Chưa Từng Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 10



13.

Tôi nhẹ nhàng đóng cửa phòng ngủ lại rồi đi ra bên ngoài. Ánh đèn điện sáng trưng trong nhà làm tôi chói mắt. Tắt hết đèn, tôi ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách, dõi mắt nhìn theo nơi giao thoa sáng tối do ánh mặt trời lặn chiếu vào nhà. Đầu óc tôi mông lung, cứ đờ đẫn ngồi nhìn mãi, tới khi tỉnh táo lại thì trời đã là chạng vạng. Thứ ánh sáng màu đỏ cam được chia thành nhiều luồng nhỏ, rọi lên cửa sổ rất lâu.

Tôi nhắm mắt lại, vào khoảnh khắc này, tâm trí tôi bình tĩnh lạ thường.

Điều gì sẽ xảy ra nếu Mộng Mộng nói cho tôi biết chuyện sớm hơn? Đúng như tôi từng nói khi cô ấy hỏi lúc trước, tôi nhất định sẽ giet chet Hàn Sí.

Trước kia, mỗi lần gặp phải vụ án nào như vậy, tôi cũng tưởng tượng vô số lần, nghĩ xem mình sẽ làm gì nếu chẳng may cô ấy gặp chuyện. Chỉ cần nghĩ đến việc Mộng Mộng chạy tới cầu cứu tôi đã đủ khiến tôi phát điên lên được. Mà mỗi một lần tưởng tượng như thế, tôi đều có chung một câu trả lời: giet chet kẻ làm hại cô ấy! Chỉ cần chuyện đó xảy ra với Mộng Mộng thì tôi không phải là cảnh sát nữa, tôi khi ấy sẽ chỉ là một người đàn ông bình thường, bốc đồng và nóng nảy.

Mộng Mộng hiểu rõ tính tôi, cho nên cô ấy đã quyết định không nói với tôi mà tự mình giải quyết.

Tôi ôm trán, trầm tư suy nghĩ.

Tương tự với chuyện của cặp vợ chồng Đàm Thanh Tùng và Chu Lan, Mộng Mộng có lẽ cũng bị tống tiền sau khi đã bị xâm phạm, Hàn Sí chắc chắn đã bắt cô phải mang tiền tới chung cư Bình Minh. Cô ấy đến đó với mong muốn giải quyết êm đẹp, không có lý gì lại chủ động đi giet hắn.

Dựa theo lời khai của Triệu Thịnh, Hàn Sí đã sắp xếp cho gã một con mồi ngon sau cuộc nhậu, tôi vô thức siết chặt nắm đấm, nghĩa là Mộng Mộng rất có thể đã bị ép buộc dẫn tới hành động chống trả vì quá tuyệt vọng. Như vậy là phản kháng để tự vệ.

Nhưng khuôn mặt của tên khốn đó đã bị đập nát thế kia rồi, xem ra hành động phản kháng để tự vệ của cô ấy đã vượt quá mức chấp nhận được.

Trường hợp này liệu có được xem là hành động tự vệ đặc biệt không đây?

Có lẽ, chính cô ấy là người đã lấy chiếc điện thoại thông minh có chứa ảnh đi, Mộng Mộng, em còn giữ nó lại không hay đã vứt đi rồi?

Tôi nhắm mắt lại, càng nghĩ càng đau.

Không biết đã qua bao lâu, tôi nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ. Mộng Mộng bước về phía tôi bằng đôi chân trần. Không biết vì sao, khi ngửi thấy được mùi thơm dịu nhẹ rất đỗi quen thuộc ấy, tôi lại vô thức hoảng hốt.

Giây tiếp theo, bàn tay cô ấy nhẹ nhàng đặt lên vai tôi. Tôi mở mắt, trời đã tối rồi. Cả căn nhà chìm trong bóng tối, chỉ có tôi và Mộng Mộng ở trong phòng khách.

