Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 510: Ta sẽ không chết



Ông trời đúng là đang giúp ta?!

Nhìn Lâm Tuyết Nhi đang đứng trong hào quang của một tầng hỏa diễm khủng bố, Lý Mộ Viên không dấu được sự phần khích và nở lấy một nụ cười kỳ dị trên gương mặt.

Còn những người khác, sau khi nhìn thấy cô có sự thay đổi hoàn toàn khác và khí tức trên người đang dần hồi phục với một tốc độ cực kỳ nhanh và thậm chí còn mạnh hơn trước gấp mấy lần thì khiến ai ai cũng phải há hốc mồm.

Đứng run rẩy ở ngoài xa, Hồng Vận Thiên liếc mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi mà trong lòng không kiềm được mà run lên. Hắn không thể ngờ, Lâm Tuyết Nhi không chỉ có thiên phú cực kỳ cao, như thế đủ để cô có một tương lai hết sức rộng mở.

Nhưng việc cô bộc phát ra huyết mạch của mình khiến hắn không kiềm lòng được mà run lên và thậm chí còn có ý định cúi đầu khi nhìn thấy cô.

Đó chính là áp chế của huyết mạch!

Nhất là huyết mạch của hắn là Kim Bàng Điểu, tuy huyết mạch này không thấp nhưng để so sánh với Lâm Tuyết Nhi lại chẳng khác gì một con đom đóm mà muốn so sánh với nhật nguyệt.

Sở dĩ hắn có cảm nhận như thế vì trong cấp bậc huyết mạch thì ngoài Long tộc cao cao tại thượng thì Phượng Hoàng chính là huyết mạch đỉnh cấp nhất.

Với Long tộc thì đứng đầu vạn thú còn Phượng Hoàng lại chính là chủ tể của bầu trời!

Nhìn hư ảnh Phượng Hoàng ở trên cao và đôi cánh rực lửa đang chấn động, Hồng Vận Thiên không kiềm lòng được liền nuốt xuống một ngụm khí lạnh và trong ánh mắt hiện lên vẻ mong muốn chiếm đoạt. Khóe miệng Hồng Vận Thiên khẽ run lên một cái rồi thầm thốt ra.

“Lâm cô nương, ta tuyệt đối sẽ không buông tay? Trên đời này chỉ ta mới xứng ở bên cạnh ngươi?

Còn đối với bốn người La Thiên thì đây tuy không phải lần đầu tiên nhìn thấy những mỗi một lần cô thể hiện ra thiên phú của mình lại khiến họ không kiềm lòng được vì sự tráng lệ và bá đạo của cô.

Đứng nhìn Lâm Tuyết Nhi ở trước mặt, Hồng Vận Thành nuốt xuống một hơi. Hắn không thể ngờ được rằng, bản thân dẫn người vào bí cảnh để thức tỉnh huyết mạch thì chắc chắn sẽ trở thành thế lực đứng thứ nhất và từ đó phát triển thanh thế của gia tộc.

Nhưng hắn không thể ngờ được rằng. Trong bí cảnh còn có một người không chỉ có thiên phú cao hơn cả con trai hắn mà thậm chí còn có huyết mạnh cao cấp hơn gấp trăm ngàn lần.

Trong lòng hắn tự hỏi, nếu như Lâm Tuyết nhi là người của Hồng gia, được gia tộc hết sức bồi dưỡng thì cô sau này chắc chắn sẽ trở thành cường giả cao nhất cả đại lục và Hồng gia sẽ là thế gia đứng trên hết tất cả.

Đến lúc này thì hắn mới hiểu ra, lý do con trai hắn lại hạ thấp mình cầu xin hắn dẫn người tới đây. Nghĩ đến đây, Hồng Vận Thành bất giác nở một nụ cười lạnh nói.

“Rất đáng, rất đáng”.

Quay lại với trận chiến, Lý Mộ Viên hiếu kỳ nhìn cô rồi lên tiếng.

“Cùng một thời điểm nhìn thấy hai người thức tỉnh huyết mạch? Đúng là cảnh tượng xưa nay hiếm thấy?”

“Ta cảm thấy rất hiếu kỳ, Phượng Hoàng huyết mạnh sẽ mạnh hơn huyết mạch Kim Bằng Điểu là bao nhiêu? Mong rằng ngươi đừng khiến ta cảm thấy thất vọng?”

Lời nói vừa vứt, Lý Mộ Viên vung tay ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra một chưởng mang theo năm thày uy lực với biểu cảm đắc ý trên gương mặt.

Ngẩng đầu nhìn chưởng ấn đánh xuống, Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi thật sâu rồi nghiến chặt răng đáp lời.

“Như ngươi mong muốn?”

Đặt nhẹ tay lên chuôi kiếm, Lâm Tuyết Nhi dứt khoát rút ra sau đó điểm nhẹ đầu ngón tay mang theo chân hỏa Phượng Hoàng khiến lưỡi kiếm đỏ hồng toát ra một cổ lực lượng kiếm ý kết hợp với chân hỏa và bộc phát ra một cổ khí tức bàng bạc, cường đại vô cùng.

