cấp bách thế nào.

Thật sự mà nói, một đoạn kết tóc này vốn cũng không chứng minh được việc gì, nhưng vừa hay trùng hợp ở chỗ – ta được phong Thái tử phi. Chuyện này căn bản không phải là cái đích mà mọi người muốn hướng tới, nhưng khi việc này xảy ra đã cân nhắc tình hình, những chuyện đồn nhảm vô căn cứ bị đồn ầm lên hầu như đều bị Hoàng gia cưỡng chế xuống. Chỉ cần có một chấm nhỏ phát hỏa sẽ bị cưỡng chế hết, việc này là vì hoàng quyền vì địa vị, tất nhiên sẽ phải phản công gấp đôi.

Nhưng nếu Da Luật Chiến nhìn đúng thời cơ, đúng lúc Tiêu Thừa Ngạn đăng cơ làm loạn. Thời điểm đó hắn mới lên ngôi chưa tạo được chỗ đứng vững chắc, trong triều cũ mới luân chuyển, chính là lúc rối ren, tất nhiên sẽ có người lợi dụng chuyện này làm khó dễ hắn. Chuyện đó sẽ đẩy hắn vào tình huống khó xử, hoặc là chọn một người khác từ thế gia đại tộc kế thừa hậu vị, không quan lại với Tần gia nữa, hoặc là nhường lại quyền cát, hoặc là dứt khoát không qua lại với hơn nửa triều thần nắm trọng quyền. Trong triều không thể tránh khỏi một trận hỗn loạn, lúc này Da Luật Chiến có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi.

Tẩu tẩu ngồi xuống cạnh ta, nhẹ tay bóp vai cho ta, mềm giọng khuyên giải: “Con đường trước mắt đã đi được chín mươi bước rồi, lúc này buông phần khẩu khí này xuống đi, có thể không phí công vô ích những ngày tháng khổ cực trước đó?”

Ta lấy tay che mặt, thở dài: “Thời gian chịu đựng đó tưởng là đã chịu đựng đủ rồi, nào có thể lường được, những ngày giống như thế này rõ ràng vẫn chưa có hồi kết”

Tẩu ấy nắm tay ta, nhìn sâu vào mắt ta, ngữ khí bình thường liên tục, chỉ là có một loại kiên quyết không rõ ràng bên trong, tẩu ấy hỏi ngược lại ta: “Chuyến này muội đến đây không phải chỉ vì chịu đựng đã đủ rồi, chịu đựng qua rồi hay sao? Muốn có cách dễ chịu hơn cũng có, nhưng muội đã chọn con đường này, nào có đạo lí đi được nửa đường lại ngồi xuống không muốn đi nữa?”

Ta mím môi, nhỏ giọng lầm bầm một câu: “Ta cũng không nói là không muốn đi” Sau đó đứng dậy ra ngoài.

Bởi vì phụ thân và ca ca không ở trong phủ, Tiêu Thừa Ngạn và ta không tiện ở lại nhiều hơn, trời vẫn còn sáng lập tức trở về Đông Cung.

Cảnh tượng náo nhiệt của tháng giêng kết thúc, nhưng trước mắt đã đến khai xuân rồi. Hồ sen ở Đông Cung kết băng bị vỡ thành từng mảnh từng mảnh một. Ngày đó khi ta vừa hồi kinh, lớp băng vẫn còn rất dày, hai người chạy trên đó cũng không thành vấn đề.

Còn lý do tại sao là hai người … Ta tiễn Chiêu Dương ra khỏi cửa cung, lúc quay về vô tình đi đến hồ sen, nhất thời hứng khởi liền gõ gõ lên mặt hồ, thấy nó rất chắc chắn nên thăm dò bước một chân lên. Đám cung nhân có muốn ngăn ta lại cũng không ngăn nổi, ta giẫm giẫm chân một chút, nhấc chân còn lại cẩn thận từng li từng tí đặt lên trên. Vừa mới ngẩng lên đã thấy Tiêu Thừa Ngạn đúng lúc theo con đường nhỏ rẽ đến đây, nhìn thấy ta, đầu tiên hắn sững sờ một chút, sau đó trên mặt chứa một tầng tức giận vội vàng trách mắng ta.