"Minh Dịch!". Phần đệm ghế bên cạnh tôi lún xuống, Mộng Mộng ngồi xuống, hai tay ôm mặt tôi, khẽ khàng hôn tôi.

Tôi sửng sốt, miệng lúng búng: "Mộng Mộng, em đừng làm vậy.".

Tôi giơ tay định đẩy cô ấy ra nhưng bất ngờ chạm vào làn da ấm áp. Cô ấy đang mặc một chiếc váy ngủ không dây rất mỏng, mặc mà như không. Hai tay cô ấy ôm tôi rất chặt, toàn thân run rẩy, cố nép sát vào tôi. Vừa hôn tôi một cách tùy tiện, cô ấy vừa khẽ cầu xin: "Xin anh, hãy để em đi, xin anh đó…"

Cổ họng tôi khô khốc, không biết phải nói gì.

"Minh Dịch, làm ơn! Em rất sợ, em không muốn vào tù…"

Mộng Mộng chủ động nắm tay tôi vòng qua eo cô ấy.

"Em cũng là nạn nhân mà…. Anh yêu em nên sẽ hiểu đúng không? Minh Dịch, em cũng là nạn nhân mà…"

Tôi rối rắm không nghĩ ra được câu gì để nói với cô ấy. Tim tôi đập thình thịch, đầu óc trống rỗng. Tôi ôm lấy đôi vai gầy đang run rẩy của cô ấy, sau đó lại khẽ đẩy cô ấy ra.

Trong đêm tối, cô ấy nhìn tôi, rưng rưng đôi mắt, bộ dạng ngoan ngoãn, bất lực như một con thú nhỏ yếu ớt.

Tôi im lặng ngắm nhìn cô ấy vài giây, dường như lại có một sợi dây nào đó trong đầu óc tôi vỡ tan. Cuối cùng, tôi không kiềm chế được nữa, lật người đè cô ấy xuống, từ bị động chuyển thành chủ động. Vào giờ phút này, đừng nghĩ gì hết, cũng chẳng muốn nghĩ nữa.

Mối tình sâu đậm suốt bao năm qua như một cơn lũ nhấn chìm tôi chỉ trong một khoảnh khắc.

Nhưng ngay tại thời điểm quan trọng nhất, Mộng Mộng bỗng sực nhớ ra điều gì đó, hốt hoảng đẩy tôi ra.

"Em sao vậy?"



"Em quên mất…", cô ấy lại khóc: "Em lỡ quên mất đợt kiểm tra toàn diện vẫn chưa xong, rất có thể em bị mắc bệnh gì đó…"

Ánh mắt tôi nhìn cô ấy rất kiên định: "Nếu như em bị bệnh, vậy hãy cứ truyền cho anh đi.".

Sau đó, cô ấy cũng tiếp tục phần dở dang mà không nói thêm gì. Mãnh liệt mà xấu hổ, dịu dàng nhưng lại đầy tội lỗi.

Tôi đã rất nỗ lực xóa đi phần ký ức đau đớn của Mộng Mộng. Nhưng chẳng lẽ, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ có thế này thôi sao?

Sau cơn sóng tình, Mộng Mộng vuốt ve gáy tôi, liên tục thấp giọng cầu xin: "Làm ơn, Minh Dịch, làm ơn…".

Tôi vẫn im lặng, bế cô ấy đi về phòng ngủ.

Đêm khuya, hai chúng tôi ngồi bên cửa sổ, im lặng ngắm nhìn bầu trời. Đêm nay, trời không trăng, cũng không mây.

Mộng Mộng tựa vào vai tôi, khẽ giải thích mọi chuyện không liền mạch. Xen giữa những câu giải thích là những lời cầu xin yếu ớt cho tới tận khi cô ấy ngủ thiếp đi.

Cả đêm, tôi không thể nào ngủ được.

14.

Sáu giờ sáng, tôi gửi cho đồng nghiệp Tiểu Lư một tin nhắn bảo ghé qua nhà Mộng Mộng một lát. Cậu ta dù khó hiểu nhưng vẫn làm theo, cửa vừa mở, cậu ta liền giật mình: "Ô, cái mùi này… Anh với chị dâu làm lành rồi đó hử?"

