Đệ nhất thiên kiêu Hồng Linh thành, Lý Viễn Trình triệt để trở thành phế nhân!
Ngồi ở trên cao, đám người nhìn Lý Viễn Trình quỳ rạp hai chân lên nền đất và khí tức trên người đang không ngừng giảm xuống thì ai cũng phải há hốc mồm. Bởi vì họ không thể tin được một người được xem là thiên kiêu có thiên phú nhất từ trước đến giờ lại phải đối mặt với loại khốn cảnh như thế nào.
Và họ càng không thể tin được, Lý Viễn Trình lại bị một thiên kiêu chưa lần nào xuất hiện ở Hồng Linh thành nhỏ tuổi hơn hắn ta và ngay cả cảnh giới cũng yếu hơn nhưng lại áp chết triệt để Lý Viễn Trình. Càng đáng sợ hơn là người trẻ tuổi này chỉ dùng một vài hành động và những lời nói lại trực tiếp xô đổ được đạo tâm của Lý Viễn Trình rồi biến hắn trở thành phế nhân.
Quá khó tin với những gì vừa diễn ra trước mắt, những người quan chiến ở dưới diễn võ trường và trên khán đài có một phen há hốc mồm và tràn đầy sự kinh ngạc và phấn khích. Tuy họ cảm thấy hơi hụt hẫng khi trận chiến diễn ra không quyết liệt nhưng kết quả lại khiến họ cảm thấy phấn khích nhất từ trước cho đến giờ.
Chứng kiến một người đang đứng ở trên đỉnh của những người đồng trang lứa những hiện tại lại trở thành một phế nhân đứng ở dưới đáy của người tu luyện. Và hơn hết, người này còn chính là người của Lý gia, một trong những gia tộc lớn ở trong thành.
Ngồi ở trên khán đài, La Thiên chứng kiến một cảnh này mà không giấu diếm được cảm xúc của bản thân mà phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Độc, đúng là rất độc? Chỉ trong một thời gian ngắn mà hắn vừa khiến hai thiên kiêu của Lý gia một vong một phế? Mất đi hai đệ tử thiên kiêu thì vị thế của Lý gia hiện tại đã rớt đài?”.
“Hay, rất hay? Mấy chục năm nắm giữ mọi thứ ở trong lòng bàn tay nhưng không ngờ Lý gia lại gặp phải chuyện này? Haha…”.
“Cái gai trong mắt ta bao lâu nay đã bị loại bỏ rồi?”. Tiếp đó, La Thiên ngoảnh mặt nhìn về phía Lý Viễn Trình rồi cười lạnh một tiếng. “Lý gia chủ, rất tiếc khi phải nói lời chia buồn với ngươi? Haha…”.
Ngồi ở phía ngoài xa, Lý Viễn Trình nhìn thấy cảnh tượng phía bên dưới thì gần như chết lặng. Hắn giống như một người vô hồn ngồi bất động ở một chỗ, ở trong đầu hắn hiện lên những khung cảnh đẹp đẽ về viễn cảnh Lý gia tương lai nhưng trong phút chốc đều tan biến hết toàn bộ và thay vào đó là một khoảng không tối tăm che phủ.
Đưa mắt nhìn Lý Viễn Trình quỳ rạp hai chân ở phía dưới một lúc thì hắn không thể giấu diếm được cảm bản thân mà gào lớn một tiếng, hắn không một chút suy nghĩ liền đạp không xông thẳng xuống phía bên dưới và dùng tay ôm lấy Lý Viễn Trình vào trong lòng rồi thốt ra từng tiếng nghe thảm thiết vô cùng. “Con trai ta? Con trai ta?”. Nhìn Lý Viễn Trình hơi thở yếu ớt và toàn thân đang run lên kịch liệt thì trong mắt Lý Mộ Viên hiện lên sự căm phẫn và bi ai không thể tưởng tưởng được. Ôm lấy người con vào trong lòng, Lý Mộ Viên ngẩng đầu rống lớn một tiếng, nhớ lại những chuyện trước đây khiến hắn ta lúc này trông trở nên điên loạn vô cùng, chững kiến cảnh người con mà hắn đặt hết tất cả sự kỳ vọng và là tương lai của cả Lý gia thì không kiếm chế được mà quát lớn một tiếng. “La Thiên, chuyện này Lý gia ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho các ngươi? Rồi sẽ có một ngày, chính tay ta sẽ huyết tẩy La gia các ngươi?”.
