Cảm nhận một cổ uy áp hư ảo tử trên người Đế Nguyên Quân phát ra khiến hắn ta cảm thấy trong lòng có dự cảm không lành. Hồng Vận Thiên sắc mặt dần trở nên trầm xuống và ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng.
Cố gắng bình ổn tâm trí và điều hòa lại biểu cảm trên gương mặt, Hồng Vận Thiên lên tiếng.
“Không biết cao danh của tiểu phư và những người khác là?”
Sau một lúc giới thiệu, Hồng Vận Thiên lâu lâu vẫn để ý đến biểu hiện của Đế Nguyên Quân nhưng hắn từ đầu cho đến cuối vẫn không một lần lên tiếng.
Nhưng có điều khiến hắn cảm thấy kỳ lạ là những người khác nói với hắn rất khách sáo nhưng đối với Đế Nguyên Quân lại có phần kính cẩn.
Nhìn vào tuổi tác thì hắn vẫn còn rất trẻ tuổi và hắn cũng chưa từng nghe qua cái tên “Đế Nguyên Quân” chứ đừng nói đến thiên chi kiêu tử của gia tộc hay một thế lực lớn nào đó ở xung quanh đây.
Hắn dám chắc Đế Nguyên Quân không phải là thiên kiêu đến từ những thế lực lớn nhưng lại có cảm giác trọng lượng rất là lớn mà ngay cả bản thân hắn hay Hồng gia trong mắt họ cũng không bằng.
Bị những suy nghĩ đó bủa vây, Hồng Vận Thiên đôi lúc còn để lộ ra dáng vẻ suy ngẫm và lúng túng. Ngay cả những người dưới trướng của hắn ta cũng cảm thấy kỳ lạ khi lần đầu tiên thấy hắn có biểu cảm như thế.
Biết là thế nhưng không một ai trong số bọn họ lên tiếng hỏi hắn mà chỉ có thể lặng im quan sát tình hình mà thôi.
Một lúc lâu sau, phía bên ngoài có một tên thanh niên trẻ tuổi chạy vào báo tin bữa tiệc đã được chuẩn bị thì Hồng Vận Thiên khách khí lên tiếng.
“Ta đã chuẩn bị bữa tiệc nhỏ để tiếp đãi, nào xin mời”.
Tuy được chào đón và mời gọi là thế nhưng cả năm người không hề cảm thấy vui vẻ. Sỡ dĩ họ đến đây là chuyện bất đắc dĩ chứ chưa từng có ý định sẽ nán lại lâu vì vẫn có việc quan trọng hơn cần phải làm.
Chưa kể, cho dù họ có được chào đón nồng nhiệt hơn nữa thì mục đích của hắn ta vẫn là Lâm Tuyết Nhi mà thôi.
Nhưng họ cũng không thể từ chối được vì đối phương chính là thiên kiêu Hồng gia, tuy không biết địa vị thực sự của hắn ta nhưng để có thể tiến vào bí cảnh và thu về dưới trướng nhiều cường giả Tinh Cực cảnh như thế thì địa vị của hắn chắc chắn sẽ rất cao. Hơn hết, họ lo ngại việc từ chối sẽ khiến hắn phật lòng và từ đó xảy ra hiềm khích.
Đối với họ thì việc đối phó với Lý Mộ Viên đã là điều rất khó rồi chứ đừng nói đến thế lực của Hồng Vận Thiên và Hồng gia ở bên ngoài kia.
Trong lúc năm người không biết nên đồng ý hay từ chối thì Đế Nguyên Quân lần đầu tiên lên tiếng kể từ khi đặt chân vào trong này.
“Nếu ngươi gọi bọn ta đến đây để xóa bỏ hiềm khích trước đây thì xem như đã xong, còn yến tiệc gì đó thì thôi khỏi cần vì bọn ta còn có việc phải giải quyết”.
“...”.
Hồng Vận Thiên nghe thấy vậy thì nhíu mày, trên gương mặt hắn hiện lên vẻ không thoải mái và có chút tức giận.
