Tuyệt đỉnh kiếm chiêu được thi triển, Đế Nguyên Quân đưa tay kết ấn ở trước ngực, hai đầu ngón tay hợp chỉ thành kiếm. Sau đó, khí tức Thánh Hoàng cảnh đại viên mãn cứ thế xông thẳng lên tới cực điểm.
Cùng với khí tức tăng mạnh, Đế Nguyên Quân vung tay sang ngang thì Cô Tịch từ trên cao lao thẳng xuống rồi trôi lơ lững ở trên đỉnh đầu.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân chỉ tay lên trời cao thì Cô Tịch cũng đồng thời mâm mũi kiếm hướng lên cao.
Đế Nguyên Quân nhìn năm ngón tay đang sắp bóp nát cả tòa không gian này thì sắc mặt dần trở nên âm trầm, hai hàng lông mày nhíu chặt lại và ánh mắt lộ rõ sự băng lãnh vô cùng.
Cùng với biểu cảm càng ngày càng nặng nề, khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên rồi thốt ra.
“Thiên sát cô tinh, cơ cơ vận mệnh
Thiên vô khả sắc, địa vẫn thương sinh
Lưu vân trường hà, huyết thủy thương sinh
Kiếm mệnh khả biến, Cô Tịch Kiếm Ma”
Từng lời thốt ra thì từ trên mũi kiếm bỗng có một đạo khí tức lăng lệ bộc phát và một cổ khí tức ma khí bộc phát rồi bao trùm lấy toàn bộ. Từ một thanh kiếm mang trên mình dáng vẻ của kiếm tiên nay lại đọa hóa thành ma, toàn thân kiếm mang một màu đen tuyền cùng từng ma văn đỏ sắc hiện lên.
Tiếp đến, Đế Nguyên Quân tiếp tục lên tiếng.
“Tiên nguyên hạ thế, ma khí ngập trời
Tru Tiên Kiếm thức, dọa thí tiên ma
Thương thiên tại hạ, nhất kiếm độc tôn
Chung cực kiếm ma, tiên ma đạo quyết”.
Vừa dứt lời thì đột nhiên, ở sau lưng hắn bỗng hiện lên một hư ảnh cao mười trượng trông giống hắn y như đúc nhưng kỳ lạ là hư ảnh đó giống như hai thái cực. Phía bên phải tỏa ra một dòng khí tức chính khí vừa uyển chuyển và vừa thâm trầm sâu lắng. Nhưng còn phía bên trái lại mang khí tức ma khí khủng bố mạnh bạo tuyệt luân vô cùng.
Người nhìn phía bên phải lại có một cảm giác giống như nhìn thấy tiên nhân hạ phàm, khí khái và tiên phong đạo cốt. Nhưng một khi nhìn qua bên trái lại chẳng khác gì nhìn thấy ma tôn vừa mới hàng thế, chỉ một ánh mắt cũng đủ để khiến người khác không rét mà run.
“Ta không cần biết ngươi có phải là Tiên nhân hạ phàm hay không nhưng cùng cảnh giới thì ta là vô địch? Cho dù ngươi có là Tiên Đế cũng thế, chỉ là một bộ thi thể lót chân để ta tiến bước mà thôi”.
Đứng ngoài không gian, nam tử khinh thường nhìn Đế Nguyên Quân thốt ra.
“Ngông cuồng đến cực điểm? Thừa biết châu chấu đá xe không có kết quả mà ngươi vẫn thốt ra những lời như thế được?”
“Nếu như dùng lời nói có thể thể hiện được sức mạnh thì ta đâu mắc kẹt trong vũng lầy này?”
Gương mặt nam tử dần trở nên tối sầm lại, trong mắt hắn hiện lên vẻ tức giận quát.
“Giun dế, ta sẽ cho ngươi thấy bản thân ngu dốt đến mức nào? Chịu chết đi?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân khịt mũi khinh thường, trên gương mặt lại chẳng có chút e sợ nào cả mà trái lại là dáng vẻ nhàn nhã và tận sâu trong ánh mắt lại hiện rõ sự thâm trầm.
“Ngươi nói quả không sai, nếu lời nói có thể thể hiện được sức mạnh ta bây giờ đã là chủ tể của thế giới?”
“Nhưng ngươi đã sai ở một điểm, lời nói của người khác có thể không có sức mạnh nhưng với Đế Nguyên Quân ta lại là khác?”