Ôm Lý Viễn Trường đứng dậy, Lý Mộ Viên dùng ánh mắt tràn đầy sự căm phẫn và sát ý của mình nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi hạ thấp giọng nói. “Ngươi tốt nhất nên cầu mong Viễn Trình không bị làm sao? Nếu như nó có mệnh hệ hoặc không thể tu luyện thì ngươi cũng đừng mong được toàn mệnh, mặc cho ngươi là đệ tử của đại tông hay đại gia tộc thì ta cũng sẽ giết chết ngươi? Cho dù có đi đến tận cùng thì ta cũng sẽ khiến ngươi phải trả giá?”.
Lời nói vừa dứt, Lý Mộ Viên ôm chặt Lý Viễn Trình rồi đạp không bay thẳng về phía Lý gia và để lại toàn trường một phen đầy chấn động. Viễn cảnh Hồng Linh thành sắp tới chính là một màn đầy tăm tối với trận huyết chiến của hai đại gia tộc.
‘Thật không ngờ? Chuyện như thế này lại diễn ra?’. Đứng ở trên cao, Đường Thanh Hoàng dương mắt nhìn Lý Mộ Viên rời đi mà trong lòng cảm thấy rối bời vô cùng. Hắn không thể ngờ được những tính toán của Đường gia và Lý gia suốt bao năm nay lại đổ vỡ dưới tay một thiếu niên trẻ tuổi.
‘Chuyện này ta cần phải bàn lại với huynh trưởng trước khi trận chiến giữa Lý gia và La gia nổ ra?’. Ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi thở dài một hơi giống như muốn gạt bỏ hết suy nghĩ ở trong đầu rồi mới lên tiếng. “Ta tuyên bố, vòng thứ hai kết thúc tại đây. Xin chúng mừng những vị thiên kiêu đã bảo vệ được vị trí của mình và chúc mừng những thiên kiêu mới đã giành được vị trí của bản thân”.
“Vì các vị thiên kiêu đều đã thấm mệt và bị thương nên vòng thứ ba sẽ bắt đầu sau một canh giờ nữa?”.
Ngồi tĩnh dưỡng ở trên lôi đài, Lâm Tuyết Nhi và La Thiên nhanh chóng đi về phía Đế Nguyên Quân với dáng vẻ lo lắng vô cùng. Nhìn những vết thương ở trên người hắn, Lâm Tuyết Nhi lấy ra một viên đan dược đưa cho hắn và nói. “Ngươi không sao chứ? Nếu thấy không thể tiếp tục được thì ngươi hãy nghỉ ngơi đi? Ta không muốn nhìn ngươi bị thương thêm nữa?”.
La Thanh đứng ở bên cạnh gật đầu, nói. “Đúng thế, những chuyện ngươi làm đã quá đủ với La gia rồi? Ta rất cảm kích vì ngươi đã đứng ra giúp đỡ nhưng ta không muốn ngươi vì La gia mà bị thương”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi liếc mắt nhìn hai người, nói. “Chỉ là những vết thương ngoài da nên hai người không cần quá lo lắng? Ta đã hứa sẽ giúp La gia đoạt được vị trí cao nên ta vẫn sẽ tiếp tục?”.
“Đây mà là vết thương ngoài da?”. Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt đầy sự trách móc nhìn hắn rồi lên tiếng. “Ta biết ngươi có sức chịu đựng rất lớn nhưng ngươi đứng khiến người khác phải lo lắng được không?”.
Nhìn hai mắt Lâm Tuyết Nhi ửng hồng giống như sắp khóc, Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên gương mặt xinh đẹp của cô rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta không sao? Chỉ cần ngồi tĩnh dưỡng một chút thì mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Thời gian thấm thoát trôi qua, thời gian một canh giờ nhanh chóng trôi qua và vòng cuối cùng của thiên kiêu tụ hội tiếp tục được diễn ra. Cũng trong thời gian này, Đế Nguyên Quân luyện hóa gần mười bình đan dược trị thương và vận chuyển điểm sáng Huyết Đế Mộc nên thương thế ở trên người gần như đã khỏi hẳn.
