Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 27: 27





Nhìn Lâm gia ấm ức quay về, Lâm Tuyết Nhi trên gương mặt lộ ra vẻ khó nói, tưởng chừng chuyện này sẽ khiến nàng cảm thấy vui nhưng kết quả lại không được như mong đợi của nàng.
Quay trở về phòng, Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy Đế Nguyên Quân đang ngồi nhâm nhi ly trà, bất chợt, gương mặt nàng xìu xuống, rồi rưng rưng nước mắt.
“Ta quá vô dụng, kẻ thù giết cha giết mẹ đứng ở trước mắt mà ta không có dũng khí để báo thù”.
“Ta có yếu đuối quá không?”.
Đế Nguyên Quân ánh mắt liếc nhìn nàng một cái rồi nói.

“Ngươi không yếu đuối, chỉ là bản thân chưa từng trải qua cảm giác sinh tử thôi”.
“Địch nhân ở trước mắt thì như thế nào? Có giết chết hay không thì cũng chỉ có một kết thúc mà thôi”.
“Ngươi nên nhớ, con đường tu luyện không dễ đi.

Một khi ngươi đã quyết tâm đi trên đường này rồi thì đừng để cảm xúc cá nhân làm ảnh hưởng.

Nhất là thứ tình cảm dễ bị người ta lợi dụng”.
“Tiết gia cũng tốt, Ngô gia cũng tốt nhưng vì sao họ bị tiêu diệt chỉ trong một đêm.

Đó là vì họ chọc phải người không nên chọc”.
“Lâm gia cũng vậy, kết quả không khác nhau là bao”.
“Chuyện này ta chỉ khuyên ngươi như vậy thôi, còn kết quả như thế nào thì tự bản thân ngươi suy nghĩ”.
“Ngươi không cần bận tâm với thứ tình cảm gia tộc rẻ mạt như này”.
Đế Nguyên Quân nói xong, tay đặt nhẹ ly trà xuống rồi đi ra ngoài.

Để lại Lâm Tuyết Nhi một mình đứng thất thần ở bên trong.
Ở bên trong sảnh lớn Lâm gia!
Lâm Bỉnh Thiên sắc mắt âm trầm tức giận ngồi ở trên cao, nhìn xuống bốn vị trưởng lão không nói một lời.
“Đúng là nhục nhã”.

Chợt, đại trưởng lão tức giận quát lớn.
“Đại trưởng lão, ông bình tỉnh chút đi”.

Lâm Bỉnh Thiên đắn đo suy nghĩ một lúc rồi nói.
“Ngươi bảo ta bình tỉnh như thế nào đây?”.

Đại trưởng lão nhìn những người ngồi xung quanh rồi tiếp tục nói.

“Nếu Lâm Tuyết Nhi nắm trong tay thế lực của các gia tộc kia thì hậu quả của ta sẽ đến rất nhanh”.
“Chẳng nhẽ các ngươi muốn ngồi ở đây chờ chết thôi sao?”.
Đại trưởng lão vừa dứt lời thì sắc mặt của những người khác trông cực kỳ khó coi.
“Đại trưởng lão nói đúng”.

Tam trưởng lão thở dài một hơi nói.

“Một thù giết cha mẹ, nhiều lần bị người trong gia tộc khi dễ”.
“Lâm Tuyết Nhi chắc chắn sẽ muốn quay về báo thù”.
“Chỉ là thời gian là sớm hay muộn thôi.

Bây giờ ta nên tìm cách gì đó để ngăn chuyện này lại”.

“Chỉ có một cách”.

Lâm Bỉnh Thiên sắc mặt lạnh lẽo, lời nói chứa đựng sát ý nói.

“Giết Lâm Tuyết Nhi thì mọi chuyện sẽ được giải quyết”.
“Nhưng sau lưng Lâm Tuyết Nhi là Đấu Giá Hội”.

Nhị trưởng lão lo lắng nói.
“Không sao, chuyện này ta đã có cách”.
Một tuần sau!
Lâm Bỉnh Thiên dẫn mười người mang theo lễ vật đến trước Đấu Giá Hội tìm gặp Lâm Tuyết Nhi.
Lúc này, Đế Nguyên Quân đã ngồi chờ đợi ở bên trong.

Nhìn Lâm Bỉnh Thiên gương mặt niềm nở khiến hắn cảm thấy rất đáng ghét.
“Tuyết Nhi, ta bây giờ đến đây để tạ tội”.