Tôi im lặng đưa cho cậu ta một vài sợi tóc và một miếng gạc lưỡi. Tiểu Lư ngẩn ra mấy giây, sau đó lập tức hiểu ra, nhận lấy mẫu vật tôi đưa một cách trang trọng.

Tôi nói: "Cô ấy sẽ tự ra trình báo sau.".

Tiểu Lư gật đầu: "Mặc dù tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra với hai người, nhưng chắc chắn sẽ thay anh nói lại với đội trưởng một tiếng, anh có thể tới cơ quan sau nhé.".

Nói xong, cậu ta vội vàng rời đi.

Tôi đứng ngoài ban công, im lặng hút thuốc hết điếu này sang điếu khác. Hút hết gần một gói, một đôi tay thon dài vòng ra từ phía sau, ôm lấy tôi. Tôi xoay người lại, Mộng Mộng liền kiễng chân hôn tôi, sau đó kéo tôi vào giường.

"Không, Mộng Mộng!". Tôi vòng tay ôm chặt cô ấy, chủ động lên tiếng: "Em nghe anh nói, nhất định phải tin anh nhé. Đây là cách tốt nhất cho em. Dù cho anh có bảo vệ em, bao che em thì sớm muộn gì họ cũng sẽ điều tra ra được. Chạy trốn không phải là biện pháp lâu dài. Để em đi, một mình lang thang nơi đất khách quê người, làm sao anh có thể yên tâm được?"

"Dù cho em có chạy trốn được, ra nước ngoài rồi ngày nào cũng phải sống trong lo lắng, sợ hãi, vậy thì cuộc sống của em cũng chẳng hề dễ dàng. Chẳng lẽ em định sẽ vĩnh viễn cắt đứt liên lạc với bố mẹ và không bao giờ đặt chân trở lại đây tới hết đời này sao em?"

Mộng Mộng im lặng không đáp.

"Việc em làm đối với Hàn Sí là không sai, hắn là tên khốn bại hoại, đáng chet. Nhưng việc em làm đã vô tình kéo theo đôi vợ chồng bác sĩ Đàm bị liên lụy.".

"Bác sĩ Đàm là ai?"

Tôi kể cho cô ấy nghe câu chuyện của vợ chồng Đàm Thanh Tùng và Chu Lan.

"Bởi vì em đã lôi cổ gã Triệu Thịnh vào nhà nên khi tỉnh dậy, gã đã nhầm tưởng chính mình giet chet Hàn Sí, sau đó gã sat hại bác sĩ Đàm và đổ lỗi cho anh ta. Anh hiểu, có thể hành động của em khi đó chỉ xuất phát theo bản năng, nhưng em biết hiệu ứng cánh bướm là gì mà, vì hành động đó đã dẫn tới một hậu quả khác còn nghiêm trọng hơn nữa.”

“Vợ chồng bác sĩ Đàm hoàn toàn vô tội. Tuy em không trực tiếp làm hại họ nhưng những chuyện xảy ra với họ lại có liên quan tới em. Cho nên, Mộng Mộng, em phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình và cho họ một lời giải thích thỏa đáng. Luật pháp nghiêm minh, chắc chắn sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước những tổn thương thể xác và tinh thần nặng nề mà em phải gánh chịu, em chắc chắn sẽ nhận được quyết định công bằng và ít tổn thương nhất.”

“Đừng cố khiến mọi chuyện trở nên phức tạp hơn nữa. Mộng Mộng, chúng ta hãy cùng nhau thẳng thắn, dũng cảm đối diện với nó, được không em?”

Mộng Mộng buông thõng hai tay, cả người run rẩy. Tôi ngừng lại một chút rồi cất giọng kiên định: “Nếu em đồng ý thì bây giờ vào thay quần áo chỉnh tề trước đã, sau đó ăn sáng lót dạ, rồi anh sẽ đưa em về nhà gặp bố mẹ, sau đó lại sang nhà anh.”.

