Chưa Từng Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 2



4.

Người đàn ông đánh ngất tôi bằng một miếng vải tẩm thuốc mê, nửa kéo nửa bế tôi vào một tòa nhà xây dở ở gần đó.

Mười phút sau, tôi tỉnh lại, miệng bị bịt kín bằng băng dính, hai tay bị trói vào một chiếc cột chịu lực.

Tòa nhà này chưa được xây xong, ngổn ngang gạch đá vụn dưới chân, bên ngoài không có đèn, chỉ có màn đêm tối tăm mù mịt.

Đầu óc tôi vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo sau tác dụng của thuốc mê. Tôi cố vùng vẫy nhưng không sao thoát được. Cách đó không xa, người đàn ông đứng nhìn tôi giãy dụa vô ích, ánh mắt lạnh lùng.

Hắn không che mặt, tướng mạo bình thường, tương đối gầy, thấp, độ tuổi khoảng ba mươi, cả người toát ra vẻ dữ tợn. Tôi không biết người này là ai, chưa từng gặp bao giờ. Truyện Hệ Thống

Khoảnh khắc tiếp theo, hắn từng bước tiến lại gần tôi. Tôi hốt hoảng mở to mắt, òa khóc nức nở, cật lực lắc đầu thật mạnh. Hắn ta bất chợt đưa tay nắm tóc tôi, giật mạnh. Da đầu tôi như bị xé toạc, tôi ngửa đầu ra sau, hô hấp dồn dập vì cơn đau. Nhưng, đây mới chỉ là khúc dạo đầu mà thôi.

"Mày là vợ của tên cảnh sát Trương Minh Dịch nhỉ?" Hắn ta hỏi, một tay vẫn nắm tóc tôi, một tay mon men thò vào trong cạp quần tôi.

"!" Tôi thật sự sợ hãi, ra sức vặn vẹo, né tránh một cách tuyệt vọng, cố gắng mấy cũng là vô ích.

Ngay sau đó là những cơn ác mộng liên tục kéo dài. Dần dần, tiếng hét của tôi nghẹn lại nơi cổ họng, hai mắt đỏ ngầu, nước mắt cạn khô.

Xuyên suốt toàn bộ quá trình đau đớn cả về thể xác lẫn tinh thần, hình bóng của Trương Minh Dịch luôn hiện hữu trong tâm trí tôi.

Tôi và anh dù đã ở bên nhau khá lâu nhưng vẫn chỉ đang dừng lại ở ôm, hôn. Cả hai chúng tôi cùng chung quan điểm giữ gìn khoảnh khắc đáng trân trọng nhất đời mình cho ngày kết hôn vào cuối năm nay.

Đây là lần đầu tiên trong suốt hai mươi năm cuộc đời mình, tôi phải trải qua cơn ác mộng kinh hoàng này.

5.



"Tao tên là Hàn Sí", Người đàn ông lên tiếng: "Bốn năm trước, vợ tao bị bệnh rất nặng, cần rất nhiều tiền. Tao đã dùng toàn bộ số tiền tiết kiệm dành dụm bao năm để chữa trị cho cô ấy, nhưng trên đường mang tiền mặt tới bệnh viện thì bị cướp mất."

"Tao đã báo cảnh sát, nhưng cảnh sát là một lũ vô dụng, không bắt được tên nào. Bao nhiêu tiền của tao đều mất sạch, vợ thì vẫn đang ở bệnh viện chờ phẫu thuật. Lúc đó tao thực sự tuyệt vọng, không còn cách nào khác mới tới trước ngân hàng, đợi một người phụ nữ rút tiền xong thì đi theo tới một nơi vắng người rồi cướp."

"Cảnh sát không bắt được đám cướp tiền của tao, nhưng lại sớm tóm được tao lại, ha ha. Chính cái thằng khốn họ Trương đó, nó đi ngang qua, nghe thấy người phụ nữ kia hô hoán thì đuổi theo tao qua hai con hẻm mới bắt được. Tao đã hết nước hết cái khóc lóc, van xin, thậm chí còn quỳ xuống trước mặt nó. Tao nói vợ tao bị bệnh nặng, rất cần tiền phẫu thuật, nhưng tiền của tao bị cướp sạch rồi, tao cùng đường hết cách mới phải làm như thế… Nhưng nó không thèm đếm xỉa, nhất quyết không buông tha cho tao. Đã không hiểu cho nỗi khổ của tao lại còn bồi vào một câu: "Phạm tội là phạm tội". Sau đó, tao bị kết án bốn năm tù, đợi tới lúc được thả ra thì vợ tao đã nằm dưới đất lạnh ba năm rưỡi."

"Tao vốn dĩ không phải người xấu, là do nó ép tao phải thế. Nếu nó đã không thương hại tao được, vậy tại sao tao phải nghĩ cho nó chứ? Tao vừa mới được thả ra hồi tháng trước, ngay từ lúc đó tao đã luôn để mắt tới thằng khốn Trương Minh Dịch, chính nó đã hại chet vợ tao, vậy thì tao sẽ hại đời vợ nó để trả thù!"