Lâm Bỉnh Thiên cắn răng rồi quỳ xuống đất rồi lên tiếng.

“Chuyện năm xưa là do ta sai, chỉ cần ngươi bỏ qua cho ta thì mọi chuyện ở Lâm gia ta sẽ để lại cho ngươi, còn ta vĩnh viễn sẽ ở sau lưng phò tá”.
“Trước đây, ta và gia tộc đã khiến ngươi chịu đựng những tổn thương nên bây giờ ta sẽ bù đắp hết toàn bộ.

Tuyết Nhi, chỉ xin hãy bỏ qua cho sai lầm của ta”.
Thấy Lâm Bỉnh Thiên thật lòng khẩn cầu nên Lâm Tuyết Nhi có chút ngoài ý muốn.

Ban đầu nàng tỏ ra có chút bối rối, không biết giải quyết chuyện này như thế nào nên lắp bắp trả lời.

“Ta…..”.
“Tuyết Nhi, không sao cả”.

Lâm Bỉnh thiên nhìn nàng lưỡng lự nên rất vui mừng, hắn nở một nụ cười lạnh rồi tiếp tục nói ngon nói ngọt.

“Ngươi cứ suy nghĩ, bây giờ ta tới đây thứ nhất là muốn bồi tội và chuyện thứ hai là ta muốn mời ngươi quay trở về Lâm gia”.
Lâm Tuyết Nhi nhìn qua, muốn xem ý kiến của Đế Nguyên Quân thì thấy hắn gật đầu nên mới đồng ý quay trở về.

“Được rồi, ta sẽ quay về”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi đồng ý, nụ cười trên mặt Lâm Bỉnh Thiên lúc này càng thêm kỳ dị.
Đợi Lâm Bỉnh Thiên đi ra ngoài, lúc này Phùng Bảo mới ghé sát lại thì thầm.

“Tiền bối, chuyện này chắc chắn có ẩn ý, Tuyết Nhi tiểu thư bây giờ quay về sẽ rất nguy hiểm, chẳng biết Lâm gia sẽ làm gì?”.
“Chuyện này ta biết”.
Nhìn Đế Nguyên Quân nở một nụ cười kỳ lạ, Phùng Bảo lắc đầu khó hiểu.
Tối ngày hôm qua!
Đế Nguyên Quân tùy ý thưởng thức trà thì đột nhiên, lệnh bài Ám Sát Hội đột nhiên bừng sáng rồi hắn nhận được tin tức của Ánh Sát truyền đến.

“Lâm gia muốn ngươi ra tay giết Lâm Tuyết Nhi.


Ngươi muốn nhận không?”.
Nhận nhiệm vụ, Đế Nguyên Quân trong đêm tối nở một nụ cười kỳ dị, ánh mắt dần dần chuyển qua màu đỏ máu rồi trả lời.

“Phải nhận chứ, nhiệm vụ này ta phải làm nó đặc sắc hơn nữa”.
Ảnh Sát lần đầu tiên nhìn thấy hắn biểu cảm kỳ lạ nhưng không lên tiếng.
Quay trở về với hiện tại!
Đế Nguyên Quân uống một ngụm trà rồi lên tiếng hỏi.

“Phùng Bảo, những gia tộc kia có hành động gì khác thường không?”.
“Lâm gia chủ tối ngày hôm qua mời những gia tộc khác đến Lâm gia bàn chuyện gì đó?”.

Phùng Bảo gật đầu nói.

“Ta nghĩ ở bên trong chắc chắn có ẩn tình”.
“Chuyện này ngươi cứ xem như không biết, chỉ cần ngươi âm thầm đưa người vào Lâm gia, và đưa người âm thầm bao vây toàn bộ những gia tộc đó, chỉ cần bọn họ có động tĩnh thì giết hết không chừa một ai”.
“Tiền bối yên tâm”.

Phùng Bảo nghe thấy vậy, gương mặt nở một nụ cười nhẹ.

Một ý nghĩ ở trong đầu dần dần hiện lên.

‘Hà Châu thành hôm nay sẽ có thêm chuyện náo nhiệt’.
Buổi tối hôm đó!
Ở trong sảnh lớn Lâm gia đã bắt đầu mở tiệc, mời tất cả những gia tộc đã thể sẽ phục vụ dưới chướng Lâm Tuyết Nhi, điều kỳ lạ là vị trí Lâm Tuyết Nhi được sắp xếp chỉ ở bên ngoài, chỉ được ngồi cùng với các đệ tử thế gia khác mà thôi.
Còn Lâm Bỉnh Thiên lúc này thì hớn hở ra ngoài đón tiếp những gia tộc ở bên ngoài.
Đón tiếp một lúc, sảnh lớn ở bên ngoài đã bị ngồi kín hết chỗ.

