Đưa mắt nhìn ra xa, Lý Mộ Viên nhìn thấy một bóng nam tử trẻ tuổi thân mang trọng thương đang gồng mình từ từ đứng dậy thì không khỏi nhíu mày và có chút khó tin khi đón nhận một chưởng toàn lực mà chỉ bị trọng thương mà thôi.
“Là nhờ vào kiện bảo y đó sao?”
“Hồng Vận Thiên, ngươi quả thật may mắn khi sở hữu một kiện bảo y như thế. Nếu như người sở hữu là ta thì các ngươi có thể ép ta đến mức này được hay sao?”
Hồng Vận Thiên từ từ đứng dậy, hắn đưa tay lau đi vệt máu ở trên khóe miệng rồi đột nhiên nở một nụ cười nhẹ. Ánh mắt hắn nhìn về phía Lý Mộ Viên mà không hề cảm thấy e sợ mà thay vào đó là một sự phấn khích và thích thú đến lạ thường.
Nhìn Hồng Vận Thiên đang cười tựa như đang vui, Lý Mộ Viên nhíu mày.
“Ngươi cười cái gì? Có gì hay để cười hay sao?”
Hồng Vận Thiên vươn mình một cái rồi hít vào một hơi thật sâu. Sau đó lên tiếng trả lời.
“Một chưởng vừa rồi đau thật đấy? Ta không ngờ ngươi có thể khiến ta bất tỉnh một lúc như vậy?”
“Nhưng mà ngươi đã phạm một sai lầm lớn là không ra tay giết ta ngay lúc đó?”
“Ý của ngươi là gì?”
Lý Mộ Viên càng nghe càng cảm thấy khó hiểu nên lên tiếng hỏi lại.
“Chẳng nhẽ ngươi muốn dùng cơ thể bị trọng thương đó đấu với ta? Như thế chẳng khác gì cha ngươi, muốn đâm đầu vào chỗ chết?”
“Ta cũng mong ngươi lát nữa vẫn giữ được vẻ tự tin như thế này? Còn bây giờ thì bắt đầu trận chiến của ta và ngươi thôi?”
Lời nói vừa dứt, Hồng Vận Thiên bước chân về phía trước một bước thì ngay lập tức. Khí tức trên người hắn đột nhiên bộc phát ra ngoài từng chút một và đang không ngừng tăng lên. Mỗi một bước thì khí tức và thực lực lại tăng lên gấp hai lần.
Cứ thế, gần hai mươi bước qua đi thì thực lực của hắn lại trở về thời kỳ đỉnh phong và thậm chí chưa dừng lại ở đó.
Nhìn sự khác biệt của Hồng Vận Thiên lúc này khiến Lý Mộ Viên cảm thấy khó tin vô cùng. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Hồng Vận Thiên mà trong lòng có chút nguội lạnh.
“Thì ra ngươi vẫn còn giấu con át chủ bài?”
“Nhưng mà ta muốn nhìn xem, con át chủ bài của người có bao nhiêu phân lượng?”
“Haha… Như ngươi muốn?”
Hồng Vận Thiên phá lên cười lớn một tiếng rồi dùng ánh mắt có phần giễu cợt, đáp.
Dừng tại bước thứ hai mươi một lúc, Hồng Vận Thiên bỗng nhấc chân và bước thêm một bước thì khí tức trên người hắn thình lình bộc phát thêm một lần nữa. Điều khiến ai ai cũng cảm thấy khó tin khi hắn vậy mà đột phá bích chướng nhập Tinh Cực cảnh tầng thứ năm.
Chứng kiến một cảnh này, Lý Mộ Viên khẽ nở một nụ cười nhẹ và biểu cảm trên gương mặt có chút khinh thường.
“Lâm trận đột phá? Thiên phú của ngươi đúng là không tệ”
“Nhưng mà ngươi bây giờ mới đột phá thì làm được gì?”
“Vậy sao?”
Hồng Vận Thiên khẽ cười, trên gương mặt hiện lên vẻ giễu cợt, đáp.
Sau đó, Hồng Vận Thiên phát động toàn lực rồi giẫm mạnh chân khiến mặt đất ở xung quanh bị lõm xuống và nứt ra thành từng mảng lớn. Không chỉ dừng lại ở đó, ở sau lưng hắn bỗng có hư ảnh một thứ gì đó trông giống một đôi cánh màu vàng kim.
Trong lúc đám người còn bất ngờ thì đôi cánh đó đột nhiên chấn động một cái thì khí tức trên người hắn đột nhiên tăng lên gấp mấy lần. Chỉ trong nháy mắt, khí tức từ Tinh Cực cảnh tầng năm nay đã xông thẳng đến tới tầng thứ sáu.
Đứng ở trong hào quang do lực lượng của đôi cánh phát ra, trên người Hồng Vận Thiên bỗng có một thứ gì đó trông rất giống một hư ảnh của lớp vảy ở trên tay và móng tay dài ra sắc nhọn vô cùng.
Đứng ở ngoài xa, Hồng Vận Thành nhìn thấy sự thay đổi của con trai thì bất giác nở một nụ cười đầy phấn khích. Giống như những lo lắng, những thương tích trên người đều tan biến hết toàn bộ.
“Quả không hổ là con trai của ta? Sau một thời gian chờ đợi… cuối cùng thì con cũng đã thức tỉnh huyết mạch?”
“Bây giờ thì ta cảm thấy yên tâm khi giao lại trận chiến này cho con rồi?”
Cùng lúc này, Lý Mộ Viên nhìn thấy sự thay đổi của Hồng Vận Thiên thì hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại và trong tiềm thức dần cảm nhận được một tia áp lực.