Hắn không ngời, Đế Nguyên Quân từ đầu đến cuối vẫn giữ dáng vẻ bình tản nhưng khi hắn lên tiếng lại là để từ chối. Cảm thấy lời nói của mình không có trọng lượng, Hồng Vận Thiên cảm thấy trong lòng nổi lên không ít gợn sóng nhưng hắn vẫn cố gắng kiềm chế.
Ánh mắt hắn nhìn qua Đế Nguyên Quân và nở một nụ cười hòa nhã, hỏi.
“Nghe ngữ điệu của Nguyên Quân huynh đệ thì việc đó có lẽ rất quan trọng, nếu như ta cũng đã quen thì huynh đệ không ngại thì cứ nói. Nếu như giúp được thì ta nguyện sẽ ra tay”.
“Ồ”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn dần trở nên sắc lạnh nhìn Hồng Vận Thiên rồi lên tiếng đáp lời.
“Ngươi đã có thành ý như vậy thì ta cũng chẳng có gì phải giấu giếm nữa? Chắc ngươi cũng đã biết giữa La gia chủ cùng Lý Mộ Viên kết mối thù không đội trời chung và việc cấp bách của bọn ta hiện tại là đối đầu”.
“Không biết Hồng công tử có nguyện ý ra tay giúp đỡ bọn ta được hay không?”
Biết ý định của Đế Nguyên Quân là đang thăm dò bản thân, Hồng Vận Thiên nhíu mày, trên gương mặt hiện lên vẻ suy nghĩ.
“Thì ra việc lớn mà các người nói đến là Lý Mộ Viên. Thật lòng mà nói thì ta và Lý gia chủ trước đây cũng có từng gặp qua, tuy không có giao tình nhưng giữa hai thế lực chưa hề có mâu thuẫn hay hiềm khích nên việc ra tay đối đầu là một quyết định rất khó”.
“Thứ lỗi cho ta nói thẳng, không phải vì ta không muốn ra tay giúp nhưng chuyện này liên quan đến an nguy của cả thế lực nên ta không thể đưa ra quyết định ngay được?”
“Như vậy đi, các vị nán lại đây thêm một vài ngày và đến lúc đó ta sẽ cho các vị một câu trả lời”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt hắn nhìn Hồng Vận Thiên một lúc rồi đứng dậy.
“Đa tạ ý tốt của Hồng công tử nhưng rất tiếc vì phải tử chối”.
Vừa dứt lời, Đế Nguyên Quân liền quay người rời đi và theo sau đó là năm người.
Ngay khi cả sáu người vừa đặt chân ra khỏi cửa thì những người ở trong phòng mới bắt đầu xúm lại, ánh mắt họ nhìn ra ngoài lộ rõ sự tức giận.
“Công tử, ngươi để bọn họ rời đi dễ dàng như vậy sao?”
“Đúng thế, bọn chúng rõ ràng không xem trọng ngươi nên mới làm ra hành động như thế. Chỉ cần công tử hạ lệnh một tiếng thì bọn ta sẽ tiêu diệt hết bọn chúng?”
“...”.
Thấy những người khác hăng hái, Hồng Vận Thiên bất giác nở một nụ cười nhẹ. Ánh mắt hắn liếc nhìn về phía sáu người một cái rồi quay người đi về phía bảo tọa và nói.
“Không cần, chuyện này ta đã có tính toán rồi?”
“Những người đó sớm muộn gì cũng bị Lý gia chủ tiêu diệt thôi? Nhưng có một điều ta cần các vị để tâm giúp, nếu được thì ra tay hỗ trợ còn bên phía Lý gia chủ thì ta sẽ ra mặt”.
“Tuy ta không có giao tình nhưng Lý gia chủ sẽ không ngu ngốc đến mức muốn đối đầu với ta?”
Lúc này, có một vị lão giả đứng ra lên tiếng.
“Ý của công tử là muốn bảo bọn ta bảo vệ những người đó?”
“Không”.
Hồng Vận Thiên lắc đầu, trong ánh mắt hắn dần hiện lên vẻ thích thú và tính toán.