Ta bị hắn gào lên bất thình lình, vô thức muốn tránh xa hắn một chút, dưới chân đạp một cái, cả người “trượt chân” một cái trượt đi thật xa.

Hắn nhìn thấy tình huống này liền ba bước thành hai bước, động tác lưu loát nhanh nhẹn như nước chảy mây bay, định xông thẳng đến chỗ ta nhưng đến cạnh hồ liền dừng lại, hơi bất lực nhìn ta, đưa một cánh tay ra trầm giọng nói: “Lại đây”

Hắn làm cái dáng vẻ này còn tự nhiên hơn động tác trước, ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nhớ đến điều gì đó, nhịn không nổi cười lên. Là ta quên mất, cái người nhìn có vẻ sống chết không màng trời đất không sợ này, vậy mà chỉ là nhìn giống như vậy thôi – rõ ràng là sợ nước, sợ đến không chịu được.

Nhớ đến điểm này ta buông lỏng không ít, cực kì đắc ý ở trên mặt băng lùi về sau ba thước, còn không quên xoay một vòng. May mắn là xưa nay chiến sự căng thẳng dữ dội đều là ở Bắc Cương một vùng gió cát, nếu đánh thuỷ trận, như bình thường để hắn thân chinh, sợ là đủ để hắn uống hết một bình nước đấy nhỉ.

Mặt hắn tái mét kéo ta vào tẩm điện, phân phó cung nhân vài câu. Một lúc sau cung nhân dâng lên một chén canh trà gừng mùi vị rất nồng, ta nhấc cái nắp lên ngửi một chút liền thẳng tắp lắc đầu.

Hắn nhàn nhạt liếc ta một cái: “Uống đi”

Ta lùi ra ngoài một chút: “Không muốn, ngửi mùi thôi đã thấy khó uống rồi”

“Không muốn uống thì đừng có đến nơi có khí lạnh nặng như vậy. Trà gừng xua đi khí lạnh, nếu nàng không uống, ta chỉ có thể truyền ngự y đến kê thuốc cho nàng thôi” Hắn bưng chén lên tự mình uống trước một ngụm, sau đó mới đưa cho ta: “Nhân lúc còn nóng…” Lại phân phó cung nhân đi lấy mứt kẹo đến.

Ta nuốt nước bọt, trong lòng so sánh độ cay của trà gừng và vị đắng của thuốc hai lần, mắt không thấy thì tâm không phiền, bưng lên uống một hơi hết sạch. Đặt cái chén sang một bên, vội vàng bỏ mứt kẹo vào miệng.

Chỉ là trong không gian này, dường như ta thấy hắn nhàn nhạt liếc nhìn tặng phẩm phụng thờ quan âm cao cao phía đông nam tẩm điện – chính là hoàng hậu nương nương đưa pho tượng đó đến.

Ta chuẩn bị nói nhưng dừng lại giữa chừng, cuối cùng lại nghe thấy hắn phân phó xuống dưới: “Niêm phong hồ sen, thái tử phi không được đến gần nửa bước”

Khi sắc xuân gần nồng, đúng lúc gặp cảnh vương đình Khiết Đan nội chiến, Hoàng thượng hạ thánh chỉ lệnh cho phụ thân dẫn đầu, mũi thương chỉ thẳng đến trướng của vua Khiết Đan.

Một ngày trước Tiêu Thừa Ngạn đã nói chuyện này với ta, theo ý của hắn là thân thể của phụ hoàng hắn đã không còn như trước, lại gặp cơ hội tốt này, liền nghĩ về tham vọng của bản thân trước nay chưa từng triển khai.

Tác chiến ngày xuân, thời tiết dần dần ấm lên, điều này có lợi cho tướng sĩ Đại Lương của ta, lại thêm Khiết Đan nhiều du mục, thời điểm này cỏ xuân đang bắt đầu sinh sôi nảy nở, chính là lúc người Khiết Đan phân tán. Xưa nay ở Bắc Cương do hai nhà quản thúc, lúc này nóng lòng cấp bách, binh quyền thống nhất nằm trong tay của phụ thân, là sự tập trung lực lượng xưa nay chưa từng có, mặt khác ở Khiết Đan trong những năm này chỉ có mấy phần thủ đoạn của Da Luật Chiến, đúng lúc này bị nội chiến cản trở, nhất thời hắn cũng không rảnh quan tâm. Vì vậy trận này thuận lợi trót lọt, lần đầu tiên đánh được đến nội địa.