“Để làm gì cơ?”

“Lấy sổ hộ khẩu, cùng anh tới Cục Dân chính.”

Cô gái nhỏ trong vòng tay tôi im lặng hồi lâu, tôi hồi hộp chờ đợi câu trả lời. Mãi một lúc sau, cô ấy mới thôi run lẩy bẩy, vòng tay ôm tôi, khẽ đáp: “Được ạ.”



15.

Trong phòng thẩm vấn, Hạ Vân Mộng thành khẩn khai ra hết, bao gồm cả vụ tấn công, cuong hiep vào tối ngày 18 tháng 02, về cơ bản trùng khớp với lời khai của Chu Lan.

Qua kiểm tra camera giám sát ở cổng phụ của công viên giải trí ngày hôm đó, có thể nhận ra Hàn Sí đã đi theo Hạ Vân Mộng rất lâu, sau đó đánh ngất cô ấy bằng một mảnh vải rồi mới kéo cô ấy sang một góc khuất camera.

Chiếc điện thoại thông minh Hàn Sí dùng để chụp ảnh đã bị cô ấy lấy đi và ném xuống sông nên không thể lấy được hình ảnh nữa.

Sau khi cảnh sát phái người tới thu thập chứng cứ ở hiện trường đầu tiên là tòa nhà đang xây dựng dở, họ đã tìm thấy được những sợi tóc và một số dấu vết khác do Hàn Sí để lại. Những vết sẹo trên cơ thể Hạ Vân Mộng, hồ sơ bệnh án tại bệnh viện và hồ sơ tư vấn, điều trị tâm lý đều đủ cơ sở chứng minh được hành vi xâm hại t.dục.

Hạ Vân Mộng tiếp tục khai nhận toàn bộ quá trình sat hại hàn Sí vào tối ngày 04 tháng 03. May mắn là phía cảnh sát đã thu thập thêm được nhiều bằng chứng khác nữa trong quá trình điều tra.

Tại căn hộ 603, tòa số 22, chung cư Bình Minh. Chủ thuê căn hộ đã biến căn hộ này thành một nhà kho chứa đồ, và để chống trộm cắp nên đã cho lắp camera giám sát. Cửa sổ của căn hộ này nằm ở hướng nam, chếch chéo, đối diện với cửa sổ hướng bắc của căn hộ 503, tòa số 23 cùng khu chung cư này. Toàn bộ đoạn video lưu trữ của camera vào tối ngày 04 tháng 03 đều ghi lại được những gì đã diễn ra trong căn hộ 503 của Hàn Sí, về cơ bản đều phù hợp với lời khai của Hạ Vân Mộng.

Sau khi đánh giá toàn diện và nhìn nhận lại toàn bộ vụ án, hành vi của Hạ Vân Mộng mang tính chất phòng thủ. Vì vụ án này xảy ra trong không gian riêng tư của Hàn Sí và có sự chênh lệch về thể lực rất lớn giữa đôi bên nên Hạ Vân Mộng rơi vào tình thế bị cô lập, bất lực đối mặt với hành vi bạo lực nguy hiểm nghiêm trọng có thể đe dọa tới tính mạng và sự an toàn của bản thân, được quy vào hành vi tự vệ đặc biệt.

Trường hợp tự vệ đặc biệt xảy ra, vô ý gây ra thương vong cho đối tượng xâm hại không bị xem là hành vi vượt quá giới hạn phòng vệ chính đáng.

Kết luận lại, Hạ Vân Mộng không phải chịu trách nhiệm hình sự. Đây có thể xem là sự may mắn nằm trong nỗi bất hạnh.

16.

Phải mất bao lâu mới có thể chữa lành được vết thương lòng một người phải chịu?

Trong cái đêm rối bời đó, hai chúng tôi đã ngồi bên nhau, cô ấy đã kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.