“Người ta muốn các ngươi bảo vệ là Lâm Tuyết Nhi, còn những người khác thì ta không quan tâm. Nhưng cái tên Đế Nguyên Quân đó thì ta muốn hắn phải chết?”
Những người khác nghe thấy vậy thì bất giác nở một nụ cười lạnh lên trên gương mặt rồi đồng thanh đáp.
“Theo lời công tử?”
Liếc mắt nhìn ra xa, Hồng Vận Thiên khoái chí nở một nụ cười lớn và nói.
“Không có gì thích thú hơn việc thà nước đục thả câu? Nếu trong trận chiến đó hai bên đều lưỡng bại câu thương thì lại hay, nhưng mà Lý gia chủ vẫn còn có ích nên ta cứ lưu hắn một mạng trước đi”.
“Còn Lâm Tuyết Nhi thì ta chắc chắn phải có được?”
Trên đường xuống núi, La Thiên quay qua nhìn Đế Nguyên Quân và hỏi hắn với một giọng điệu đầy ngưng trọng.
“Nguyên Quân công tử, ngươi thấy tên Hồng Vận Thiên đó có khả năng sẽ ra tay giúp đỡ ta?”
Thanh Lương các chủ nhíu mày, trên gương mặt hiện lên vẻ suy nghĩ.
“Ta nghĩ sẽ không, nếu như hắn thật sự muốn giúp thì sẽ không nói như thế. Ta không hề thấy được sự bằng lòng trên gương mặt hắn lúc đó”.
“Chưa kể, hắn ta sẽ không khờ đến mức mà vì những người vừa quen biết mà đối đầu với thế lực khác?”
Đế Nguyên Quân gật đầu, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, đáp.
“Thanh Lương các chủ nói không sai nhưng vẫn còn thiếu một vài ý quan trọng”.
“Theo như biểu hiện của hắn ta hiện tại thì chắc chắn sẽ không ra tay giúp ta nhưng không ai nói hắn sẽ không ra tay bảo vệ?”
Lâm Tuyết Nhi cảm thấy có chút ngờ vực, hỏi.
“Ý ngươi là?”
“Không có gì đặc biệt cho lắm nhưng dựa theo những biểu hiện vừa rồi của hắn thì có lẽ đã xem ngươi trở thành người của hắn rồi?”
Đế Nguyên Quân nhìn qua Lâm Tuyết Nhi, nói.
“Người mà hắn ra tay bảo vệ là ngươi chứ không phải bọn ta, hay nói đúng hơn là hắn muốn bọn ta bị Lý Mộ Viên giết chết còn hắn sẽ ra mặt nếu như ngươi gặp nguy hiểm”.
“Ta không dám chắc việc hắn có thông đồng với Lý Mộ Viên hay không nhưng khả năng cao là có một chút liên quan hoặc cũng có thể tính toán trên đầu ta và Lý Mộ Viên”.
La Thiên nghe thấy vậy thì nhíu mày, trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng, lên tiếng.
“Nếu đúng là như thế thì hắn sẽ phái người theo dõi hành tung của ta? Nếu trong trường hợp xấu nhất thì hắn sẽ phái người báo cho Lý Mộ Viên biết để thúc đẩy trận chiến?”
“Có thể là như thế?”
Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ đáp.
“Cứ cho là như thế đi nhưng ta không cần phải lo lắng, ta cứ để hắn ta làm theo ý mình đi?”
“Nhưng nếu hắn đã tính toán trên đầu ta thì tại sao ta không tính toán lại hắn?”
Nắm người nghe thấy thế thì cảm thấy cực kỳ khó hiểu, họ lên tiếng muốn hắn nói rõ ra một chút nhưng chỉ nhận lại là sự im lặng của hắn.
Rời khỏi tòa sơn nhạc khoảng chừng năm bảy dặm, cả sáu người đang phi hành thì Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại.
“Ngươi đi theo bọn ta được một lúc rồi, bây giờ cũng nên lộ mặt đi thôi?”