Thấy tình hình không thuận lợi, vua Khiết Đan mới chỉ phục hồi được sức mạnh của mình khi nắm quyền lực trong những năm đầu, trước tiên là tự tay chém mấy nhi tử có dã tâm của hắn, sau đó có được dãn được, viết một kí kết, nguyện cùng Đại Lương kí kết trăm năm hoà bình, cúi đầu quy phục.

Hoàng thượng cân nhắc hai bên địch ta, lại xem lại ngân khố ít ỏi còn lại từ trước đến giờ đã tiêu hao tốn kém trên người Khiết Đan, cảm thấy nếu lại đánh tới đánh lui cũng không có nhiều lợi ích gì liền vui vẻ đồng ý. Để bày tỏ thành ý, Khiết Đan sẽ cử một đoàn sứ giả đến, vì vậy vua Khiết Đan lập tức cử người được coi trọng nhất Bát vương tử Da Chiến Luật dẫn đầu đến thương định đàm phán hòa bình.

Ta dựa vào một cánh tay của Tiêu Thừa Ngạn nghe hắn nói những điều đó với ta, bĩu bĩu môi than thở: “Đã muốn giết, tại sao vua Khiết Đan không giết Da Luật Chiến?”

Hắn thuận tay gãi gãi mũi ta: “Nếu thuận lợi, Bắc Cương có thể yên ổn hàng chục năm, cha và ca ca nàng cũng ung dung thoải mái hơn một chút, nàng không phải thường xuyên lo sợ thấp thỏm hết lần này đến lần khác nữa”

Cả người ta ôm quấn lấy người hắn, tay xuôi theo người hắn xoa nhẹ những vết sẹo mới được thêm vào – thuốc của Da Luật Chiến đưa cho khi uống vào quả thật không quá mấy ngày liền lành da kết vảy, hôm nay tất cả đã lành rồi. Ta hỏi hắn: “Phụ thân và ca ca có được ý chỉ, ngày nào thì hồi kinh?”

Hắn nắm tay ta, đầu ngón tay vẽ loạn trong lòng bàn tay ta, giọng nói đã khàn đi hai phần: “Chờ đến khi các vị chư hầu bàn bạc xong xuôi là có thể rút quân rồi”

Khi đang ý mặn tình nồng, hắn đột nhiên mở miệng hỏi ta: “An Bắc, nàng và ta đã thành thân bao nhiêu năm rồi?”

Từ khi thành thân đến giờ có rất nhiều trắc trở, ta có mấy phần không cảm thấy hứng thú của đêm nay, đứng đắn cố gắng đếm trên đầu ngón tay: “Cũng phải hai năm rồi, ừ, để ta tính xem…” đã bị hắn ngắn lời, hắn nói: “Chúng ta sinh con đi?”

Ta sững sờ một chút, mười ngón tay đan chặt vào nhau, lời nói buột ra khỏi miệng: “Nhưng nếu sau này ta không thể quang minh chính đại đứng cạnh chàng…” Sợ là đứa con này sẽ trở thành khó khăn cản trở chàng. Ta phản ứng lại, đờ đẫn cắn môi, khó khăn nói: “Ta nói nhảm rồi”

Hắn đưa tay lên vuốt phẳng lông mày vì không chú ý cau lại của ta, có chút buồn cười hỏi ta: “Sao vậy? Nàng sợ ta đối với nàng trước mặn sau nhạt?”

