Chức Nương Háo Sắc Của Phúc Hắc Vương Gia

Chương 10: Chương </span></span>5.2



Giống nàng nữ nhân như vậy, hắn muốn nắm chặt, không tiếc lợi dụng hết thảy cơ hội, thậm chí không từ thủ đoạn, chỉ cần có thể đem nàng ở lại bên cạnh hắn.

” Ngọa, thực xin lỗi, ta không thể vì thân phận chính mình giải vây, cũng vô pháp cho nàng hứa hẹn, ở trên ngọc điệp hoàng gia chỉ có tên một người, nhưng là ta không thể đối với nàng buông tay, nếu nàng thật sự hướng tới cuộc sống vộ chồng bình thường, kia. . . . . . Chờ chúng ta quay về kinh, ta sẽ cấp cho nàng một cái hôn lễ, cưới nàng nhập môn, được không?”

“Ta. . . . . .” Tô Ngọa rất do dự, cũng rất thống khổ.

Lúc này, Tề Tiểu Hỉ bước vào đại sảnh, nhìn đến tư thế ngồi hai người bọn họ vô cùng thân thiết kinh hô một tiếng, “Ngượng ngùng, ta không phải cố ý quấy rầy của các ngươi, các ngươi tiếp tục, coi như ta chưa từng tới.” Miệng nàng nói như vậy, lại lộ ra biểu tình bỡn cợt.

Mấy ngày này nay, nàng cẩn thận quan sát hai người bọn họ với nhau, cùng với nam nhân một thân hoa phục này, biết hắn tuyệt đối là người giàu có, nếu không đâu có thể nào cung ứng các nô bộc xung quanh các nàng một cách hoàn mỹ, từng hảo tâm nói cho Ngọa tỷ, lại không thể đối với hắn có phê bình kín đáo, dù sao hắn đối đãi bọn họ tốt là thực tâm, cũng làm cho các nàng cảm nhận được ấm áp, loại cảm giác được người chiếu cố này, giống như các nàng luôn luôn độc lập tự chủ chưa từng được hưởng thụ qua.

Mà hắn đối với Ngọa tỷ chiếu cố cùng săn sóc, làm nàng thực hâm mộ Ngọa tỷ, cũng chân thành chúc phúc nàng, càng hy vọng hai người bọn họ có thể đơm hoa kết quả, cho nên nàng cùng lúc nhắc nhở Ngọa tỷ, về phương diện khác lại hi vọng Ngọa tỷ có thể hạnh phúc.

Nhìn bộ dạng bọn họ thân mật ôm nhau, nàng mừng thầm, lại thập phần có ý xấu trêu chọc bọn họ, làm cho hai người nhanh chóng tách ra, nàng vội vàng lui ra ngoài, đứng ở ngoài cửa, cười dài nhìn bọn hắn.

Dận Lễ hừ lạnh một tiếng, trưng ra mặt lạnh, đối với người phá hư kế hoạch của hắn không chút hảo cảm,dù người nọ là hảo tỷ muội nữ nhân hắn yêu cũng giống nhau.

Tô Ngọa thập phần cảm kích Tiểu Hỉ xuất hiện, vừa được biết hắn là Vương gia tôn quý, vẫn là người hoàng thất thì nàng biết hắn cũng không phải là lang quân như ý, cũng chưa từng nghĩ sẽ gặp gỡ một nam nhân toàn thân cao quý như vậy.

Hắn quá mức ưu tú, cùng phu quân mà nàng mong muốn thật sự là khác xa nhiều, mà tình cảm của nàng cùng lòng của nàng cũng không phải nói thu hồi có thể thu hồi, hắn vừa rồi nói với nàng cùng vẻ mặt ấy, đều thật sâu đả động nàng sớm khuynh hướng trái tim của hắn.

Chỉ là một khi đánh sâu vào làm nàng không thể lập tức lựa chọn, dù sao nàng về sau muốn đối mặt không phải chỉ có thê tử của hắn, còn có nhiều nữ nhân, tuy rằng hắn nói những nữ nhân kia là hắn không tâm, đáy lòng của hắn không có các nàng ấy, chỉ có nàng.

Điều này làm cho nàng cảm giác ngọt ngào, lại cảm thấy thống khổ, cũng là nguyên nhân nàng do dự, mà nàng cần một ít thời gian hảo hảo suy nghĩ một chút, nhưng là hắn vừa rồi lập tức tấn công dồn dập, biết hắn không muốn làm cho nàng có thời gian suy nghĩ, nhất thời không biết như thế nào cho phải.

