Đêm đó, khi Trương Minh Dịch đến nhà tôi, tôi đang cuộn tròn trên ghế sô pha, lơ đãng xem ti vi. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, lo lắng hỏi: "Hôm nay anh có ghé qua hiệu sách, Tiểu Ngô nói cả tuần nay em không tới đó. Em có chuyện gì sao? Trông sắc mặt em tệ lắm.".
Tôi đáp qua loa: "Bà dì tới, em đau bụng, không muốn đi đâu.".
Anh nghe vậy, đứng dậy đi nấu cho tôi cốc đường đỏ, dặn dò: "Em nhớ mặc thêm quần áo ấm, uống nước ấm nhiều vào đấy.".
Tôi mệt mỏi gật đầu.
"Em đã đến bệnh viện à?". Anh nhìn thấy hồ sơ bệnh án của tôi đặt ở trên bàn thì cầm lấy.
Tôi không biết hôm nay anh sẽ tới đây nên đặt ở đó mà quên cất đi.
"À, cũng không có gì đâu.". Tôi bật dậy, vội vàng giật lại: "Em đau bụng quá nên có tới bệnh viện kiểm tra thử và cắt một ít thuốc bắc điều hòa kinh nguyệt thôi."
Trương Minh Dịch cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói: "Lần sau anh sẽ đi với em."
"Bỏ đi, anh làm gì có thời gian.".
"Em vẫn còn giận anh à? Đợi kết thúc vụ này là anh có thể nghỉ mấy ngày rồi.".
Anh lại bắt đầu dỗ dành tôi, nhưng tất cả những gì tôi có thể nghĩ tới lúc này là chuyện của tên Hàn Sí đó.
"Minh Dịch, đây không phải là lần đầu tiên anh bỏ rơi em trong buổi hẹn.". Tôi nói: "Khi chúng ta còn đang học đại học, có lần đang đi dạo phố, giữa chừng có người hô hoán nên anh đã đuổi theo tên cướp đó qua mấy con hẻm, anh có nhớ không?".
"Anh vẫn nhớ. Hắn nói vợ của hắn bị bệnh nặng, hắn đi cướp của người ta để lấy tiền chữa bệnh cho vợ.".
"Vậy tính ra hắn cũng vì bất đắc dĩ mới phải làm thế.".
"Ừ. Nhưng đã phạm tội thì dù là vì lý do gì cũng cứ là phạm tội.".
Tôi khựng lại một lúc, lại hỏi: "Vậy sau đó, hắn có phải vào tù không?".
"Có.".
"Vậy vợ của hắn thì sao?".
"Lũ đó anh chưa tốt nghiệp nên cũng không biết rõ lắm. Nghe các đàn anh nói, sau lần đó, phía cảnh sát và bệnh viện đã phối hợp, mở một cuộc phẫu thuật cho vợ của hắn ta nhưng không cứu được.".
Tôi ngẫm nghĩ: "Nếu như lúc đó phía cảnh sát không bắt được hắn thì có lẽ vợ hắn sẽ không chet mau như vậy. Cô ấy đã đau ốm rồi lại còn chịu nỗi dằn vặt tư tưởng…".
Trương Minh Dịch hỏi lại: "Vậy người phụ nữ kia có đáng bị cướp không?".
Tôi cúi đầu, im lặng không nói thêm câu nào nữa.
"Đừng mang nặng tấm lòng thánh mẫu nữa, chúng sinh đều có nỗi khổ, còn rất nhiều chuyện không thể che giấu được.". Anh nhìn tôi: "Nhưng sao đột nhiên em lại nói đến chuyện này?"
"Em chợt nhớ ra thôi.". Tôi ngoảnh mặt đi, bình tĩnh đổi chủ đề: "Bởi vì chuyện đó xảy ra giữa chừng làm gián đoạn buổi hẹn hò của hai đứa mình. Em chỉ nghĩ, không biết khi nào chúng ta mới có thể vui vẻ thoải mái được?".