Hắn thấy ta im lặng không nói, nhẹ nhàng nâng cằm ta lên buộc ta phải nhìn hắn, từng câu từng chữ nói: “Ta đã nói với nàng từ lâu rồi, ta đưa mạng sống của bản thân và gia đình cho nàng, nàng vẫn còn không yên tâm cái gì cứ nói với ta, ta sẽ đi giải quyết”

“Đến tận hôm nay nàng vẫn không hiểu sao? Bao nhiêu năm như vậy rồi, chỉ có duy nhất việc yêu nàng này mới là khao khát từ trong tim phát ra, mới thực sự khiến ta cảm thấy bản thân mình vẫn còn sống. Năm tháng trước đây giang sơn sụp đổ trời đất u ám, gặp được nàng mới xuất hiện một chút màu xanh của sự sống. Sau này trong mắt ta không còn nhìn thấy vạn vậy bụi bặm mờ mịt nữa, chỉ còn lại mùa xuân thôi”

Ta ôm chặt hắn, vùi đầu vào ngực hắn, thanh âm mơ hồ hỏi: “Có muốn chuẩn bị trước một cái tên không?”

Hai ngày sau, Chiêu Dương không biết mang đến một con bạch mã từ chỗ nào, là một con ngựa tốt, bộ lông cũng mềm mại mượt mà. Chiêu Dương dắt đến để ta nhìn, ta thành tâm thật ý khen ngợi vài câu, muội ấy liền hỏi ta: “Ta luôn nghĩ bạch mã vừa nhìn đã thấy hiên ngang mạnh mẽ lại xinh đẹp, không hiểu sao tẩu tẩu lại thích tiểu hồng mã đó?”

Ta nâng mắt nhìn muội ấy, nghiêm túc nói với muội ấy: “Đẹp mắt thì có đẹp mắt, nhưng lông trắng rất dễ bị bẩn, muội nghĩ mà xem, con ngựa như thế này chiến đấu ở nơi một nửa là cát vàng một nửa là máu tươi, có thể còn đẹp mắt dễ nhìn sao?” Mà tiểu hồng mã sẽ không giống như vậy. Tiếc là từ khi ta hồi kinh, nháy mắt đã gần ba tháng rồi vẫn chưa được sảng khoái cưỡi ngựa thêm lần nào.

Muội ấy vỗ vỗ lên yên ngựa, hỏi ta: “Hôm nay thời tiết rất tốt, ra ngoại thành cưỡi ngựa không phải càng thích hợp sao?”

Ta nghĩ như vậy cũng tốt, liền thản nhiên đồng ý: “Bên ngoài kinh thành cách cổng thành ba dặm có một quán bán bánh ngọt cực kì ngon, đúng lúc ta cũng muốn ăn một miếng”

Đúng lúc này ngự y đến chẩn mạch, ta bảo muội ấy chờ một chút rồi ra phòng sau uống một ngụm trà.

Ai mà ngờ trong lúc ngự y ở bên cạnh chờ đợi đúng lúc nghe được câu này, nói với ta: “Thái tử phi nương nương nên thận trọng, cưỡi ngựa sẽ lắc lư va chạm, lộ trình đến ngoại thành lại không gần. Nương nương nên lo nghĩ cho thương thế mùa đông năm trước lại mệt nhọc quá độ, mặc dù không có bệnh tật gì lớn nhưng cũng để lại không ít bệnh vặt. Lão thần vẫn nghĩ nên điều dưỡng cẩn thận, nương nương cố thêm hơn tháng nữa thì sẽ không phải lo lắng kiêng dè gì nữa”

Ngự y đã nói đến mức này ta cũng không thể mở miêng phản bác, chỉ có thể uể oải mệt mỏi đi tìm Chiêu Dương, đúng lúc đâm vào muội ấy, nước trà đổ hết lên người.

Ta vừa cầm khăn lau cho muội ấy vừa nói rõ ngọn nguồn, muội ấy khua khua tay: “Cũng không biết là thế nào, vừa mới hoảng loạn một chút, tay run lên một cái cứ thế làm đổ hết lên người. Mấy ngày nay luôn cảm thấy khó chịu, ngự y đến nhìn qua cũng không nói ra được nguyên do. Ta có thể ra ngoài đi lại cho khuây khỏa, bằng không sẽ bị ngột ngạt mà chết”

Ta thấy xiêm y của muội ấy đã không thể mặc được nữa liền bảo cung nhân đem một bộ xiêm áo cưỡi ngựa sắc phi mới của ta mang đến, dáng người của hai chúng ta tương tự nhau, lúc này vừa hay tránh được nhiều phiền phức.