Trừng lớn mắt, Lâm Tuyết Nhi giẫm mạnh nhân một cái rồi một người một kiếm xông thẳng về phía chưởng ấn.

Đôi cánh chấn động, thân ảnh Lâm Tuyết Nhi hóa thành một màn quang vao lao vút lên cao và đồng thời vung kiếm. Lưỡi kiếm đỏ hồng ánh lên đánh ra một đạo kiếm mang vừng mang theo kiếm ý khủng vố và vừa mang theo lực lượng của chân hỏa.

Ai ai nhìn thấy một kiếm này đều cho rằng, thực lực của người triển phải là Tinh Cực cảnh tầng năm trở lên.

Oanh!

Kiếm chưởng giao phong kịch liệt bộc phát ra từng đợt kình khí quét ra xung quanh.

Nhưng rất nhanh, chưởng ấn của Lý Mộ Viên dần hiện lên những vết nứt và bị kiếm mang bổ ra thành hai nửa và tiếp tục đánh tới.

Lao qua lỗ hổng chưởng ấn, Lâm Tuyết Nhi gồng mình tiếp tục đánh ra bốn đạo kiếm mang đánh tới. Chỉ thấy mỗi đạo đều mang theo lực lượng có thể diệt sát cả Tinh Cực cảnh tầng thứ ba một cách dễ dàng.

Nhìn năm đạo kiếm mang đánh tới, Lý Mộ Viên có phần đắc ý, nói.

“Uy lực đúng là không tệ nhưng chỉ với chừng này mà muốn đánh với ta thì còn quá kém?”

Lời nói vừa dứt, Lý Mộ Viên vung tay đánh ra một đạo kình khí hướng thẳng về phía năm đạo kiếm mang và trực tiếp chấn diệt hết tất cả.

Ở trên không trung, năm tiếng nổ lớn vang lên và một màn hỏa diễm bộc phát.

Nhìn kiếm chiêu dễ dàng bị phá hủy, sắc mặt Lâm Tuyết Nhi dần trở nên âm trầm và trên gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi. Cô cắn răng, gồng mình và tiếp tục bộc phát chân nguyên.

‘Thật không ngờ, sử dụng huyết mạch lại hao tổn nhiều sức lực đến như vậy? Nếu như ta thức tỉnh sớm và sử dụng nhiều thì cái cảm giác này đâu có xảy ra?’

‘Cứ như thế này thì không ổn, thực lực của Lý Mộ Viên quá mạnh nên ta không thể kéo dài lâu được. Nếu không người chết sẽ là ta?’

Suy nghĩ vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi chấn động cánh tiếp tục lao đến và đang không ngừng bộc phát chân nguyên của mình ra ngoài.

Nhìn cô tiếp tục đánh tới, Lý Mộ Viên khẽ nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Phải đúng như thế này chứ?”

Nói xong, hắn giẫm mạnh chân xông thẳng về phía cô và trong tay ngưng tụ hai quả cầu chân nguyên lớn.

Trên đường lao tới, hắn vung tay ném hai quả cầu mang theo bảy phần lực lượng đánh thẳng về phía cô.

Cắn răng phát lực, Lâm Tuyết Nhi chỉ mũi kiếm lên cao rồi tung ra đại chiêu.

Vô Tịch Kiếm Điển!!!

Đệ nhất thức, Phần Li Kiếm!

Nhìn hai quả cầu đánh tới, Lâm Tuyết Nhi trừng mắt vung ra một kiếm. Kiếm mang mang theo hỏa diễm khủng bố trùng kích, chỉ thấy những nơi kiếm mang đi qua khì khu vực xung quanh đều bị chấn động một cách kịch liệt và hai quả cầu đó tuy mạnh nhưng để so với kiếm chiêu khủng bố lại chẳng là gì.

Nhìn chiêu thức của mình bị phá hủy một cách dễ dàng, Lý Mộ Viên nhìn cô lộ vẻ bất ngờ.

‘Kiếm chiêu này thật sự đáng sợ, đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một loại kiếm chiêu khủng bố như thế này?’

‘Nói không ngoa thì một kiếm này có thể xưng vô địch trong cùng cảnh giới?’

‘Nhưng ngươi càng mạnh mẽ thì ta càng thích?’

“Không tệ, không tệ”.

Tiếp tục lao dến, Lý Mộ Viên nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Nếu như ngươi có thể phá được chiêu bảy phần lực của ta thì đến tám phần thử xem như thế nào?”

Vung tay đánh ra một quyền, Lý Mộ Viên nhìn cô với một ánh mắt đầy mong chờ.

‘Khốn kiếp, cứ như thế này thì không được mất? Ta phải nhanh lên?’

Nhìn quyền kình đánh tới, Lâm Tuyết Nhi thở dốc, trên gương mặt hiện lên vẻ mệt mỏi và thoát lực.

Gồng mình chống đỡ, Lâm Tuyết Nhi bộc phát toàn lực. Chỉ thấy hào quang hỏa diễm trên người thình lình bộc phát hóa thành một đầu Phượng Hoàng bao trùm lấy cô và tản mát một cổ lực lượng mạnh mẽ vô cùng.