Hơn mười gia tộc tất cả đều đã đến nhưng được Lâm Bình Thiên đón tiếp một cách nhiệt tình và bọn họ lúc này dường như đã không còn liên quan đến Lâm Tuyết Nhi.
Lâm Tuyết Nhi nhìn thấy có chuyện không đúng nên quay qua nhìn Đế Nguyên Quân như muốn nói điều gì đó, nhưng bị biểu cảm tự tin của hắn khiến nàng không nói ra thành lời.
Chỉ biết chờ đợi cho đến khi đại tiệc kết thúc.
Thời gian càng về cuối, Lâm Tuyết Nhi cảm nhận được bầu không khí nặng nề đè xuống khiến nàng cảm thấy bất an.
Lúc này, Lâm Bỉnh Thiên từ bên trong di ra, hắn không giấu diếm nữa mà nhìn Lâm Tuyết Nhi với ánh mắt đằng đằng sát ý.
“Tuyết Nhi, ngươi là người của Lâm gia, nên mọi cống hiến hiện tại rất đáng được khen ngợi”.
“Lâm gia chờ đợi ngày hôm nay quá lâu rồi”.
“Cảm ơn ngươi”.
“Đại bá nói khách sáo quá”.

Lâm Tuyết Nhi ánh mắt cẩn thận nói.
“Hahaha, từ đại bá ta nhận không nổi”.

Lâm Bỉnh Thiên đột nhiên cười lớn nói.
Từ phía xa đi lại, Lâm Quỳnh ánh mắt xem thường nhìn Lâm Tuyết Nhi nói.

“Biểu muội, ngươi vẫn giống như trước đây”.

“Vẫn ngu ngốc như vậy?”.
“Biểu muội, ngươi không biết sao?” Lâm Tuyết Nhi nụ cười nham hiểm nói.

“Cha mẹ ngươi vì tin người quá nên mới bị cha ta giết chết đó”.
“Ngươi, ngươi….”.

Nghe thấy vậy, Lâm Tuyết Nhi tâm tính không giữ được bình tỉnh, nàng bước chân lảo đảo lùi ra sau như muốn ngã xuống.
“Đúng, năm xưa cha mẹ ngươi vì tin người nên mới bị gia tộc thoát ly, bỏ mặc lại ở nơi hẻo lánh này”.

Lâm Binh Thiên ánh mắt tức giận nhìn nàng rồi lớn tiếng nói.

“Nếu như năm đó cha ngươi nghe lời ta, cùng gia tộc quay về Đế Đô thì hậu quả đâu như này”.
“Năm đó cha ngươi là thiên kiêu của Lâm gai, nhưng bản tính quá lương thiện, dễ tin người nên mới bị lợi dụng.

Nếu như lúc đó ta không ra tay thì Lâm gia còn tồn tại được đến bây giờ sao?”.
“Im miệng lại, im miệng lại”.

Lâm Tuyết Nhi ngồi gục xuống đất, hai tay đưa lên bịt tai rồi kêu gào nói.

“Ta không muốn nghe, ta không muốn nghe”.
Nhìn Lâm Tuyết Nhi đau khổ, ngũ trưởng lão không chịu được nữa nên lớn tiếng quát.

“Lâm Bỉnh Thiên, ngươi chính là một con xà độc.

Tâm địa độc ác, ngay cả huynh đệ ruột thịt cũng không buông ta, chỉ vì cái ghế gia chủ mà không từ thủ đoạn”.
“Ngươi không xứng đáng làm chủ Lâm gia”.
“Hahaha.

Lâm Bình, ta kính ngươi là trưởng bối nên mới gọi một tiếng là ngũ trưởng lão.

Nhưng ngươi đừng quên, ngươi cũng là người của Lam gia và năm đó ngươi cũng là người đồng ý chuyện của ta nên bây giờ muốn trách ta.

Nhìn lại bản thân mình đi”.

Lâm Bỉnh Thiên phá lên cười lớn rồi nói.
“Ngươi….”.

Lẫm Bình tức giận quát.