"Em đừng giận. Mộng Mộng, anh thật lòng xin lỗi em!". Anh chắp hai tay lại: "Anh đã lên sẵn kế hoạch hẹn hò cho lần sau rồi. Chúng ta sẽ đi leo núi trên tuyến đường mòn Huy Hàng ở An Huy nhé?". Ngôn Tình Ngược
Tôi lắc đầu: "Anh khỏe như thế, em sức đâu leo bằng anh được?"
"Ngọn núi đó rất hợp với những người mới tập leo núi, phong cảnh cũng rất đẹp…"
Tôi dõi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, trời đã tối, đêm đen dày đặc mây và sương mù, che khuất mặt trăng… Chẳng hiểu sao, tôi vô cớ thấy lo lắng. Liệu chúng tôi còn có "lần sau" không?
Trương Minh Dịch đã tìm rất nhiều những bức ảnh đẹp về đường mòn Huy Hàng cho tôi xem, hào hứng vạch sẵn lộ trình cho cuộc hẹn. Thấy anh vui vẻ như vậy, tôi cũng cảm thấy vui vẻ theo, gật đầu đồng ý với mọi kế hoạch của anh. Thật hy vọng đó sẽ là cuộc hẹn tuyệt vời cho cả hai!
11.
Trương Minh Dịch ở nhà tôi khoảng một giờ thì đứng dậy định ra về. Dạo gần đây, công việc của anh rất bận, thường xuyên phải làm thêm giờ.
Anh vừa đứng dậy, tôi liền giơ tay ra nắm chặt tay anh, kéo anh ngồi xuống: "Minh Dịch!"
Anh ngồi xuống, vẻ bối rối hiện rõ trên mặt. Tôi thấp giọng cầu xin: "Anh đừng đi, hôm nay ở lại đây với em, có được không?"
"Sao vậy?"
"Em… sợ ở một mình lắm.".
Anh choàng tay qua vai tôi, ngạc nhiên hỏi lại: "Trước đây mỗi lần anh kể cho em nghe về những vụ án anh thụ lý, em chỉ nghe cho có vậy thôi. Em cũng chẳng tin ma nghi quỷ. Sao đột nhiên lại sợ?"
Đã có vô số lần, tôi lưỡng lự, rất muốn kể cho anh nghe về chuyện khủng khiếp đã xảy ra, nhưng lời cứ ra đến miệng lại nghẹn lại. Anh không hề biết, dạo này tôi luôn phải dùng tới thuốc ngủ mới có thể vào giấc được, nếu không, tôi sẽ cứ thức mãi tới tận khi trời sáng. Đêm nào tôi cũng phải chong đèn sáng trưng, cứ hễ tắt đi, tôi như lại thấy tên khốn Hàn Sí đó bước ra từ bóng tối.
Tôi đã từng có ý định về nhà ở với bố mẹ thay vì tiếp tục ở đây chỉ vì nó gần với hiệu sách. Thế nhưng, tôi lại sợ bố mẹ sẽ phát hiện ra điều bất thường của tôi.
Tôi quyết định tự mình đối mặt với nỗi ám ảnh đó, cũng có nghĩa là tôi phải im lặng chịu đựng một mình. Tôi thực sự rất sợ một ngày nào đó, khi đứng bên cửa sổ, tôi không còn cảm thấy sợ hãi, không ngần ngại lao thẳng xuống dưới kia.
Tôi ôm anh rất chặt, vùi đầu vào sâu trong ngực anh, khẽ nói: "Vì anh nói nhiều quá nên em bắt đầu thấy sợ.".
Anh an ủi tôi: "Những chuyện anh kể thực ra chỉ chiếm một phần rất nhỏ. Mục đích của anh khi kể cho em nghe chỉ là muốn em có ý thức hơn trong việc tự bảo vệ chính mình. Em đừng nghĩ nhiều quá nhé."
Tôi ừ hữ đáp lại nhưng tay vẫn ôm chặt anh. Bị tôi ôm mãi không buông, anh bắt đầu có chút khó chịu.
Tôi ngước lên nhìn anh: "Chúng ta đã ở bên nhau lâu rồi, sao anh chưa từng chạm vào em?"