"Vợ tao chet rồi, cuộc đời tao cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa. Đi chân trần không giày cũng chẳng hề gì."

Hàn Sí đã phạm tội nhưng vẫn to mồm kêu oan. Tôi lúc này chỉ có cơn đau khắp người, đầu óc trống rỗng. Tôi muốn quên mất mình là ai, chỉ có một ý nghĩ muốn chet đi ngay lập tức.

Hắn nói xong thì lùi về sau mấy bước. Vài tiếng "tách" vang lên, hắn đã chụp lại sự nhục nhã của tôi bằng điện thoại, sau đó dúi vào tay tôi một mảnh giấy.

"Cho mày nửa tháng, mang hai trăm nghìn tiền mặt tới địa chỉ này thì tao sẽ xóa hết ảnh. Nếu tới lúc đó tao không thấy tiền đâu, tao sẽ gửi những bức ảnh này cho thằng chồng mày và tung hê hết lên mạng."

"Đương nhiên, mày cũng có thể báo cảnh sát bắt tao. Tao đếch sợ, dù gì thì cuộc đời này của tao cũng có nghĩa lý gì nữa đâu. Mày mang tiền tới thì tao lại tiếp tục tự do, sống thêm vài chục năm nữa chẳng hạn. Mày báo cảnh sát, tao sẽ lại đi tù, có khi chet rũ sau song sắt cũng nên. Tao cho mày quyết định tất."

Nói xong, Hàn Sí cởi trói cho tôi rồi bỏ đi.

6.

Xé miếng băng dính bịt miệng, tôi lảo đảo đứng dậy, cơ thể run lên bần bật, hơi thở gấp gáp.

Thế giới vẫn đang không ngừng vận động. Tôi từng bước di chuyển tới bên cửa sổ, chỉ muốn nhảy xuống. Từ trên cao nhìn xuống, bên dưới tối đen như mực, có vẻ rất cao. Gió đêm lành lạnh thổi qua khiến tôi bừng tỉnh.

Toàn thân tôi đau nhức, hai chân mềm nhũn chỉ muốn ngã gục xuống đất. Mặc lại quần áo chỉnh tề, tôi chầm chậm bước xuống cầu thang từng bước một.

Đường sá bên ngoài vắng ngắt, tôi cứ bước đi trong vô định như một linh hồn lang thang vất vưởng. Không biết đã đi được bao lâu, trước mắt tôi xuất hiện ánh đèn sáng của cửa hàng McDonald's ven đường. Tôi đẩy cửa bước vào, nhan viên cửa hàng đang mải nói chuyện, không hề để ý tới tôi.



Đi thẳng vào wc, tôi tắm rửa sạch sẽ, chỉnh lại tóc tai, quần áo. Soi mình trong gương, hai mắt tôi đã đỏ hoe, sưng húp.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên khiến tôi giật mình. Là cuộc gọi từ Trương Minh Dịch.

Tôi bắt máy.

"Cuối cùng em cũng nghe máy rồi. Em về tới nhà chưa? Sao mãi bây giờ mới nghe máy?"

"Anh biết là em đang giận anh, nhưng em đừng thế nữa. Lần này thật sự là trường hợp khẩn cấp, chờ lần tới được nghỉ, anh sẽ dẫn em đi chơi nhé?"

Anh nhẹ nhàng dỗ dành tôi.

"Sao em không nói gì?"

"Mộng Mộng? Em về tới nhà chưa?"

Tôi chợt bừng tỉnh: "Rồi…", tôi khẽ trả lời, sau đó sửng sốt, sửa lại: "...vẫn chưa."

"Là về rồi hay chưa em? Em làm sao vậy Mộng Mộng? Bây giờ em đang ở đâu?"

Tôi khẽ đáp: "Em bị lạc… Em đang ở tiệm McDonald's."

"Lạc ư? Sao đột nhiên lại lạc đường được? Anh đã nói em bắt taxi mà về rồi kia mà?", Trương Minh Dịch đột nhiên tức giận: "Em cố ý lang thang bên ngoài là vì chuyện ban nãy đúng không? Em tính gây chuyện cãi lộn nữa à? Đợi đó, anh tới đón em. Em nói đi, là tiệm McDonald's ở đoạn nào?"

Tôi ngồi ở đây đợi anh xuất hiện. Tôi không đủ can đảm để đối diện với chuyện khủng khiếp này một mình, chưa bao giờ tinh thần tôi suy sụp đến thế. Tôi quyết định sẽ nói cho anh biết. Anh ấy nhất định sẽ đứng về phía tôi, bảo vệ tôi như cách anh đã từng bảo vệ tôi hồi còn đi học.

Trương Minh Dịch chắc chắn vẫn sẽ luôn bảo vệ tôi.