“Ngươi đừng quên, ở sau lưng Lâm Tuyết Nhi còn có Đấu Giá Hội, tốt nhất là đừng làm gì dại dột nếu không hậu quả tự mình chịu”.
“Hahaha.

Lâm Tuyết Nhi là thá gì?”.

Lâm Bỉnh Thiên châm chọc nói.

“Ngươi nghĩ Đấu Giá Hội sẽ ra tay giúp sao”.
“Cho dù giúp thì đã sao? Một cái xác chết còn có giá trị gì sao?”.
“Hahaha”.
“Ý ngươi nói là gì?”.

Lâm Bình tức giận quát.

“Ngươi muốn ra tay tại đây sao?”.

“Nhưng gia tộc ở đây đã thề quy thuận Lâm Tuyết Nhi sẽ tha cho ngươi sao?”.
“Lâm Bình, ngươi đây là ngu hay là không biết gì?”.

Lâm Bình Thiên ánh mắt khinh thường nói.

“Những gia tộc ở đây có ai mà không giúp Lâm gia ta”.
“Còn Lâm Tuyết Nhi là thá gì? Chỉ dựa vào hơi của Đấu Giá Hội thôi”.
“À đúng rồi, ta quên nói cho ngươi biết”.
“Người giết các ngươi không phải là ta, mà là đệ nhất kim bài sát thủ của Ám Sát Hội, Vô Lương”.
Lời nói vừa dứt, toàn trưởng lúc này đều bị chấn động.

Thử hỏi ở trong Hà Châu thành có ai mà không biết danh tiếng của Vô Lương.

Là một sát thủ toàn năng nhất, với tỷ lệ hoàn thành nhiệm vụ là một trăm phần trăm, từ trước đến giờ chưa có lần nào bị thất bại.
Những gia tộc lớn muốn mời hắn ra tay đâu phải dễ dàng.

Nhưng bây giờ Lâm gia có thể mời được, điều này chứng tỏ địa vị của Lâm gia ở trong thanh không phải nhỏ.
Ngũ trưởng lão, Lâm Tuyết Nhi sắc mặt u tối vô cùng.

Một tên sát thủ đại danh đỉnh đỉnh, thực lực bá đạo, người như vậy muốn giết họ thì Đấu Giá Hội cứu được sao?
Cả hai người run lên sợ hãi.

Thì đúng lúc này, Đế Nguyên Quân đặt ly trà xuống, ánh mắt âm trầm nhìn Lâm Bỉnh Thiên hỏi.

“Ngươi muốn giết Lâm Tuyết Nhi như vậy sao?”.
“Hahaha, tên phế vật ở rể lúc này còn lên tiếng được sao?”.

Lâm Bỉnh Thiên nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười khinh bỉ trả lời.

“Đúng, ta không chỉ muốn giết mà còn muốn đào mộ cha mẹ nó lên nữa”.
Lời nói dữ tợn vang lên, Lâm Tuyết Nhi co ro ngồi dưới đất run lên.
Trái lại, Đế Nguyên Quân nghe thấy nhưng không lấy làm sợ mà nở một nụ cười.
Lâm Bỉnh Thiên nhìn hắn cười nên lên tiếng.

“Sợ quá nên hóa điên rồi sao?”.
Bất chợt, biểu cảm của Đế Nguyên Quân đột nhiên thay đổi, ánh mắt sắc lạnh, gương mặt tăm tối nhìn Lâm Bỉnh Thiên rồi đưa ly trà lên nhâm nhi rồi nói.
“Trà bây giờ không ngon”.
“Phùng Bảo, trà đã mất đi vị ngon thì nên thay mới”.
“Toàn bộ những người ở đây không một ai được phép sống sót”.
“Còn những người của Lâm gia thì phế bỏ đan điền bắt sống lại đây”.
Đế Nguyên Quân đổ ly trà xuống đất rồi bước lại gần Lâm Tuyết Nhi, một tay đặt lên đầu nàng rồi nói.

“Sau đó sẽ do Lâm Tuyết Nhi quyết định”.
Lời nói vừa dứt, ngay lập tức.

Một nhóm hơn năm mươi người mai phục ở bên ngoài lúc này đồng loạt xông vào bên trong.

Ai ai trên người cũng có khí chất ngút trời thực lực mạnh mẽ.
Dẫn đầu là Phùng Bảo và theo sau là bốn vị lão giả Ngưng Hải cảnh đỉnh.
Đấu Giá Hội tới!
Toàn trường sợ hãi!
Một ly trà thối, hôm nay phải được loại bỏ!