Tiếp tục đứng trên lôi đài, ánh mắt hắn nhìn về phía hai người rồi gật đầu nhẹ một cái giống như muốn nói gì đó. Ngay lập tức, La Thanh chủ động đứng ra và lớn tiếng nói. “Ta muốn khiên chiến vị trí thứ nhất?”.
Ngay lập tức, phía dưới lôi đài bắt đầu ồ lên từng tiếng nghe có vẻ bất ngờ vô cùng. Bọn họ biết cả ba người đều có quan hệ rất mật thiết nên khi nghe thấy việc La Thanh chủ động khiên chiến người của mình thì cảm thấy khó hiểu vô cùng. Họ tò mò muốn xem, rốt cuộc La gia đang toan tính chuyện gì.
Đứng đối diện trên lôi đài, cả hai người nhìn nhau rồi bất chợt nở một nụ cười nhẹ giống như đang có âm mưu nào đó. Ngay khi hiệu lệnh bắt đầu vang lên thì Đế Nguyên Quân đã dơ tay lên cao và nói. “Thực lực của La Thanh quá mạnh, ta xin đầu hàng?”.
Toàn trường nghe thấy vậy thì bắt đầu ồ lên từng tiếng chửi bới thậm tệ, bọn họ còn tưởng sẽ được chứng kiến một trận chiến mãn nhãn hoặc có thể là một trò vui nào đó nhưng không ngờ hai người họ đã thông đồng với nhau từ trước.
Đường Thanh Hoàng đứng ở trên cao cũng không kiềm chế được mà khóe miệng run lên một cái. Mặc dù hắn không muốn phải nói điều này nhưng hắn chẳng còn cách nào khác ngoài việc phải lắc đầu. “Khiêu chiến lôi đài thứ nhất kết thúc, phần thắng thuộc về La Thanh?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở mộ nụ cười nhẹ rồi liếc mắt về phí lôi đài thứ hai và nói. “Các ngươi có thể rời khỏi vị trí của ta rồi?”.
Đám người nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống. Họ mặc dù không muốn phải công nhận chuyện này những cũng phải nhắm mắt cho qua và phải nhượng lại vị trí của mình.
Tưởng chường mọi thứ sẽ kết thúc nhưng đúng lúc này, Lâm Tuyết Nhi đột nhiên lên tiếng. “Ta muốn khiêu chiến lôi đài thứ hai?”.
Ngay lập tức, đám người phía bên dưới liền chỉ tay về phía ba người rồi lớn tiếng quát mắng. “La gia các ngươi đúng là ức hiếp người quá đáng? Dám dùng cách này để nhượng lại vị trí cho nhau?”.
Nhưng cả ba người không có một ai để ý đến những lời nói đó và chỉ có thể nở một nụ cười nhẹ. Cũng giống như trước, Đế Nguyên Quân chủ động dơ tay nhận thua rồi quay qua nhìn đám người và nói. “Ta lại thất bại rồi? Các ngươi có thể rời khỏi vị trí của ta được không?”.
Bị ba người chơi cho hai vỗ khiến đám người cảm thấy tức giận vô cùng, ánh mắt của bọn họ nhìn về phía La Thanh và Lâm Tuyết Nhi lộ rõ sự thù địch. Lúc này, có một nam tử chủ động đứng ra và buông lời khiêu chiến. Người này chính là thiên kiêu của Đường gia. “Ta muốn khiêu chiến…”.
Nhưng lời nói của hắn ta chưa kịp dứt thì Đế Nguyên Quân đã lên tiếng cắt ngang. “Ngươi đang muốn khiêu chiến ta sao?”.
Lời nói vừa dứt, toàn thân nam tử đột nhiên run lên một cái, ánh mắt hắn ta nhìn Đế Nguyên Quân lộ rõ sự ngưng trọng. Nhanh chóng thu tay, nam tử cúi đầu nói tiếp. “Do ta nhỡ lời?”.