"Không phải em nói, em muốn đợi tới khi chúng ta kết hôn sao?". Tai anh dần ửng đỏ: "Em có muốn…?"
Vừa nói, anh vừa cúi đầu xuống hôn tôi.
"Em không muốn!". Tôi ngoảnh mặt đi, đẩy anh ra: "Anh đi làm việc đi, đừng để đồng nghiệp đợi lâu.".
Anh dù khó hiểu lắm về thái độ của tôi nhưng vẫn rời đi. Tôi tuyệt vọng thả mình ngã vật ra giường, muốn khóc mà không khóc được.
Đợi tới khi kết hôn… Đợi tới khi kết hôn…
Minh Dịch, những thứ chúng ta từng trân quý và ra sức giữ gìn, giờ đây đã bị phá hủy thành một mớ hỗn độn chỉ vì một tên khốn kiếp mất rồi.
Bây giờ, em sợ nhất… chính là chuyện này!
12.
Chỉ còn chưa đầy một tuần nữa, về cơ bản, tôi đã gom đủ số tiền hai trăm nghìn, chỉ có điều, tôi cũng hết sạch tiền luôn.
Tôi đã phải đi vay nợ ngân hàng và chịu một khoản lãi suất không nhỏ, cuối cùng cũng gom đủ. Sau khi giải quyết xong chuyện này, tôi sẽ cố gắng làm việc gấp đôi gấp ba để trả lại món nợ này, nếu giấu không được nữa, tôi sẽ nói với gia đình rằng mình xui xẻo gặp phải lừa đảo. Vốn dĩ tính cách của tôi trước giờ vẫn luôn vô tư, ngây thơ, nếu nói gặp phải lừa đảo chắc chắn là chuyện dễ tin hơn cả. Bố mẹ và cả Trương Minh Dịch cùng lắm cũng chỉ mắng mỏ, trách móc vài câu rồi thôi.
Điều duy nhất tôi lo bây giờ là sức khỏe của mình. Những vết bầm tím ngoài da đều đã biến mất, nhưng hai tuần tới đây vẫn còn phải làm thêm một vài xét nghiệm khác. Hy vọng mọi chuyện sẽ ổn, hy vọng đừng lòi ra bệnh gì cả. Nếu không… Tôi thật sự không dám nghĩ tiếp nữa.
Xung quanh vẫn còn rất nhiều người yêu thương tôi, quan tâm tôi. Thế nên, tôi cần phải mạnh mẽ hơn nữa, phải vui vẻ hơn nữa!
Tôi không làm gì sai cả. Minh Dịch cũng thế. Nhưng đời là vậy, có rất nhiều chuyện bắt buộc phải giải quyết mà không thể phán xét đúng, sai.
Khi đến ngày hẹn, tôi mang theo một túi tiền mặt đến địa chỉ đã ghi trên tờ giấy. Đó là một khu chung cư cũ không có hệ thống camera giám sát, an ninh cũng không đảm bảo.
Tôi rất sợ sẽ lại đụng mặt Hàn Sí thêm lần nữa nên đã cẩn thận soạn sẵn một lá thư bỏ trong túi tiền mặt. Trong thư, tôi thay mặt Minh Dịch gửi lời xin lỗi chân thành tới hắn, nói vợ hắn đã từng được phía bệnh viện phối hợp với cảnh sát thực hiện ca phẫu thuật nhưng không thành công, còn nói chúng tôi đã cảm thấy rất có lỗi với cô ấy. Tôi còn cẩn thận cầu xin hắn buông tha cho tôi, xóa hết ảnh đã chụp và van xin hắn đừng để cho Minh Dịch biết chuyện này.
Tôi dè dặt đặt túi tiền xuống trước cửa nhà hắn, gõ cửa hai cái rồi định lập tức rời đi. Nhưng còn chưa kịp xoay người, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, Hàn Sí xuất hiện, kéo tôi vào trong.
Không để tôi kịp hét lên, một mảnh vải đã được đưa lên bịt mũi bịt miệng tôi lại.