Tôi nói: “Mộng Mộng, anh xin lỗi vì đã bắt em phải hứng chịu những chuyện khổ đau này. Nếu như có thể quay ngược thời gian, anh chắc chắn sẽ không bao giờ bỏ em ở lại một mình vào hôm đó.”

Mộng Mộng lắc đầu: “Cũng vô dụng thôi. Không phải ở đó thì sẽ là nơi khác. Không phải hôm đó thì sẽ là hôm khác. Đâu ai đoán trước được điều gì?”

“Vậy thì, nếu có thể quay ngược thời gian, anh sẽ không làm cảnh sát nữa.”

Sau khi nhận được phán quyết của tòa, tôi cũng đồng thời đệ đơn xin từ chức. Dưới góc độ là một sĩ quan cảnh sát, nhận thức về mặt tư tưởng của tôi chưa thực sự đủ cao để tiếp tục làm việc. Chỉ mới vào ngành được ba năm mà tôi đã cảm thấy sợ hãi. Những gì xảy ra cho tới thời điểm hiện tại đã đủ khiến cả đời này của tôi phải sống trong hối tiếc và dằn vặt rồi.

Khi còn nhỏ, tôi đã dũng cảm dang tay đứng chặn trước mặt một cô gái, ảo tưởng rằng mình đã đủ sức mạnh, là bất khả chiến bại, đủ để chống lại những thế lực thù địch, tàn bạo trên thế gian.

Khi còn học cấp ba, thành tích học tập cao, thể lực tốt, có ước mơ, tôi đã nghĩ mình sẽ không bao giờ nao núng, sợ hãi, sẽ bảo vệ được tất cả mọi người.

Nhưng thực ra, từ đầu tới cuối, tôi chỉ muốn bảo vệ một người duy nhất.

Tính tôi nóng nảy, nhưng khi chuyện này xảy ra với Mộng Mộng, tất cả những gì tôi có thể làm là tức giận. Sau khi vụ án kết thúc, tôi thậm chí đã nảy sinh ý định bám đuôi em trai của Hàn Sí về quê, phá tanh bành đám tang của hắn, đá bể hũ tro cốt của hắn. Nhưng tôi biết, làm vậy là phạm pháp.

Khi còn ít tuổi, tôi làm việc gì cũng làm hết sức mình, vô cùng nhiệt huyết, không chút đắn đo. Nhưng giờ đã trưởng thành rồi, thi thoảng trong đầu có những ý tưởng điên rồ là điều không tránh khỏi, nhưng tôi đã biết mình phải kiềm chế.

Tôi là một người cảnh sát, hiện tại đã làm chồng của một người, những việc tôi làm đều phải liệu đường gánh vác trách nhiệm. Cả tôi và Mộng Mộng đều cần phải phát triển trong tương lai.

Đương nhiên, cả hai chúng tôi đã xác định sẽ phải gánh chịu mọi thiệt hại đã gây ra, cũng sẽ chịu trách nhiệm chăm sóc, bảo vệ người phụ nữ góa chồng Chu Lan, vợ của bác sĩ Đàm Thanh Tùng.

Sau khi Triệu Thịnh bị tuyên án tù, tâm trạng của Chu Lan đã dần ổn định trở lại và sẽ trở lại làm việc vào hai tuần nữa, phải mạnh mẽ gấp đôi, thay phần của chồng cố gắng vì con cái.

Sống trên thế gian này, tất cả chúng sinh đều có nỗi khổ. Ở rất nhiều chuyện, chúng ta không thể cứ trông mong vào một kết thúc có hậu nhất mà chỉ có thể chấp nhận hiện thực. tiếp tục tiến về phía trước.

Đứng bên vệ đường, tôi ngước mắt lên nhìn bầu trời trong tiết trời mùa xuân một lúc, sau đó xoay người, dỡ bỏ tấm bảng biển “Giải phóng mặt bằng, thanh lý toàn bộ cửa hàng” rồi bước vào bên trong hiệu sách.

(Hoàn thành)