Tiểu Hỉ đến đúng lúc, Tô Ngọa đối với hắn mặt lạnh nhìn như không thấy, bước đến bên người Tiểu Hỉ, kéo tay nàng.

“Dận Lễ, ta cùng Tiểu Hỉ có chuyện cần nói, có chuyện gì, chúng ta lần khác bàn lại.”

Tề Tiểu Hỉ phát hiện Tô Ngọa biểu tình không thích hợp, sinh lòng nghi hoặc, chính là muốn truy vấn, Tô Ngọa lại không nói tiếng nào lôi kéo nàng rời đi.

Tô Ngọa đem mọi chuyện cần thiết đều nói cho Tề Tiểu Hỉ.

Tề Tiểu Hỉ lúc đầu thực khiếp sợ, sau lại muốn nàng suy nghĩ kỹ càng, mặc kệ nàng làm cái gì chính là hình thức quyết định, nàng sẽ luôn ở bên cạnh, cũng cùng nàng một chỗ.

Tô Ngọa thực cảm động, cũng bắt đầu tự hỏi, cũng quyết định tạm thời không cùng Dận Lễ gặp mặt, muốn Tề Tiểu Hỉ thay nàng chống đỡ, nói nàng hảo hảo suy nghĩ một chút, thỉnh hắn cho nàng một chút thời gian.

Dận Lễ ngay từ đầu thật là mất hứng , lấy thân phận hoàng tử của hắn, không có một người nào, không có một nữ nhân nào của hắn làm hắn thật mất mặt, thậm chí cự tuyệt gặp hắn, như vậy quả thực là thị sủng mà kiêu, vừa vặn hắn có việc cần xử lý, vì thế quyết định cho nàng một chút thời gian một cái, cũng không lại đi tìm nàng, dù sao hai người đều ở cùng một cái mái hiên, nàng có động tĩnh gì, hắn còn có thể không biết sao?

Chính là hắn không nghĩ tới ban đêm không có nàng, đúng là gối đầu một mình khó ngủ, điều này làm cho tâm tình của hắn càng hỏng, đành phải đứng dậy xuống giường, ở trong đình viện lãnh khí luyện kiếm.

Ai, hắn muốn cho nàng một chút thời gian, cuối cùng lại trừng phạt chính mình.

Một chiêu kiếm xuất ra khoa tay múa chân, động tác càng lúc càng sắc bén, hắn cũng càng lúc càng rõ ràng hiểu được, nữ nhân này ở trong lòng của hắn không chỉ là đặc thù, không chỉ là thích, đó là tầng cảm giác ngày càng sâu đậm, hắn muốn nàng nắm chặt trong tay, không dễ dàng buông ra.

Nguyên lai là bởi vì đã yêu, đây là lần đầu tiên hắn yêu một nữ nhân nguyện ý cho nàng hết thảy tất cả.

Dận Lễ đã hiểu ý nghĩ của nàng, nhưng hắn là Vương gia, dứt bỏ không được trách nhiệm, hắn nên làm như thế nào?

Híp lại mắt, hắn cân nhắc kế sách, hoàn toàn không tính thả nàng đi.

Hảo, quyết định, nếu hắn biết cảm tình mình đối với nàng, mấy ngày nay việc hai người không gặp mặt cũng nên cải thiện.

Trước kia hắn tự nhận là nữ tử đều đã bởi vì tìm được một lang quân tốt mà cảm thấy vui vẻ, hắn tiếp xúc nữ tử cũng đều bởi vì có thể gia nhập phủ đệ của hắn mà mừng thầm, cũng cho rằng đối với gia tộc của mình có lợi, coi trọng chính là hắn có được quyền thế, sau đó mới là con người hắn.

Bọn họ đối với hắn đều cũng là vì mục đích, hắn căn bản là không tin nữ nhân yêu hắn thật lòng, cũng một lần nghĩ đến Ngọa bởi vì hắn thân phận tôn quý mà vui vẻ nhập phủ, hiện tại hắn mới hiểu được nàng cũng không phải nữ tử ham vinh hoa muốn trèo cao, chỉ là muốn tình cảm chân thật của hắn.

Càng cùng nàng ở chung, hắn càng thích nàng thiện lương cùng hồn nhiên, thỉnh thoảng triển lộ sự thông minh, nàng đối với người khác không hứng thú quá nhiều, ngược lại để ý cảm tình hắn với nàng, nàng đã thay đổi ý nghĩ của hắn rất nhiều.

