Chưa Từng Là Thế Giới Của Anh

Chương 2: Cam chịu đến đớn lòng



“Tô tổng nếu có phiền hà gì phiền anh chuyển lời với ông ta hãy liên hệ trực tiếp tôi, tôi sẽ chịu trách nhiệm với hành vi của mình nếu sai trái!”

Khóe môi cong lên, Bạch Nhược đầy ghế mà đứng lên, anh vòng qua chỗ mà Tống Mạn An đang đứng, ngay lập tức anh dùng lực bóplấy cổ cô đanh giọng: “Hợp đồng của công ty cô chịu trách nhiệm thế nào? Cô có giỏi thì nói tôi nghe xem!”

Bạch Nhược Quân thực dùng lực trên cổ của Tống Mạn An, ngay lập tức cổ họng liền bị chặn đi luồng dưỡng khí lớn, hô hấp trở nên khó khăn, hơi thở trì truệ, Tống Mạn An cố dùng chút dưỡng khí còn lại của mình mà nắn nót từng chữ một: “Bạch Nhược Quân tôi là vợ anh! Anh nhẫn tâm đến mức ngay cả vợ của mình anh cũng đem dâng cho người khác như một món hàng để trao đổi lợi ích hay sao?”

Cổ tay dùng thêm lực, Bạch Nhược Quân nghiến răng cười mỉa: “Vợ của tôi? Cô ảo tưởng riết điên rồi à? Cô nghĩ tại sao tôi lấy cô?”

Bước chân sấn tới dồn ép, Bạch Nhược Quân ghì chặt cần cổ của Tống Mạn An, dồn cô vào chân tường đay nghiến: “Nếu không phải vì cô tâm cơ đâm chết Vy Vy của tôi thì cô nghĩ tôi sẽ dễ dàng để cô bước chân vào nhà họ Bạch như vậy sao?”

“Nếu không phải vì muốn trả thù cô, bóp chết cô, bắt cô phải rửa tội cho oan hồn của Vy Vy thì ngay cả đến tư cách để bước chân vào cánh cửa nhà họ Bạch cô cũng không có cơ hội đó rồi, hiểu chưa?”

Nói rồi Bạch Nhược Quân liền hất mạnh Tống Mạn An ra, đôi giày cao gót cũng trật nhịp mà làm cho cô ngã nhào xuống sàn, cổ họng bị rút cạn dưỡng khí nay lại bị một lượng lớn ập vào làm cho Tống Mạn An nhất thời không thể thích ứng được mà ôm lấy cổ họng mình ho khan.

Khóe mi cũng đã ươn ướt từ lúc nào, cô vươn tay lau nhẹ mà gượng cười, từ dưới sàn nhà cô ngước lên nhìn người đàn ông tuấn tú đang đứng trước mặt mình: “Hai năm rồi chưa đủ thỏa mãn anh sao? Tôi đã giải thích bai nhiêu lần rồi năm đó trời mưa đường lại trơn xe của tôi mất thắng nến mới lao vào chiếc xe đối diện và tôi cũng không hề biết người ở trong xe lại là Lý Vy tại sao anh không thể tin lời tôi?”

Khóe môi cong lên, Bạch Nhược Quân chậm rãi mà ngồi xuống, ánh mặt nghi hiểm anh nâng nhẹ cằm của Tống Mạn An lên từng lời từng lời một anh cứa thẳng vài trái tim cô: “Lời của một kẻ sát nhân cô bảo tôi tin kiểu gì?”

“Tống Mạn An à! Con người cô ngoài độc ác ra còn mặt dày vô liêm sĩ nữa đó cô biết không?”

Nói rồi Bạch Nhược Quân liền buông cằm của Tống Mạn An ra mà đứng lên tiện tay anh rút một tờ khăn giấy đang rơi dưới sàn nhà mà lau lau qua bàn tay vừa chạm vào người Tống Mạn An của mình cười cợt: “Dơ bẩn!”

Ánh mắt trống rỗng, khuôn mặt tái nhợt, hai lòng bàn tay xiết chặt đến cả móng tay cũng ghim vào mà ép ra máu, Tống Mạn An cười khổ mà nhìn theo từng bước chân đang di chuyển của Bạch Nhược Quân: “Đặt phòng đi!”

“Tôi lấy lại hợp đồng cho anh!”

Nói rồi Tống Mạn An liền chống tay xuống dưói sàn loạng choạng mà đứng lên. Cô tỉ mỉ chỉnh chỉnh lại quần áo trên người mình, lặng người mà khom lưng nhặt từng trang tài liệu xếp lại ngay ngắn đặt lên bàn.

Xong xuôi cô điềm tĩnh mà đi đến trước mặt Bạch Nhược Quân vẫn còn ngồi yên ở trên sofa cúi đầu: “Chủ tịch Bạch, xin lỗi vì đã làm chậm trễ hợp đồng của công ty!”