"Đúng vậy! Loại người hạ tiện này Lạc Nhạn hẻm chúng ta cũng không dám thu nhận." Vương thúc tức giận làm đám người phía sau cũng tức giận theo, mọi người sôi nổi phụ họa nói.
Ngay cả Dương thúc cũng làm vẻ mặt khó xử mở miệng: "Tô nha đầu, không phải chúng ta cố ý làm khó dễ ngươi, mấy lão đông tây chúng ta thật ra không sao cả, nhưng chúng ta cũng suy nghĩ đến danh dự của hài tử nhà mình a, còn Tạ Y chúng ta nghe nói trên ngực hắn bị người ta đóng dấu 'dâm', đây chính là người phạm phải tội ác tày trời nên mới bị trừng phạt như thế a. Loại người này ngươi cũng dám giữ lại bên người a?"
"Đúng vậy, Tô nha đầu ngày thường thấy ngươi rất thành thật, sao lại bị tiểu đãng phu này mê hoặc tâm hồn?"
"Loại nam nhân không biết kiềm chế không biết xấu hổ này vẫn nên sớm một chút đuổi đi mới đúng! Để hắn bên người sớm muộn gì hắn cũng sẽ cho ngươi đội nón xanh."
Tô Mộ nhìn nam nhân chen chút trước sân nhà mình, ánh mắt họ nhìn chằm chằm Tạ Y giống như nhìn chằm chằm kẻ thù.
Nàng không rõ vì sao tin tức lại bị lộ, nhưng trước mắt thấy Tạ Y đã làm cho nhiều người tức giận, nàng phải nhanh chóng bình ổn chuyện này mới được.
"Các vị chuyện này ta tự biết có chừng mực, thỉnh các vị đi về trước, ta sẽ cho mọi người một công đạo."
"Công đạo cái gì! Ta thấy ngươi chính là muốn giữ tiểu tiện nhân này lại!" Vương thúc nhìn bộ dạng Tô Mộ gắt gao bảo hộ Tạ Y ở trong ngực, lại nghĩ tới thê chủ hắn, giận không chịu nổi.
"Ai nha Tô nha đầu, ngươi sao lại chịu nhục nhã vì nam nhân này chứ, không đáng a!" Dương thúc một bên làm người tốt, tận tình khuyên bảo khuyên nhủ nàng: "Còn may chuyện này chỉ có vài vị láng giềng ở trong ngõ nhỏ này biết, nếu như bị những người khác biết được, còn không phải sẽ lột da hắn sao? Nghe Dương thúc khuyên nhủ một câu, ngươi như vậy căn bản không phải là bảo vệ hắn, mà là hại hắn, nếu thật sự muốn tốt cho hắn, mau nhanh chóng tìm người môi giới bán hắn đi nơi khác đi."
Đừng đừng bán hắn mà.
Tạ Y nghe được mấy lời này, lạnh ở trong lòng, hắn căn bản không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên mọi chỉ trích đều nhằm về phía hắn.
Bởi vì việc đóng dấu sao? Dâm là có ý gì? Vì sao mỗi lần nhắc tới chữ này, mọi người đều dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn?
Tô Mộ thì sao? Trong lòng Tạ Y đột nhiên căng thẳng, nàng cũng sẽ dùng loại ánh mắt này nhìn hắn sao?
Tưởng tượng đến đôi mắt của Tô Mộ mỗi khi ngóng nhìn hắn đều vĩnh viễn nhộn nhạo ôn nhu nước gợn, đột nhiên trở nên lạnh nhạt xa cách, hắn đột nhiên có cảm giác lạnh đến xương tuỷ, mặc dù ở trong cái ôm ấm áp của Tô Mộ, cũng giống như rơi vào động băng trong trời đông giá rét.
Hắn có thể chịu đựng sự bè dỉu của mọi người trong thiên hạ, nhưng chỉ duy nhất không muốn ánh mắt của nàng nhìn hắn khác đi, chỉ nghĩ đến thôi, đã làm hắn thống khổ cả người rùng mình phát run.
Hắn cúi đầu, không dám nhìn tới ánh mắt của nàng, nhưng ngón tay lại hèn mọn nắm chặt ống tay áo nàng không muốn buông tay, Tô Mộ, Tô Mộ.
"Dương thúc nói đúng, vừa lúc ta có quen biết một người môi giới, hiện tại có thể mua tiện nhân này!" Vương thúc nói.