“Ta bây giờ sẽ cho ngươi thấy, sâu kiến trong mắt ngươi là người như thế nào?”
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa nở một nụ cười nhàn nhạt. Sau đó, sắc mặt hắn đột nhiên thay đổi, chỉ thấy hắn ngẩng đầu nhìn không gian sắp sửa băng diệt, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi đột nhiên trừng mắt rồi sau đó quát lớn một tiếng.
“Ta có một kiếm, có thể tru tiên, hám thần, diệt sát thế gian”.
“Bản mệnh Tiên kiếm, Đạo vì Chung Cực
Thiên sinh tiên mệnh, đạo tại tâm ta
Tiên ma sinh khí, dục hóa tu la
Kiếm minh ta khải, Trảm Tiên Diệt Thần”.
“Đế cấp cực phẩm kiếm pháp, Chung Cực Kiếm Quyết, đệ cửu thức, Tru Tiên Kiếm!”
Vừa dứt lời, Đế Nguyên Quân chỉ tay hướng thẳng về phía tên nam tử đứng ở bên ngoài hư không rồi thốt ra.
“Đi”.
Ngay lập tức, Cô Tịch ma kiếm hướng thẳng mũi kiếm về phía tên nam tử rồi lao đi, mũi kiếm thình lình hóa thành một thanh đại kiếm rồi xé rách không gian trực tiếp vượt qua không gian và hướng thẳng nam tử mà đánh.
Đứng ở ngoài không gian, hư ảnh nam tử đắc chỉ nhìn không gian đang giần bị bóp nát và Đế Nguyên Quân đứng ở trong đó chỉ biết chôn chân chờ đợi cái chết thì khoái chí vô cùng.
Trong mắt hắn ta thì Đế Nguyên Quân chẳng khác gì con kiến sắp bị bóp chết!
Nhưng đột nhiên, hư không trước mắt hắn ta đột nhiên nứt ra và một thanh đại kiếm từ trong đó lao vút ra và hướng thẳng về phía lồng ngực của hư ảnh mà đánh.
“Cái gì?”
Sắc mặt tên nam tử chợt biến, chỉ thấy trên gương mặt hắn ta hiện rõ sự kinh hãi vô cùng. Hắn không thể ngờ, một con kiến ở hạ giới lại tung chiêu thoát ra khỏi không gian do hắn ta tạo ra.
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, hư ảnh vung tay che chắn ở trước người và bộc phát ra toàn bộ thực lực của mình để ngăn lại.
Oanh!
Chỉ thấy trước người hắn ta xuất hiện một vàn chắn to lớn vô cùng. Chỉ thấy thanh đại kiếm trực tiếp đâm trúng bộc phát một tiếng động kinh thiên khiến toàn hộ hư không băng liệt thành từng mảng lớn.
Cùng với thanh âm va chạm kịch liệt là những tiếng nứt dầng vang lên. Ở trên bề mặt màn chắn dần hiện lên những vết nứt nhỏ và đang không ngừng lan ra.
Nhìn màn chắn của mình không thể duy trì lâu hơn được nữa, sắc mặt tên nam tử dần trở nên âm trầm tới cực điểm.
‘Chẳng nhẽ tên này đã đạt tới cảnh giời kiếm tu đó rồi sao? không thể nào?’
Răng rắc!
Mũi kiếm tạo thành một cái lỗ lớn trên màn chắn rồi từ từ đâm xuyên qua màn chắn.
Ngay khi mũi kiếm trực tiếp đâm xuyên lên ngực hư ảnh thì đột nhiên, thanh âm tên nam tử giống như từ trong hư không truyền đến.
“Giun dế đáng chết?”
Ngay sau tiếng quát, một bàn tay từ trên lồng ngực hư ảnh nhô ra bắt lấy mũi kiếm rồi bóp mạnh một cái khiến ma khí tích tụ ở bên ngoài hiện lên những vết nứt lớn trải dài từ đầu cho tới cuối.
Sau đó, bóng dáng tên nam tử từ từ đi ra và hư ảnh to lớn đó dần dần tan biến. Cùng với đó là không gian đang vây khốn Đế Nguyên Quân trực tiếp sụp đổ.
Nhìn từng mảng không gian rơi xuống, Đế Nguyên Quân vung tay thu Cô Tịch quay trở lại rồi nhếch mép nở một nụ cười đầy khinh thường nói.