Ở nơi này mấy ngày nay, hắn hết sức sủng nịch nàng, ở mọi phương diện nuông chiều nàng, tùy ý nàng hưởng hết hết thảy đồ dùng xa xỉ, lại như thế nào cũng sủng không xấu nàng, mà hắn rốt cục hiểu được, cái nàng muốn hắn lại cấp không nổi .

Nhận thức này thật sâu va chạm nội tâm của hắn, nhưng cũng khơi dậy mênh mông tình cảm, có lẽ mấy ngày nay nàng không phải được sủng mà kiêu, mà là thật sự đang suy nghĩ vấn đề đi hay ở, vừa nghĩ tới nàng sẽ rời đi chính mình, tim của hắn liền giống bị cái gì bóp chặt, thập phần khó chịu.

Hắn biết mình nếu là nếu không áp dụng hành động, thì có thể mất đi nàng, vì thế vừa rồi hạ quyết định, muốn cải thiện tình trạng trước mắt, tự nhiên cũng muốn bắt đầu hành động.

Giơ lên nụ cười quỷ quyệt, Dận Lễ đem kiếm ném cho gã sai vặt đứng thẳng một bên, ước chừng mười ba, bốn tuổi .

“Giúp ta cất thanh kiếm xong, chuẩn bị nước ấm, ta muốn tắm rửa, ngươi đi vào hầu hạ ta, tay chân nhanh chút.” Hắn thấp giọng dặn dò, sau đó bước đi hướng phòng.

Nguyên bản bên cạnh hắn có một Tiểu Quế Tử, chuyên môn hầu hạ hắn, là tâm phúc theo chân hắn nhiều năm, trong phủ địa vị xem như rất cao, có thể đại biểu hắn lên tiếng, cũng rất hiểu được tâm ý của hắn, chỉ cần một ánh mắt của hắn, Tiểu Quế Tử có thể phối hợp rất khá, lần này vì bí mật tra án, không thể không để hắn ở lại trong phủ.

Bất quá như vậy cũng tốt, hắn nghĩ lại, đáy mắt ánh sáng lạnh chợt lóe rồi biến mất, lưu Tiểu Quế Tử trong phủ, cũng có thể giúp hắn trong coi, miễn cho có người thừa dịp hắn không ở đây tác quái.

Dận Lễ trở lại trong phòng, để cho gã sai vặt giúp mình lau khô, vận khởi khinh công, lặng lẽ tiến vào phòng ngủ Tô Ngọa.

Hắn biết nàng đi đến tiểu khu Tề Tiểu Hỉ ở, bất quá hai người không chung phòng, cho nên một chút cũng không sợ sẽ đụng phải tình huống xấu hổ.

Quả nhiên, qua ánh trăng, hắn nhìn tiểu nữ nhân làm hắn lăn lộn khó ngủ lại tưởng niệm, cúi đầu nhìn thấy dung nhan nàng ngủ say, làm cho hắn có chút hận đến nghiến răng.

Tiểu nữ nhân đáng giận này, hắn vì nàng ngủ không yên, nàng ngược lại, ăn được, ngủ ngon, một bộ dáng không phiền não, còn nói cái gì hảo hảo suy nghĩ một chút?

Hừ, căn bản chính là ở hù hắn, quá đáng!

Hắn còn đang suy nghĩ nàng không có thị sủng mà kiêu, cái này lại xác minh những lời này, trong khoảng thời gian ngắn nhịn không được, gọn gàng nằm trên giường, ôm thân thể mềm mại của nàng, ngón tay nhẹ nhàng nhéo hai má nhuyễn nộn.

“Ta cho ngươi ngủ, cho ngươi ngủ tiếp!”

Nhìn nàng bị hắn nhéo đau mà nhăn đầu lông mày, hắn đau lòng. Vì thế giảm lực nhẹ lại, vuốt ve gương mặt của nàng, lập tức phát hiện nàng chậm rãi mở to mắt, vẻ mặt mơ hồ lại ngây thơ, tất cả tức giận đều biến mất vô tung.

Ai, thôi! Hắn xem như nằm trong tay của nàng rồi, mặc kệ nàng là thị sủng mà kiêu, hay là thật hảo hảo suy nghĩ một chút, hắn đều chỉ yêu nàng, dùng nhu tình của hắn đem nàng vây ở trong ngực của hắn, làm nàng ngay cả ý niệm muốn rời đi trong đầu biến mất.

Vì thế thừa dịp nàng vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh hết sức, Dận Lễ nhất nhất hôn môi tóc của nàng, cái trán, cái mũi. . . . . .

Tô Ngọa trừng to mắt, nhìn hắn, hé mở môi đỏ mọng, muốn nói chuyện.