Nhìn Hồng Vận Thiên với khí tức khủng bố trên người, khóe miệng Lý Mộ Viên khẽ run lên một cái rồi thốt ra.
“Thì ra là thé?”
“Đáng ra ta phải nhớ đến chuyện này mới đúng chứ? Hồng gia ngàn năm trước từng là siêu cấp thế lực vì dựa vào huyết mạch Kim Bàng Điểu mới có thể vượt mặt không biết bao nhiêu đại thế lực. Nhưng mà…”.
“Ngàn năm trở lại đây thì không có một ai có thể thức tỉnh huyết mạch được nên Hồng gia mới bị đẩy vào tình cảnh lụi tàn”.
“Bây giờ thì ta đã hiểu lý do Hồng gia không ngại xa xôi để đến bí cảnh này. Tất cả cũng vì giúp Hồng Vận Thiên thức tỉnh huyết mạch?”
“Đáng ra ta phải chú ý đến điểm này chứ? Là ta dã bỏ sót chuyện quan trọng này rồi?”
“Cho dù ngươi đã thức tỉnh huyết mạch được thì đã sao, cảnh giới của ngươi chung quy vẫn còn kém hơn ta?”
Lời nói vừa dứt, Lý Mộ Viên toàn lực bộc phát, khí tức trên người hắn giống như từng cơn phong bạo kịch liệt quét ra xung quanh. Sau đó, Lý Mộ Viên điểm nhẹ chân một cái liền biết mất rồi thình lình xuất hiện ở sau lưng Hồng Vận Thiên và tung ra một quyền.
Cảm nhận một đợt sóng lạnh ở sau lưng truyền lại, Hồng Vận Thiên khinh thường hừ nhẹ một tiếng rồi vỗ nhẹ đôi cánh hư ảnh liền cực tốc lao vút lên trời cao.
Nhìn quyền sắp sửa đánh trúng thì thân ảnh Hồng Vận Thiên liền biến mất khiến con ngươi Lý Mộ Viên đột nhiên co rút lại.
“Cái gì?”
Ngẩng đầu nhìn lên cao, Lý Mộ Viên thấy Hồng Vận Thiên đã đạp không đứng ở trên trời cao từ lúc nào mà hắn không hề hay biết.
Không đợi Lý Mộ Viên kịp phản ứng, Hồng Vận Thiên đột nhiên quay người đạp mạnh chân rồi lao thẳng xuống. Chỉ thấy hai cánh tay hóa thành hư ảnh đôi chân với móng vuốt sắc lẹm của Kim Bàng Điểu đánh xuống.
Cảm nhận nguy hiểm đang đếm gần, Lý Mộ Viên khẽ lách người qua một bên để tránh né và thân ảnh Hồng Vận Thiên lao vút qua người giống như một vệt quang mang mà mắt thường không thể nhìn thấy được.
“Tốc độ của ngươi đúng là nhanh thật nhưng không thể đánh trúng ta thì cũng bằng không mà thôi?”
Nghĩ bản thân đã tránh được công kích vừa rồi, Lý Mộ Viên hứng khởi thốt ra thì đột nhiên rùng mình một cái. Mộ cảm giác đau nhức và ấm nóng ở trên ngưng truyền lại khiến hắn không kiềm lòng được mà lùi ra sau mấy bước.
Cúi đầu nhìn xuống, Lý Mộ Viên thấy trước ngực xuất hiện ba vết cắt từ lúc nào mà không hề hay biết.
Đưa tay lên ôm ngực, vẻ mặt Lý Mộ Viên dần trở nên ngưng trọng và dúng ánh mắt khó tin nhìn người thanh niên đạp không đứng ở ngoài xa.
Nhìn dáng vẻ Lý Mộ Viên có phần ngưng trọng, Hồng Vận Thiên đắc ý thốt ra.
“Sao vậy? Dáng vẻ tự tin của ngươi đi đâu mất rồi?”
Sau đó, đôi cánh một lần nữa chấn động và thân ảnh Hồng Vận Thiên cứ như một vệt quang mang lao vút đi với một tốc độ nhanh đến mức mà Lý Mộ Viên chỉ có thể nhìn thấy hư ảnh.
Mỗi lần Hồng Vận Thiên tung chiêu, Lý Mộ Viên chỉ có thể lách mình tránh né nhưng gần như không thể được. Cứ thế, Hồng Vận Thiên đã đẻ lại cho hắn ta không biết bao nhiêu vết thương ở trên người.
Mỗi một lần tung chiêu, Hồng Vận Thiên thấy Lý Mộ Viên đều phản ứng chậm thì phấn khích vô cùng. Hắn thậm chí không giấu được sự đắc ý trên gương mặt và thốt ra những lời nói với giọng điệu đầy khinh thường.
“Thế nào? Ngươi thấy thực lực của ta hiện tại có đủ sức để chống lại ngươi hay không?”
“Cái dáng vẻ tự tin, cao ngạo bản đầu của ngươi đâu rồi?”
Đứng nhìn trận chiến ở ngoài xa, đám người nhìn Lý Mộ Viên bị áp đảo thì không kiềm lòng được mà run lên một cái. Họ không phải phấn khích khi nhìn thấy kẻ thù đang bị đánh đến mức không thể phản kháng được mà cái run đó chính là kinh ngạc và giật mình trước thực lực hiện tại của Hồng Vận Thiên.
Nhìn hư ảnh Kim Bàng Điểu ở sau lưng Hồng Vận Thiên, sắc mặt Lâm Tuyết Nhi đột nhiên trở nên trầm xuống, cô nắm chặt tay, nghiến chặt răng và không giấu được sự thất vọng trên gương mặt.
“Thì ra đây chính là sức mạnh của thức tỉnh huyết mạch?”