"Đừng, Mộ tỷ tỷ, xin đừng ta bán đi." Tạ Y tuyệt vọng lôi kéo tay áo Tô Mộ.
"Tiện nhân kia, không đến lượt ngươi nói chuyện!" Vương thúc giơ tay muốn động thủ tát Tạ Y.
Tô Mộ đem Tạ Y ôm thật chặt, một bên ấn xuống cánh tay của Vương thúc, lạnh lùng nói: "Tạ Y là người của ta, muốn đánh muốn bán đi còn không tới phiên các ngươi làm thay."
Vương thúc trong nháy mắt ngây ra một lúc, hậm hực thu hồi tay, nhưng rất mau hắn đã phản ứng lại được: "Hừ, hắn tuy rằng là người của ngươi, nhưng là hiện tại đang ở Lạc Nhạn hẻm chúng ta, hôm nay ngươi phải đem hắn đuổi đi, cho chúng ta một công đạo."
"Ta nói rồi, thỉnh các vị đi về trước, chuyện này Tô Mộ sẽ có lời giải thích thoả đáng cho mọi người." Tô Mộ lạnh lùng mở miệng.
"Tốt nhất là như vậy." Vương thúc cùng mọi người chung quanh xoay người rời đi, rốt cuộc hiện tại Tạ Y có Tô Mộ che chở, bọn họ không thể ngang ngược, chỉ có thể đi về trước, cho nàng thời gian một ngày, nếu ngày mai không nghe thấy tin tức Tô Mộ bán Tạ Y, đến lúc đó lại tìm nàng nói lý lẻ cũng không muộn.
Mọi người bắt đầu tản đi.
Tô Mộ cúi đầu nhìn sắc mặt tái nhợt như tờ giấy của Tạ Y, không khỏi có chút đau lòng.
Bị đóng dấu không phải lỗi của hắn, những người đó đi bêu danh chỉ là muốn hắn cảm thấy xấu hổ.
"Mộ tỷ tỷ, đừng vứt bỏ ta." Tạ Y gắt gao nắm chặt ống tay áo nàng không chịu buông tay, đôi môi tái nhợt không có huyết sắc lẩm bẩm nói nhỏ, cánh môi đều đang run rẩy.
Tô Mộ ôm hắn vào trong lồng ngực, trấn an vỗ vỗ lưng hắn: "Đừng sợ, ta sẽ không bán ngươi đi."
"Thật sao?" Trái tim lạnh lẽo như rơi vào động băng rốt cuộc cảm nhận được ấm áp, sự tuyệt vọng trong ánh mắt của Tạ Y đột nhiên dâng lên một tia mong đợi, trong đôi mắt xanh lục tất cả đều là hình ảnh phản chiếu của nàng.
"Ừ." Tô Mộ cười đến ôn nhu.
Thật tốt quá, thật tốt quá! Tạ Y không màng tất cả ôm lấy Tô Mộ, mười ngón tay gắt gao ôm chặt đai lưng nàng, hận không thể hợp nhất làm một với nàng.
Nàng còn muốn hắn, nàng không có bỏ rơi hắn! Nhiệt độ nóng bỏng tức khắc ngập tràn hốc mắt hắn, trái tim đi chết mà sống lại, kích động đến kinh hoàng, tim đập mãnh liệt, giống như điên rồi đâm hắn phát đau.
Tô Mộ thương tiếc sờ sờ mái tóc dài hỗn độn của hắn, phần đuôi ngựa buộc cao đã bị Vương thúc nắm rớt, lỏng le buông xuống, thoạt nhìn rất giống bị người chà đạp.
Tô Mộ biết chuyện trong nhà Vương thúc, cũng đoán được nguyên nhân hắn xuống tay tàn nhẫn như vậy, hơn phân nửa là vì hận thù cá nhân, nam nhân xuống tay với nam nhân, tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình.
Tô Mộ đã từng gặp qua một vị trượng phu bắt được thê chủ hắn yêu đương vụng trộm với người goá vợ bộ dáng khi thịnh nộ phát cuồng, xả tóc, móng tay xé da mặt hủy dung, hận không thể lột xuống xiêm y của người goá vợ kia dạo phố thị chúng.
Nhưng cuối cùng người goá vợ kia kết cục cũng không tốt đẹp, thê chủ hắn đã chết, tỷ muội trong nhà nghe nói hắn gièm pha xấu hổ nên không muốn trợ giúp, rơi vào đường cùng nên hắn đã tự vẫn.