Đứng tại trung tâm, Lâm Tuyết Nhi cắn răng, đầu ngón tay điểm nhẹ lên lưỡi kiếm rồi tiếp tục thi triển đại chiêu.

Vô Tịch Kiếm Điển!!!

Đệ tam thức, Vô Tự Kiếm Pháp!

Hai mắt cô nhắm chặt và trong đầu hiện lên dáng vẻ của Đế Nguyên Quân đang vung kiếm. Lúc đó, hắn dùng cảnh giới thấp dùng một kiếm có thể bổ đôi cả một tòa sơn nhạc và cô lúc này sử dụng Vô Tự Kiếm Pháp dể diễn hóa lại một kiếm đó với uy lực mạnh hơn gấp trăm gấp ngàn lần.

Giẫm mạnh chân, Lâm Tuyết Nhi ưỡn người, hai tay nắm chặt chuôi kiếm rồi bổ xuống một cái. Mộ đạo kiếm mang khủng bố nhất từ trước đến nay hiện thế ngay trước mắt đám người.

Nhất kiếm đánh ra toàn trường tĩnh lạnh, thiên địa run rẫy vì sợ hãi!

Kiếm mang trực tiếp đánh xuống bổ đôi quyền kình của Lý Mộ Viên một cách dễ dàng. Không chỉ phá tan chiêu thức và kiếm mang này còn trực tiếp bổ thẳng về phía Lý Mộ Viên với uy lực vẫn đỉnh phong như lúc vừa mới được tung ra.

Nhìn chiêu thức của mình bị phá một cách dễ dàng và cảm nhận uy lực khủng bố của một kiếm này. Lý Mộ Viên toàn thân run lên một cái, trên gương mặt hiện lên vẻ ngưng trọng và con ngươi dần co rút lại.

Trong tâm trí hắn lúc này mới nhận ra, Lâm Tuyết Nhi không phải dạng tầm thường như những gì hắn ta nghĩ mà trái lại là đằng khác. Tuy cảnh giới của cô chỉ là Tinh Cực cảnh tầng một đỉnh phong nhưng lại có thể tung ra một kiếm mà khiến hắn ta cảm thấy bị uy hiếp nhiều đến như thế.

Không suy nghĩ nhiều, Lý Mộ Viên dứt khoát nhảy qua một bên để tránh né.

Nhưng khi hắn vừa lách qua và cảm nhận một kiếm bay sượt qua mà vẫn có thể cảm nhận được uy lực đáng sợ đến nhường nào.

Ngoái đầu nhìn lại, Lý Mộ Viên nhìn xuống phía bên dưới thì nhìn thấy mặt đất bị bổ ra thành hai nửa sâu đến mức không thấy đáy thì kinh hãi không thôi. Trong đầu hắn bất chợt hiện lên một cảnh nếu bản thân vừa rồi không tránh kịp thì hậu quả thật sự khó nói.

Liếc mắt nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi, Lý Mộ Viên hạ thấp giọng, nói.

“Ngươi…”.

Nhưng không đợi hắn kịp nói dứt lời, Lâm Tuyết Nhi đã đạp không đánh tới và thanh kiếm trong tay liên tiếp đánh ra từng đạo kiếm mang mang theo uy lực mạnh mẽ vô cùng

Vô Tịch Kiếm Điển!!!

Đệ nhị thức, Vô Tương Kiếm Pháp!

Vung kiếm đánh loạn xạ nhưng mỗi một kiếm đều không khác gì một kiếm chiêu Địa cấp cục kỳ mạnh và khiến Lý Mộ Viên cảm thấy kinh hãi vô cùng. Hắn thậm chí không có thời gian để phản công vì kiếm chiêu này quá mạnh và không có bất cứ điểm yếu nào cả.

“Khốn kiếp”.

Bộc phát toàn lực, Lý Mộ Viên cắn răng quát lớn một tiếng rồi liên tục đạp không để tránh né và ở sau lưng hắn ta là Lâm Tuyết Nhi cùng một kiếm đang đánh tới. Lúc này, chỉ cần hắn ta sơ sẩy một chút thì sẽ nhận hậu quả thật khôn lường.

Càng đánh, Lý Mộ Viên càng bị Lâm Tuyết Nhi dồn vào thế hạ phong và càng khiến hắn cảm thấy tức giận.

“Ngươi đây là đang muốn chết?”

Không lựa chọn tránh né, Lý Mộ Viên dứt khoát quay người và tung một chưởng toàn lực đánh thẳng về phía Lâm Tuyết Nhi.

‘Cơ hội, nhất kiếm này phải giết chết hắn bằng không người chết sẽ là ta?’

Không còn gì để mất, Lâm Tuyết Nhi nhi cắn răng hét lớn một tiếng. Cô bộc phát toàn bộ lực lượng vào trong một kiếm này rồi đánh ra.

“Ta sẽ không chết?”

Nhất kiếm vừa ra, toàn trường tĩnh mịch, thiên địa run rẩy!