Hắn trước một bước thật mạnh che lại môi của nàng, đầu lưỡi chui vào trong miệng của nàng, trở mình quấy, mút lấy chất mật của nàng, khêu lấy từng gốc tư mật, không ngừng dây dưa, khiêu khích, làm nàng kháng cự biến thành đón ý hùa theo.

Nàng toàn thân xụi lơ, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Hắn gọn gàng rút đi áo đơn của nàng, làm thân mình trắng muốt như ngọc xuất hiện ở trước mắt hắn thì con ngươi biến sắc trầm lại, môi cũng chầm chậm dời xuống, quyến luyến hôn cổ của nàng, mút lấy da thịt mềm mại, lại một đường trượt đến trước ngực, hôn lên một nụ hoa nàng, bàn tay to bao lại một bên khác của bộ ngực, nhẹ nhàng xoa nắn.

“Dận Lễ. . . . . .”

“Ta ở, bảo bối, chúng ta về sau không cần lại chiến tranh lạnh, được không?” Hắn yêu say đắm hôn hít lấy nàng, trong mắt lộ vẻ ôn nhu.

Nàng bị hắn mê hoặc, gật gật đầu, hai tay chủ động ôm cổ của hắn.

Khi hắn trêu chọc thân thể nàng mẫn cảm, nàng cảm giác cả người mềm yếu, khô nóng, không tự chủ được rên rỉ ra tiếng, cảm thụ hắn thay phiên mút nụ hoa của nàng, làm cho bội lôi phấn nộn đứng thẳng ở trong không khí, cũng nở rộ kiều diễm.

Kỹ xảo tán tỉnh thông thạo của hắn làm nàng rên rỉ, thở dốc, theo bản năng cong người lên, gần sát hắn, khát vọng hắn có thể lấp đầy hư không của mình, ung dung phóng túng trong cơ thể khô nóng.

Mi lực nam tính dương cương làm nàng tâm hồn đều say, tình triều mãnh liệt ở trong cơ thể của nàng bốc lên, không ngừng cầu xin hắn.

Dận Lễ cả người buộc chặt, cảm giác càng thêm lửa nóng, tách ra hai chân của nàng, bàn tay to trượt xuống dưới động, dò vào giữa hai chân mẫn cảm nơi u cốc nữ tính, kỹ xảo trêu chọc nàng, làm dưới bụng nàng trào ra ồ ồ nhiệt lưu

Hắn khẽ cười một tiếng, biết nàng đã vì hắn chuẩn bị xong, vì thế không chút do dự đặt mình ở giữa hai chân nàng, hạ thân dồn sức, đâm vào ở chỗ sâu trong cơ thể nàng.

Bộ vị hai người kết hợp mang đến cảm thụ mất hồn, bọn họ đồng thời rên rỉ ra tiếng, động tác kịch liệt làm cho bọn họ cả người che kín mồ hôi, nhưng cũng nếm đến tư vị thiên đường.

Lửa nóng cuồng mãnh khoái cảm cướp đi tất cả cảm giác của nàng, chỉ có thể cảm thụ hắn một lần lại một lần xâm nhập tiến lên, cao trào tới vừa nhanh vừa vội, nhịn không được thét chói tai ra tiếng, dũng đạo không khống chế được co rút lại, co rút, giống như là muốn đưa hắn chen đi ra, lại đưa hắn hấp thụ càng sâu.

Hắn bị nàng nhiệt tình phản ứng gần như muốn điên cuồng, tăng thêm lực đạo tiến lên.

Rất nhanh , trước mắt nàng lóe ra bạch quang, mẫn cảm nhận ra một cỗ nóng rực phun tiến trong cơ thể của nàng, nhất thời mất đi ý thức.

Dận Lễ thâm tình nhìn chăm chú nàng, yên thương ở cái trán của nàng nhẹ nhàng ấn xuống một cái hôn, sau đó ôn nhu thay nàng lau sạch thân mình, ôm thật chặt thân thể mềm mại, tiến vào mộng đẹp. . . . . .

Dận Lễ hai tay nắm chặt, móng tay cơ hồ muốn đâm vào trong thịt, chỉ là đau đớn như vậy lại không bằng nổi đáy lòng hắn đang đau xót, cùng với khiếp sợ khó thể tin.

Trừng to mắt nhìn người đi nhà trống, khuôn mặt của hắn trở nên tối tăm khó coi, cả người tản mát ra hơi thở lạnh lùng, đông lạnh người bên cạnh không dám nói lời nào.

Đáy lòng của hắn lớn tiếng kêu gào, tràn ngập phẫn nộ, như thế nào đều nghĩ không đến nàng lại mang theo Tề Tiểu Hỉ rời đi hắn, bọn họ trong lúc đó không phải đã bởi vì đêm đó mà thay đổi . . . . . .