Nguyên nhân chính là vì định kiến xã hội ở thế giới nữ tôn,Tô Mộ đem ngón tay thon dài luồn vào Tạ Y phát gian, ở trên đầu của hắn nhẹ nhàng mát xa một chút, ôn nhu hỏi: "Đau không?"
Tạ Y vùi đầu vào lồng ngực Tô Mộ: "Không đau."
Không đau mới là lạ, hắn đau muốn chết, cảm giác da đầu như bị xé rách, tóc bị giật mất một mảng, nhưng hắn phải nói như vậy, chỉ có nói như vậy, mới có thể làm cho Tô Mộ càng thêm thương tiếc hắn.
"Sao có thể không đau được? Ta thấy Vương thúc xuống tay nặng như vậy." Tô Mộ hơi hơi díu mày.
Trong lòng ngực Tạ Y nhẹ nhàng cong cong môi: "Thật ra còn hơi đau một chút, Mộ tỷ tỷ ngươi ở đây giúp ta xoa xoa, được không?"
"Được." Tô Mộ lại giúp hắn xoa nhẹ vài cái.
Lực đạo ôn nhu luồn vào tóc hắn, làm dịu đi cơn đau của hắn, Tạ Y mặt còn chôn ở trong lòng ngực Tô Mộ, mái tóc dài mềm mại của Tô Mộ rũ xuống mặt hắn, còn có hương thơm nhàn nhạt làm Tạ Y mặt đỏ bừng như say, đôi tay nắm chặt ống tay áo nàng, càng thêm niết gắt gao mà không chịu buông ra.
Trong lòng Tạ Y mất mát, nhưng lại không biểu hiện ra ngoài.
"Mộ tỷ tỷ, bọn họ vì sao lại không thích ta? Là ta làm cái gì sai sao?"
Tô Mộ lắc đầu: "Ngươi không có sai." Hắn có làm gì sai đâu? Bị mẹ mìn bắt đi, bị bán cho nhà Lý tú tài, còn bị Lý tú tài phu lang nhục nhã như vậy.
"Lúc nãy bọn họ có nhắc tới việc bị đóng dấu, đóng dấu là thứ không tốt có phải không? Dâm có nghĩa là gì?" Tạ Y hỏi.
Tô Mộ cứng họng, trong lúc nhất thời không biết nên giải thích như thế nào với hắn, quan trọng hơn là nàng không dám.
Trên ngực bị đóng dấu 'dâm', quả thực là thủ đoạn ác độc nhất nhục nhã nhất, ngay cả tiểu quan ở Câu Lan Viện cũng sẽ không phải chịu như vậy, không có nam nhân đứng đắn nào chịu nổi, huống chi Tạ Y là nam nhi thanh thanh bạch bạch, nếu hắn biết ý nghĩa thật sự của từ này Tô Mộ không dám nghĩ tới hậu quả.
Suy nghĩ một lúc sau, Tô Mộ che giấu nói: "Chính là dấu ấn nô bộc của ngươi, cho nên bọn họ mới muốn đuổi ngươi đi, nhưng mà ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ thay ngươi giải quyết."
Tuy rằng nàng không rõ vì cái gì tin tức để lộ nhanh như vậy, nhưng nàng biết, có thể giải quyết chuyện này cũng chỉ có một người, chính là Lý tú tài phu lang.
Tô Mộ ở thế giới này sinh sống nhiều năm như vậy, quy tắc xã hội cũng tương đối hiểu biết, giống như nô bộc phạm sai lầm, chủ nhân gia hoặc là đánh hoặc là phạt hoặc là bán đi.
Nếu là nô bộc câu dẫn chủ tử, cũng sẽ không dễ dàng dùng loại hình phạt này, rốt cuộc đây chính là chuyện ngay cả tú bà cũng không được phép làm.
Chuyện này nếu lan truyền ra ngoài, thanh danh của Lý tú tài phu lang cũng sẽ bị ảnh hưởng, cái danh ghen tị, ác độc rất khó buông bỏ.
Nam nhân từ xưa đến nay đều lấy hiền lương thục đức làm tiêu chuẩn, trở thành đố phu, độc phu sẽ bị coi là hổ thẹn.