“Ta đã nói rồi, chỉ dựa vào không gian này mà muốn nhốt ta? Ngươi nghĩ dễ dàng như thế sao?”
Nam tử khẽ cau mày, ánh mắt nhìn xuống lòng bàn tay đang chảy máu thì trên trán hiện lên từng gợi gân xanh, trong mắt hắn ta hiện lên từng sợi tơ máu và hắn không thể giữ được sự bình tĩnh.
Nhìn dáng vẻ tên nam từ càng ngày càng tức giận, Đế Nguyên Quân chỉ tay về phía hắn ta rồi lên tiếng nói tiếp.
“Tuy không muốn nhưng ta phải công nhận một điều, không gian Thánh Hoàng cảnh của ngươi tạo ra xứng đáng đứng đầu cả tu chân giời”.
“Ta vừa rồi đã cảm nhận qua sự khủng bố do không gian của ngươi tạo ra? Để công bằng thì người cũng nên cảm nhận lại một lần và cho ta biết giữa ta và ngươi thì kẻ nào mới xứng đáng đứng thứ nhất?”
Vừa dứt lời, Đế Nguyên Quân vòng tay đưa ra sau lưng rồi đột nhiên quay người, chỉ thấy chân phải hắn bước về phía trước một bước thì bỗng có một đợt sóng từ dưới chân hắn phát ra xung quanh.
Tại mỗi một nơi đợt sóng đó lan ra xung quanh thì một vùng không gian thình lình xuất hiện và đang không ngừng mở rộng.
Cùng với sự hiện thế của không gian, tên nam tử đột nhiên đưa tay lên che mũi vì một mùi tử khí, huyết dịch nồng đậm xộc thẳng đến.
Khi hắn ta liếc mắt nhìn xung quanh thì toàn bộ bí cảnh đã hóa thành một nơi không khác gì địa ngục vô cùng đáng sợ với thi cốn nằm la liệt ở khắp mọi nơi và chất thành từng tòa sơn nhạc cao đến hàng vạn trượng.
Không chỉ có thế, phía dưới chân hắn ta chính là một biết máu vô cùng vô tận với huyết khí nồng đậm vô cùng. Trong lúc hắn ta đang thất thần thì bỗng có một làn gió khiến hắn ta cảm thấy rùng mình.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, hắn ta nhìn thấy từ khí nặng nề dần ngưng tụ lại thành một màn sương dần phủ xuống.
Đứng dưới màn sương, nam tử cảm nhận tại mỗi nơi chạm trúng đều truyền đến một cảm giác đau rát và đáng sợ vô cùng. Trong vô thức, hắn ta cảm thấy bản thân vừa đặt chân đến âm ti vậy.
Lấy lại bình tĩnh, tên nam tử đạp không lao qua khỏi màn sương rồi đặt chân đến một con đường nhô lên giữa biển máu.
Khi đặt chân lên đó, hắn ta ngẩng đầu nhìn ra xa thì đột nhiên rùng mình một cái. Hắn nhìn thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân đang từng bước đi ra xa và leo lên bậc thang thì cảm thấy có chút kỳ lạ.
Hắn ta hiếu kỳ, Đế Nguyên Quân chuẩn bị làm gì thì lao nhanh về phía trước. Ngay trăm trượng khoảng cách, tên nam tử đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân đứng trên đỉnh bậc thang rồi đặt mông ngồi xuống một chiếng ghế được làm từ xương cốt.
Ngay trong khoảng khắc Đế Nguyên Quân ngồi xuống, tên nam tử cảm thấy bản thân mình đột nhiên trở nên nhỏ bé vô cùng. Khi hắn ta ngẩng đầu nhìn Đế Nguyên Quân thì hắn sừng sững chẳng khác gì một tòa sơn nhạc cao hàng ngàn trượng với ánh mắt nhìn xuống tựa như chủ tể nhìn thế gian giun dế.
Trong vô thức, tên nam tử đột nhiên rùng mình một cái và trên gương mặt hiện lên vẻ hinh hãi vô cùng.
Không đợi hắn ta kịp lên tiếng thì thanh âm Đế Nguyên Quân cứ như từ tận mười tám tầng địa ngục vọng lại.
“Tiên nhân hạ phàm, chào mừng ngươi đặt chân tới không gian của ta?”
Ngồi chống tay lên thành ghế, Đế Nguyên Quân cười nhẹ, nói.