Hắn cho là bọn họ không còn chiến tranh lạnh nữa, còn phải nhanh một chút mang nàng quay về kinh, nhanh hơn xử lý chuyện, muốn vội vàng đem việc giao cho Lý Vệ, không nghĩ tới thời điểm khi hắn loay hoay xử lý, nàng cư nhiên mang theo Tề Tiểu Hỉ rời đi?

Nàng làm sao dám? Nàng làm sao có thể như vậy giẫm lên tấm chân tình của hắn? Nàng rốt cuộc có hay không để ý hắn, thích hắn?

Trong mắt lóe hàn quang, hắn âm trầm gầm nhẹ ra tiếng, “Ngân Quang, lăn ra đây!”

Một đạo màu đen bóng dáng lập tức không tiếng động xuất hiện ở bên cạnh hắn, “Chủ tử, có gì phân phó?”

“Ngươi là như thế nào trông chừng? Ta đem người giao cho ngươi trông chừng, ngươi thế nhưng trông đến làm cho người ta chạy? Ân?”

Ngân Quang mặt không chút thay đổi, cung kính đáp lại, “Chủ tử, người trông chừng của các nàng không lâu mới tỉnh lại, mà thuộc hạ lúc ấy đang giúp chủ tử làm việc, vừa rồi thuộc hạ đã hỏi bọn họ, bọn họ là bị người từ phía sau lưng đánh bất tỉnh , chứng tỏ người tới công phu cực cao cường, có thể làm cho hai người được thuộc hạ chọn lựa ra trong số nhân thủ hàng đầu bất tri bất giác quật ngã.”

“Cái gì? Ý của ngươi là nói, các nàng không phải chạy trốn , mà là bị người bắt đi ? Nhưng ta xem hiện trường một chút dấu vết giãy dụa đều không có, đồ nữa trang các nàng cũng đều thu thập rất sạch sẽ, không có một chút manh mối.”

“Này chứng tỏ chủ mưu đứng phía sau không đơn giản, chúng ta có khả năng đã gặp phải đối thủ mạnh.”

“Ta không tin ngươi cứ như vậy hướng ta báo cáo, nhất định còn có tin tức gì, nói đi!” Xác định Ngọa không phải chủ động rời khỏi hắn, đáy lòng lửa giận cùng đau xót lập tức biến mất, mà thay thế là lo lắng cho nàng, đồng thời tỉnh táo lại, ý nghĩ rõ ràng phân tích tiền căn hậu quả.

“Chủ tử, căn cứ thuộc hạ phái người đuổi theo tra kết quả, chuyện này có người trên giang hồ ở bên trong trộn lẫn, thăm dò sâu hơn, cũng có người trong quan phủ, còn có thương nhân, cùng chúng ta tra án tử có liên quan, cũng cùng người nhà Tô cô nương có liên quan.” Ngân Quang thập phần bội phục hắn, lập tức nói ra vài điểm mấu chốt.

Dận Lễ biểu tình càng thêm khó coi, hiểu rõ hắn đang nói cái gì, nhịn không được khẽ nguyền rủa ra tiếng, “Đáng giận! Xem ra bọn họ là không muốn sống chăng, ngay cả nữ nhân của ta cũng dám động!”

“Không cần chờ lâu lắm, bọn họ vô cùng có khả năng sẽ lấy các nàng đến uy hiếp người, làm điều kiện trao đổi.”

“Bọn họ mơ tưởng! Đem tất cả nhân lực vật lực đều phái đi ra, ta muốn trong thời gian ngắn nhất đem các nàng cứu trở về , sau đó đem những người đó một lưới bắt hết. Ta thay đổi chú ý, muốn ở quay về kinh trước, bọn họ tất cả đều tiêu diệt.”

Ngân Quang sớm hiểu rõ chủ tử nhà mình bề ngoài ôn hòa hữu lễ mặt khác ẩn giấu khôn khéo ngoan tuyệt, sắc mặt bình tĩnh lĩnh mệnh, nhanh chóng rời đi, đi làm theo mệnh lệnh chủ tử giao cho.

Dận Lễ cũng không chút do dự phân phó người đi tìm Trần Đình cùng Lý Vệ, quyết định muốn tốc chiến tốc thắng, tiên trảm hậu tấu, đem ác đồ dám can đảm ăn hối lộ trái pháp luật một lưới bắt hết.

Bọn họ dám động đến nữ nhân hắn, quả thực là tự tìm đường chết!