Huống chi Quyện Thành cũng không quá lớn, nhóm quý phu kia cũng gần nhà nhau, thanh danh của Lý tú tài phu lang nếu bị xấu đi, những đệ đệ nhà mẹ đẻ hắn về sau có thể sẽ không có mối nghị thân tốt. Hơn nữa Lý tú tài không tránh được việc bị bạn tốt cùng trường giễu cợt cưới một lão hổ ngoan độc về nhà, quan hệ phu thê vốn là không thân mật càng thêm dậu đổ bìm leo, thậm chí có khả năng coi đây là áp chế, nạp thêm mấy tiểu thị vào nhà, cuộc sống về sau có lẽ sẽ rất náo nhiệt.
Cho nên Tô Mộ trước tiên phải tới nhà của Lý tú tài, gặp được Lý tú tài phu lang cũng nói ra ý đồ đến.
Lý tú tài phu lang vừa nghe liền lập tức bị dọa choáng váng, hắn lúc ấy đúng thật là bị Tạ Y làm cho ghen ghét đến điên rồi, mới có thể nhất thời xúc động làm ra loại chuyện này, lúc đó ngẫm nghĩ lại cũng cực kỳ hối hận, cho nên mới tùy tiện tìm đại ai đó rồi bán hắn đi.
Vốn tưởng rằng Tô Mộ thoạt nhìn tú khí văn tĩnh, hẳn là sẽ không đem chuyện này rêu rao ra ngoài tự làm mất mặt mình, chấp nhận ngậm bồ hòn, không nghĩ tới tin tức thế mà là từ trong phủ mình để lộ ra ngoài.
"Này, Tô cô nương bây giờ nên làm thế nào cho phải?" Lý tú tài phu lang hoảng đến không được.
"Việc đã đến nước này, thỉnh Lý chủ quân theo ta đi một chuyến, làm sáng tỏ cho những người hàng xóm đó biết là ngài vẫn chưa đóng dấu trên người Tạ Y, bảo toàn thanh danh của ngài và Tạ Y."
Lý tú tài phu lang khiếp sợ vô cùng: "Cô nương, ngươi, ngươi không truy cứu?"
Tô Mộ không có trả lời, nói thẳng với hắn: "Lý chủ quân nhanh đi."
"Được được." Lý tú tài phu lang cuống quýt tìm mấy cái người hầu đi theo đi trước.
Tô Mộ đi theo sau hắn, truy cứu đương nhiên là phải truy cứu, nhưng không phải hiện tại, bảo toàn thanh danh cho Tạ Y mới là quan trọng nhất.
Hoa nguyệt ven hồ, hơi mỏng đạm ải, thủy thiên cảnh sắc vô biên.
Nhan Tễ Nguyệt mặc một bộ bạch y, chỗ đuôi ống tay áo thêu một đóa hồng sơn trà cực kỳ diễm lệ, thần sắc lạnh nhạt căng ngạo như cách ngàn dặm với người ngoài, lại dẫn tới vô số nữ tử nghỉ chân dừng lại.
"Thiếu gia lát nữa thuyền hoa sẽ đến, Nhan chủ quân mời Chu gia chủ quân cùng tiểu nữ nhi của hắn cùng nhau dạo hồ, chủ quân dặn dò ngài phải có thái độ tốt." Lăng Hoa ở một bên thấp giọng nói.
Nhan Tễ Nguyệt không trả lời, chỉ là lạnh nhạt nhìn mặt hồ.
Lăng Hoa nhìn Nhan Tễ Nguyệt, trong lòng cảm thấy thật đáng buồn.
Nhan Tễ Nguyệt trước khi thành hôn, trong phủ trên dưới, hoặc có thể nói là nam tử toàn thành chưa lập gia đình không ai là không ghen ghét hắn, đố kị với nhan sắc, gia thế, sự sủng ái mà hắn có được.
Nhưng hiện tại Lăng Hoa nhìn hắn, trong lòng không chỉ có đáng thương, còn có một chút vặn vẹo đắc ý.
"Thiếu gia." Tiểu Bình vội vã chạy đến bên người hắn.
Lăng Hoa nhăn mày: "Hô to gọi nhỏ còn thể thống gì."
Tiểu Bình sợ hãi rụt rè mà đứng bên cạnh Nhan Tễ Nguyệt.
"Chuyện gì?"
Tiểu Bình lạnh run liếc mắt nhìn Lăng Hoa một cái, ở bên tai Nhan Tễ Nguyệt hưng phấn nhỏ giọng nói: "Lạc Nhạn hẻm náo loạn rồi."